Đêm xuống gió mang hơi lạnh, thổi tan thời tiết nóng ban ngày, ánh trăng như thủy ngân chiếu xuống, loang lổ vỡ vụn.

Trong phòng, Ngụy Sâm đã dụ Trần Lê cởi áo, lộ ra da thịt trắng nõn che giấu trong áo.

Thanh niên thực sự quá gầy yếu đi, mặc đồ thì còn nhìn không ra chứ lúc này không có quần áo che, xương sườn trên người thanh niên đều nhìn được rõ.

Nhìn càng thêm hoảng là trên người thanh niên tất cả vết máu bầm lớn nhỏ, trong khoảng thời gian này thanh niên theo Ngụy Sâm, tất nhiên không có bị thương gì, những vết máu bầm này từ từ nhạt dần xuống phía dưới.

Nhưng da thịt trắng noãn của thanh niên không chịu nổi, cho dù vết máu bầm đỏ thẫm nhạt đi, vẫn hiện rõ trên da thanh niên, vô cùng đáng sợ.

Ngụy Sâm nhìn có chút không nỡ lại có chút tức giận, trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định phải đút Trần Lê ăn cho béo lên.

Sau đó để Trần Lê xoay người, y muốn kiểm tra vết thương bị bóng cao su đập phải trên người Trần Lê ban nãy.

Trần Lê rất nghe lời Ngụy Sâm nói, rất tin tưởng Ngụy Sâm, tuy là đến nay vẫn không nói câu nào, nhưng Ngụy Sâm bảo cậu làm cái gì, dưới tình huống bình thường cậu đều sẽ vâng theo, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Cậu xoay người nằm lỳ ở trên giường, đưa lưng ra.

Trên lưng Trần Lê giống như trước ngực, đều có vẻ gầy trơ cả xương, trên da thịt trắng nõn phân bố vết thương và tất cả vết máu bầm lớn nhỏ, trong đó một vệt gần sát phía eo trái rõ ràng hơn hết, có lẽ là do Ngụy Nguy dùng bóng đập.

Ngụy Sâm lấy từ trong ngăn kéo ra một chai thuốc phun tan máu bầm, đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào một vòng xanh đen của Trần Lê, trong lòng bực mình, thậm chí có hơi hối hận quả bóng ban nãy không khiến cho Ngụy Nguy bị thương.

Ngụy Sâm thoa khăn lông nóng lên trên vết máu bầm đó, trước hết để cho da ấm lại, cũng không dám vuốt lên phần da nhìn qua chồng chất xanh đen kia, rất sợ lỡ tay dùng sức một cái, khiến Trần Lê cảm thấy đau thêm.

"Lê Lê đau không?" Gỡ khăn mặt biến lạnh xuống, lúc Ngụy Sâm đang phun thuốc, nhịn không được đau lòng hỏi.

Trần Lê không có phản ứng, đợi khi Ngụy Sâm xử lý xong vết thương, gọi Trần Lê dậy, mới phát hiện Trần Lê đã ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Cả ngày hôm nay lại chạy qua lại bên ngoài, Trần Lê cũng mệt mỏi.

Ngụy Sâm không để Trần Lê tỉnh, cầm lấy điều khiển nâng cao điều hòa trong phòng, chờ lúc thuốc phun trên lưng Trần Lê khô lại, Ngụy Sâm kéo chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên cho Trần Lê.

Làm xong mấy việc này, Ngụy Sâm mới nằm xuống bên người Trần Lê, quay đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt lúc ngủ của Trần Lê.

Trần Lê lúc ngủ khuôn mặt điềm tĩnh, tất cả đề phòng và khiếp đảm ban ngày đều theo bóng tối mà dịu lại.

Giờ phút này cậu trông như một cậu ấm không rành việc đời, nét mặt vô ưu vô lự.

Lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Ngụy Sâm nghĩ, một ngày nào đó y phải xua hết tất cả sầu lo của Trần Lê, khiến cho các loại tâm tình xấu ngủ yên theo bóng tối, để tâm tình vươn đầy ánh mặt trời, mặc kệ ban ngày hay đêm tối, y muốn Lê Lê của y đều không buồn không lo.

Đúng vậy, đây chính là Lê Lê của y, y sẽ dốc hết sức mình để cưng chìu Lê Lê.

Trong lòng Ngụy Sâm ôm một mảnh mềm mại, dần dần chìm vào trong mộng đẹp ngọt ngào.

...

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời bao phủ cả thế giới, sương mai còn chưa tan đi, ở đầu lá treo vài giọt nước óng ánh trong suốt, chim nhỏ ở đầu cành ca hát, líu lo ríu rít, thế giới yên tĩnh cả một buổi tối cũng liền náo nhiệt lên.

Ngụy Sâm mở mắt ra, phát hiện tối hôm qua Trần Lê ngủ không biết từ lúc nào lại chui rúc vào trong ngực của mình, cong người lại, dán lưng vào y, lúc này vẫn còn đang ngủ say.

Ngụy Sâm cũng không dậy gấp, tay nhẹ khoát lên hông của Trần Lê, xoay người vào ngực mình.

Buổi sáng này, yên tĩnh lại đẹp đẽ, cho tới khi tiếng đập cửa của quản gia vang lên.

"Cậu chủ, nên dậy rồi, ông chủ gọi.".