Edit: Yinting
Sau này, khi kỳ tuyển sinh kết thúc, Lâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà vẫn không liên lạc chút nào.

Lâm Tịch nghĩ, có lẽ tương lai sẽ không gặp lại nhau nữa.

Đáy lòng chợt tràn ngập cảm giác đau buồn man mác.

Cô mở lưu bút ra, nhìn vào trang của anh.

Lời nhắn cuối cùng trong đó là — Tớ sẽ vĩnh viễn không quên quãng thời gian bên nhau.

Lâm Tịch ngây người nhìn một lúc lâu, sau đó mở máy tính, lên QQ rồi nhập số QQ trong lưu bút vào tìm kiếm. 

QQ của anh chỉ có hai chữ: Tinh Hà.

Lâm Tịch thêm bạn tốt, viết lên phần xác minh bạn tốt: Tớ là Lâm Tịch.

Lâm Tịch rất hiếm khi nói chuyện phiếm trên QQ, list bạn bè QQ đều không nhắn một câu nào, cũng không nhớ rõ lúc trước đã thêm ra sao nữa. Lâm Tịch thêm Nguyễn Tinh Hà là bạn tốt, phần lớn cũng chỉ để trong danh sách, không liên lạc, nhưng là để có một thứ để nhớ.

Lúc này cô còn chưa có điện thoại riêng, ba mẹ vẫn luôn miệng nói đợi sau khi vào đại học rồi sẽ mua. Vì vậy tối hôm sau, khi Lâm Tịch mở máy tính đăng nhập vào QQ lần nữa, mới phát hiện tin nhắn lúc 10h tối qua của Nguyễn Tinh Hà.

Tuy rằng chỉ có hai chữ: Ngủ ngon.

Lâm Tịch hơi khó hiểu.

Nhưng mà 10h tối chúc ngủ ngon thì cũng không có gì kì lạ mà nhỉ?

Lâm Tịch muốn trả lời, mà tay vừa đặt lên bàn phím thì không biết phải ghi những gì.

Lâm Tịch nhìn thời gian, mới có 8h tối, lúc này mà nhắn chúc ngủ ngon thì có vẻ không thích hợp đúng không? Hẳn là không có ai lên giường ngủ lúc này nhỉ?

Loay hoay một hồi, cũng vô ích, không nghĩ ra được phải nhắn gì, nên thôi.

Lâm Tịch đóng hộp thoại, mở bộ phim truyền hình mà Đậu Đậu mới giới thiệu mấy ngày trước lên xem.

Đang xem rất vui vẻ thì QQ lại có thông báo.

Lâm Tịch bấm vào, hóa ra lại là tin nhắn của Nguyễn Tinh Hà.

Vẫn là hai chữ, ngủ ngon.

Lâm Tịch giật mình, cũng nhắn lại y như vậy.

Sau đó tiếp tục xem phim.

Mẹ Lâm gõ cửa phòng: “Lâm Tịch, đã trễ lắm rồi, nếu còn đang xem máy tính thì tắt ngay đi, đi ngủ sớm một chút.”

“Mẹ à, con chỉ xem một xíu xiu nữa thôi…”

“Tối đa là nửa tiếng nữa thôi đấy, máy tính cũng phải nghỉ ngơi.”

“Biết rồi, biết rồi ạ…”

///

Cuối tháng 6, kết quả tuyển sinh đầu vào cuối cùng cũng được công bố.

Buổi tối, Lâm Tịch mở máy tính lên để tra kết quả, phía sau là ba Lâm và mẹ Lâm đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Lâm Tịch nhập số báo danh xong, di chuyển con chuột đến chữ ‘tra cứu’ thì dừng lại.

Lâm Tịch quay đầu lại: “Ba, mẹ, con lo lắng quá, không dám nhìn nữa…”

Ba Lâm: “Đây, để ba xem giúp con.”

Lâm Tịch: “Không được, con muốn tự xem cơ…” Nói rồi cô cũng bấm vào nút ‘tra cứu’.

Khi nhìn thấy kết quả, Lâm Tịch mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng không đậu được trường cấp 3 trọng điểm của Quản Thành, nhưng đạt trường phổ thông số 5, chỉ sau trường trọng điểm, không có vấn đề gì hết.

