Nghe được giọng của thanh âm của quản gia, Ngụy Sâm nhẹ nhàng lên tiếng, định từ trên giường đứng lên.

Bên này Ngụy Sâm mới vừa có động tác, Trần Lê liền tỉnh, hai mắt mở ra, nhìn Ngụy Sâm, bên trong mắt một tí mê man mới vừa tỉnh ngủ cũng không có, cũng không biết là tỉnh lúc nãy, hay là tỉnh sớm hơn, chẳng qua là vì tham luyến ấm áp mà Ngụy Sâm mang tới, mà chợp mắt thêm.

"Có muốn ngủ tiếp không?" Ngụy Sâm đã đứng lên, trên cao nhìn xuống Trần Lê, ánh nắng sớm mai từ cửa sổ rơi vào, chiếu sáng mặt của Ngụy Sâm, tuy là mặt không chút thay đổi, như trong mắt lại chứa đầy dịu dàng.

Trần Lê từ trên giường ngồi dậy, trên tóc nhếch lên mấy cọng tóc ngốc, nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, xoay người, chân đặt ở bên giường.

Ngụy Sâm nhìn ra ý của Trần Lê, xoa xoa tóc Trần Lê, ban đầu tỉnh lại tóc chỉ rối bời, bị một cái vò vò này của Ngụy Sâm, giống như là một cái ổ chim non, Trần Lê cũng không vươn tay sửa lại, cứ nhìn Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm ngồi xổm người xuống, mang dép vào cho Trần Lê, rồi dắt Trần Lê vào phòng tắm, ở một bên xem Trần Lê rửa mặt, giống như là chăm sóc một đứa trẻ, chu đáo, cho dù chỉ là việc vụn vặt, nhưng Ngụy Sâm lại thích thú.

Sau đó, Ngụy Sâm mang dụng cụ vẽ tranh lên cho Trần Lê, xoa mớ tóc đã cắt thoả đáng của Trần Lê lần nữa, nói: "Em vẽ trước đi, ông nội tìm anh, anh đi trước, đợi lát nữa bọn mình cùng đi ăn sáng nhé.

"

Đương nhiên Trần Lê vẫn không đáp lại, kéo kéo góc áo của Ngụy Sâm.

Giống như lần trước, Ngụy Sâm hiểu được ý của Trần Lê, nói: "Anh sẽ cố quay lại sớm.

"

Được Ngụy Sâm hứa, Trần Lê mới cầm cọ vẽ, bắt đầu phác hoạ trên giấy, Ngụy Sâm thấy Trần Lê đã đắm chìm trong tranh vẽ, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng, đi về phía phòng sách của cụ Ngụy.

Cụ Ngụy đã ở trong phòng sách chờ Ngụy Sâm rồi, nghe Ngụy Sâm bước vào, cũng không ngẩng đầu nhìn Ngụy Sâm, vẫn ở chỗ cũ cân nhắc thư pháp của chính mình.

"Ông nội.

" Ngụy Sâm đứng trước mặt ông cụ, nói.

Cụ Ngụy lúc này mới buông bút lông trong tay xuống, ngồi thẳng nhìn về phía Ngụy Sâm, đi thẳng vào vấn đề luôn: "Khi nào xuất phát đi Đế Đô?" Trong giọng nói không có bao nhiêu cảm tình phập phồng, thanh thanh đạm đạm, khiến người ta nghe không ra thâm ý trong đó.

"Ngày mai.

" Ngụy Sâm trả lời, nét mặt không có bất cứ biểu cảm gì, cho dù là ánh mắt hay giọng nói đều lạnh như băng.

Ông cụ không nói chuyện nữa, lại cầm bút lông lên bắt đầu viết tùy ý lên mặt giấy Tuyên Thành, thật giống như là đang lạnh nhạt thờ ơ Ngụy Sâm.

Nếu là trước đây, Ngụy Sâm sẽ chờ ông cụ biểu đạt hết lời muốn nói rồi mới đi, nhưng trong lòng bây giờ có hơi vội, bởi vì biết Trần Lê còn đang chờ mình, liền nói: "Ông nội, nếu không còn chuyện gì khác nữa thì con về trước đây.

"

"Đứng ngay ngắn.

" Mặt cụ Ngụy trầm xuống, mắng: "Con làm gì mà không có kiên nhẫn gì vậy?"

Ngụy Sâm không nói, vẻ mặt buốt giá.

"Con đây là trách ta đáp ứng hôn sự giữa con và Trần Lê sao?" Cụ Ngụy hỏi.

"Không có, con còn phải cảm ơn ông nội đồng ý để cho con kết hôn với Lê Lê.

" Nhắc tới Trần Lê, băng lãnh trong mắt Ngụy Sâm không khỏi thay thế bằng dịu dàng, biểu cảm tuy vẫn là mặt than nhưng thần thái trong mắt lại không lừa được người khác.

"Con hài lòng là được.

" Cụ cười nhạt nói, nói xong, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ngăn kéo của cái bàn, đưa cho Ngụy Sâm, "Còn nhớ rõ ông nội Hứa của cong không? Đây là cháu gái của ông nội Hứa của con, học tâm lý học ở nước ngoài, mới về nước tháng trước, bây giờ đang làm bác sĩ tâm lí trong bệnh viện Từ Ân.

"

Ngụy Sâm nhận lấy danh thiếp trong tay ông cụ, lập tức biết rõ tâm tư của ông, ông đây là đang giật dây bắc cầu, Hứa gia Đế Đô, địa vị hơn người ở Đế Đô, có thể tạo quan hệ với Hứa gia, dù cho mình có công tác tại Đế Đô thì vẫn dễ hơn rất nhiều.

Biết tâm tư của cụ Ngụy là một chuyện, nhưng có chấp nhận hay không lại là chuyện khác, Ngụy Sâm cất danh thiếp, nhìn thẳng vào mắt của cụ Ngụy mà nói: "Con sẽ dắt Lê Lê đi tìm bác sĩ Hứa, nhưng mà có một chuyện con quên nói cho ông nội biết, con đã nhận thư mời của tập đoàn Trường Phong, tháng sau sẽ nhậm chức tổng giám thị trường của tập đoàn Trường Phong ở tổng bộ Đế Đô.

".