Yêu cần của ba mẹ Lâm đối với con gái cũng không quá cao, thi đậu trường phổ thông số 5 là đã hài lòng lắm rồi.

Buổi tối, quả nhiên mục tin nhắn trong QQ đã bùng nổ, ai ai cũng đang xôn xao bàn tán về kết quả của mình.

Kim Đậu Đậu lập tức gửi tin nhắn riêng cho Lâm Tịch: “Tịch Tịch, kết quả của cậu thế nào?”

Lâm Tịch trả lời về điểm, lại hỏi: “Còn cậu? Ổn không?”

Kim Đậu Đậu: “A! Lâm Tịch, kết quả của cậu cao quá! Hơn tớ tận 10 điểm…”

Lâm Tịch: “Dù sao thì cũng đậu trường phổ thông số 5 mà.”

Kim Đậu Đậu: “Đúng vậy, đúng vậy. Hai tháng tiếp theo chúng ta có thể chơi thỏa thích rồi! Cậu không biết thời gian đợi kết quả tớ đã khổ sở thế nào đâu… Sợ không thể đậu trường phổ thông số 5. Mà nghe nói lớp chúng ta có người đậu vào trường phổ thông Hoàn Trung đó.”

Hoàn Trung, là trường phổ thông trọng điểm của Quan Thành. 

Lúc này, Nguyễn Tinh Hà lại nhắn tin.

“Kết quả thế nào?”

Lâm Tịch: “Cũng xem là phát huy bình thường. Trường phổ thông số 5 thì không có vấn đề gì. Còn cậu, hẳn là đậu vào Hoàn Trung nhỉ?”

Nguyễn Tinh Hà: “Kết quả không ổn lắm.”

Lâm Tịch cảm nhận được tâm trạng của Nguyễn Tinh Hà không được tốt, định mở miệng an ủi, thì nghe thấy câu tiếp theo của Nguyễn Tinh Hà: “Tớ chỉ đạt 718 điểm.”

Đột nhiên Lâm Tịch có cảm giác như bị chơi khăm vậy.

Hơn 700 điểm mà còn nói là kết quả không ổn, cũng đã hơn điểm chuẩn của Hoàn Trung rồi… Nếu nói như vậy thì những học sinh đạt tầm 600 điểm phải sống sao đây? Tất nhiên, Nguyễn Tinh Hà là một học bá mà, có lẽ vì vậy mà trông chờ vào một số điểm cao hơn.

Lâm Tịch đành trả lời: “Kết quả này đâu thấp đâu, hơn nữa còn vượt điểm chuẩn của trường Hoàn Trung rồi. Tớ nên nói chúc mừng mới phải.”

Thật lâu sau, Nguyễn Tinh Hà mới trả lời một câu, ngủ ngon.

Nguyễn Tinh Hà đã nhắn chúc Lâm Tịch ngủ ngon trong nhiều đêm liền, nếu tối nào Lâm Tịch nhìn thấy, cũng sẽ nhắn lại. Lâm Tịch cho rằng đây một phép lịch sự. Cô vẫn luôn nghĩ rằng đây là tin nhắn nhóm từ Nguyễn Tinh Hà.

Đêm nay, cuối cùng Lâm Tịch cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “Cậu vẫn luôn có thói quen nhắn chúc người khác ngủ ngon sao?”

Hôm sau, câu trả lời của Nguyễn Tinh Hà là: “Đúng vậy, như vậy tớ sẽ cảm thấy an tâm.”

An tâm.

Khi đó Lâm Tịch mới chỉ 15 tuổi, đối với những chuyện tình cảm yêu đương thì cái biết cái không.

Cô không biết, chúc ngủ ngon còn có ý nghĩa gì.

Cô cũng không biết, một chàng trai mỗi tối đều gửi cho một cô gái lời chúc ngủ ngon là biểu thị cho điều gì.

Huống hồ gì lúc ấy, Lâm Tịch cũng không tin là Nguyễn Tinh Hà sẽ thích cô.

Đến sau này, khi hiểu ra thì Lâm Tịch luôn tự hỏi.

Nếu lúc đó cô để tâm một chút, nếu lúc đó Nguyễn Tinh Hà rõ ràng một chút, thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác, phải không?

Tháng 7, nghỉ hè.

Lâm Tịch bị mẹ Lâm cho đi học thêm. Bổ sung kiến thức vì mẹ Lâm sợ khi lên cấp 3 Lâm Tịch sẽ không theo kịp chương trình, khuyên can mãi, cuối cùng Lâm Tịch cũng đồng ý.

Tháng 8 vừa đến, Lâm Tịch phải đến trường số 5 báo danh. Sau đó cỡ cuối tháng 8 sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự.

Khuôn viên trường số 5 không lớn, nhưng quang cảnh rất đẹp. Đặc biệt là mấy cây ngô đồng bên sân thể dục, nghe nói nó có tuổi thọ hơn trăm năm.

Khi huấn luyện quân sự, lá cây đã ngả vàng, từng cây từng cây một đều có sắc vàng rực rỡ, trông rất đẹp mắt.

Có một ngày, sau khi buổi tập kết thúc, trong giờ cơm tối, Lâm Tịch đang ngồi ăn một mình ở nhà ăn, lúc cô ngẩng đầu lên thì chợt thấy có người đặt khay đồ ăn xuống, bước ra ngoài. Chỉ là cái nhìn vội vàng, nhưng lại cảm thấy người này cực giống Nguyễn Tinh Hà.

Ngay sau đó, Lâm Tịch lập tức vứt bỏ cái suy nghĩ này.

Làm sao có thể là Nguyễn Tinh Hà chứ?!

Cậu ấy nhất định đã vào trường Hoàn Trung rồi.

Mới nãy chắc là nhìn nhầm thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tịch lại chẳng có tâm tình ăn cơm nữa, vì thế đã bỏ khay đồ ăn xuống, cầm ly nước đi ra ngoài.

“Này, Lâm Tịch.”

Lâm Tịch vừa nghe thấy thì dừng bước.

Quay đầu lại.

Trong đám người nhốn nháo, Lâm Tịch vừa nhìn thoáng qua đã thấy Nguyễn Tinh Hà.

Anh mặc bộ quần áo rằn ri, đứng ở đó, bình tĩnh mỉm cười.

Thật sự là Nguyễn Tinh Hà!

Lâm Tịch cười rộ lên, vô thức đi về phía anh: “Cậu không học ở Hoàn Trung sao?”

Nguyễn Tinh Hà lắc đầu, hỏi ngược lại: “Cậu ở lớp mấy?”

Lâm Tịch: “Tớ ở lớp 6, còn cậu?”

Nguyễn Tinh Hà: “Tớ học ở lớp thanh bắc[1].” 

[1] Có lẽ là lớp đào tạo các học sinh giỏi vào trường đại học hàng đầu như Thanh Hoa, Bắc Đại…

Lâm Tịch gật đầu đã hiểu, chẳng trách Nguyễn Tinh Hà lại đến trường số 5.

Nhà trường cố ý tập trung toàn bộ các học sinh đứng đầu lại với nhau, lập thành một lớp thanh bắc, tập trung bồi dưỡng, được hưởng sự hướng dẫn của các giáo viên giỏi nhất và môi trường tốt nhất.

Sau khi hàn huyên xong, hai người đi về lớp.

Lâm Tịch cảm thấy rất kỳ lạ, hồi cấp 2 học chung lớp với Nguyễn Tinh Hà, hai năm đó đến giờ, số lần hai người nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, gặp mặt cũng hiếm khi chào hỏi, chẳng khác gì những người xa lạ. Thế mà bây giờ lên cấp 3, mỗi lần gặp nhau đều như gặp bạn lâu năm gặp lại, quan hệ cực kỳ tốt.

Tất nhiên là Nguyễn Tinh Hà biết tại sao.

Bởi vì sau khi Lâm Tịch chủ động thêm bạn tốt trên QQ với anh, từ khi Lâm Tịch trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon, anh cảm thấy Lâm Tịch đối xử với mình rất khác.

Tin nhắn kia luôn trĩu nặng trong lòng, đột nhiên nhận được lời hồi đáp.

Không gì sầu hơn là một cuộc ly biệt, không gì hạnh phúc hơn là có một người bạn tâm giao.

Lớp thanh bắc và các lớp còn lại đều không học cùng một chỗ. Trường học cố tình xây dựng một khu riêng, chỉ dành cho các lớp thanh bắc.

Vì vậy dù Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch học cùng một trường, cũng sẽ không thường xuyên nhìn thấy nhau. Đôi khi ngẫu nhiên gặp ở nhà ăn, hoặc là tình cờ gặp ở hiệu sách.

Anh nhớ rõ buổi chiều Chủ nhật sau khi tan trường, anh đã đến một hiệu sách mới khai trương không lâu.

Lúc đó anh đang cầm cuốn truyện tranh trên tay, đứng đọc bên cạnh kệ sách. Sau đó có một người đến bên cạnh anh để tìm sách. Lúc đầu, anh cũng không để ý là ai, sau khi liếc nhìn thì hóa ra lại là Lâm Tịch. 

Cô vẫn cột tóc đuôi ngựa, nhưng mà không đeo kẹp tóc giống hồi cấp 2 nữa. Khi cô đến gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhẹ của dầu gội.

Chắc là cô đang tìm sách tài liệu gì đó, nhưng nãy giờ vẫn chưa tìm thấy.

Vì vậy anh vẫn không gọi cô, chỉ ở bên cạnh giả vờ đọc truyện tranh, sau đó còn âm thầm nhìn cô. Trong lòng cũng có một niềm mong chờ bí ẩn. Anh nghĩ không biết khi nào cô mới phát hiện người đứng bên cạnh là anh nhỉ.

Cuối cùng, cô đã tìm được quyển sách mình cần. Sau đó đi đến quầy tính tiền luôn.

Chẳng lẽ cậu ấy không chú ý đến mình sao?

Trong chớp mắt không thể giải thích được cảm giác mất mát kia. Nguyễn Tinh Hà đặt quyển truyện tranh trên tay xuống, cố tình đi ra phía cửa… Sắp ra khỏi nhà sách rồi mà vẫn không nghe thấy Lâm Tịch gọi, vì vậy anh quay đầu lại.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt trong veo như nai tơ kia đang ngơ ngác nhìn chằm chằm anh.

Đột nhiên, nỗi uất ức trong đáy lòng nhanh chóng hóa thành mây khói.

Nguyễn Tinh Hà cong lên một nụ cười ngay khóe miệng, anh muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến miệng lại bị chuyển hóa thành câu: “Chào cậu!”

Chào cậu?!

Trong lòng Nguyễn Tinh Hà chợt cảm thấy ảo não, sao mình lại nói câu này chứ. Nhưng khi thấy cô gái đối diện mở to đôi mắt tròn, chớp chớp, thì đôi môi mấp máy một hồi, nửa ngày vẫn không nói thêm được gì.

Mãi đến khi nhân viên thu ngân lên tiếng nhắc nhở: “Cô gái, em muốn trả tiền phải không?”

Hình như lúc này cô gái nhỏ mới phục hồi tinh thần, lấy bóp tiền ra.

Nguyễn Tinh Hà nhìn cô gái nhỏ một lần nữa, rồi mới xoay người rời đi.

///

Sau đó là kỳ nghỉ hè của cấp 3, cuối tháng bảy, tiết trời rất nóng. Một buổi tối nọ, rốt cuộc là anh cũng không nhịn được nữa, gửi cho cô một tin nhắn.

“Ngủ rồi hả?”

Đợi một lúc lâu, vẫn không có ai trả lời.

Nguyễn Tinh Hà nhìn đồng hồ, đã 11h.

Có lẽ cô đã đi ngủ thật rồi.

Mãi đến buổi sáng hôm sau, anh rời giường, cầm điện thoại, thì thấy tin nhắn của cô.

“Đêm qua, giờ đó tớ đã ngủ rồi.”

Thời gian gửi là 6h sáng.

“Cậu dậy sớm vậy à?”

Sau đó mãi đến trưa, cô gái nhỏ này mới nhắn lại.

“Đúng vậy. Buổi sáng dậy sớm chạy bộ, nên buổi tối phải ngủ sớm.”

“Lịch sinh hoạt và nghỉ ngơi của cậu thật lành mạnh.”

Sau đó bọn họ tiếp tục hàn huyên đủ thứ.

Dường như là một lẽ tự nhiên, cơ bản là cứ vào khoảng thời gian đó, họ đều nhắn tin với nhau. Mỗi buổi tối, Nguyễn Tinh Hà sẽ nhắn chúc ngủ ngon, Lâm Tịch cũng nhắn chúc lại.

Có một ngày, Nguyễn Tinh Hà đột nhiên nhắn thêm vài chữ.

“Công chúa của tớ, chúc ngủ ngon.”

Thật lâu sau, Lâm Tịch mới trả lời.

“Nếu tớ là công chúa, thì cậu là gì?”

Nguyễn Tinh Hà chẳng cần nghĩ ngợi, cười: “Đương nhiên là hoàng tử rồi.”

Ở đầu bên kia, tim Lâm Tịch đột nhiên đập thình thịch.

Trên đời này, còn gì hạnh phúc hơn là người bạn thích cũng thích bạn chứ?

Chỉ là niềm hạnh phúc này chỉ kéo dài đến đại hội thể thao năm lớp 11 thôi.

Khi đó, Nguyễn Tinh Hà cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Tịch, sau khi chạy thì anh cảm thấy không thoải mái, Lận Thần – bạn cùng lớp với anh tốt bụng đến giúp đỡ, vì vậy anh cũng không từ chối.

Lúc ấy, Lận Thần định cùng anh đến canteen trường mua ít đồ thì gặp Lâm Tịch. 

Vốn dĩ là Nguyễn Tinh Hà muốn nói mấy câu với cô, nhưng có Lận Thần ở đây thì không tiện. Hơn nữa lúc đó anh cũng thấy không thoải mái, cũng không có nhiều điều để nói nên đi trước.

Sau đó, anh không ngờ rằng, Lâm Tịch lại kéo mình vào danh sách đen luôn.

Thời thiếu niên thì cũng có lòng tự trọng là cái tôi của mình.

Nguyễn Tinh Hà không hiểu tại sao lại bị Lâm Tịch xóa liên lạc.

Lại càng không thể mặt dày đến hỏi Lâm Tịch: “Tại sao cậu lại xóa số của tớ.”

Sau đoạn thời gian đó, anh và cô giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nhau. Những cuộc gặp gỡ tình cờ ở nhà ăn cũng dần biến mất.

Sau nữa, Nguyễn Tinh Hà lại nhìn ra được, hóa ra là Lận Thần thích mình. Đột nhiên lại có thêm tin đồn truyền tai nhau là anh và Lận Thần đang ở bên nhau. 

Nguyễn Tinh Hà biết được, nhưng vì một tâm lý nào đó, anh đã không ngăn chặn tin đồn này.

Anh và Lận Thần vốn dĩ đều là những học sinh giỏi nhất, trên người có khí chất của học bá. Lời đồn cứ thế bay ra, lả tả lả tả, dường như toàn trường ai cũng biết rồi.

Nguyễn Tinh Hà muốn biết, sau khi Lâm Tịch nghe thấy tin này sẽ phản ứng thế nào?

Trong thời học sinh, lần cuối cùng Nguyễn Tinh Hà nhìn thấy Lâm Tịch là năm cuối cấp 3, tại nhà ăn.

Khi đó đã là cuối tháng 5.

Chỉ còn mấy tuần cuối nữa thôi là đến kỳ thi đại học.

Nguyễn Tinh Hà lấy cơm xong thì thấy cô gái đang dừng ở khu lấy canh.

Không biết là vô tình hay cố ý, cô quay lưng về phía anh, đang múc canh.

Nguyễn Tinh Hà dừng ngay sau cô, dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai.

Quả nhiên Lâm Tịch xoay người lại, trong mắt có một tia kinh ngạc.

Dường như cô không nghĩ đó là anh.

Nguyễn Tinh Hà cười nhẹ.

Đã lâu rồi anh không nhìn cô như vậy.

Lâm Tịch thấy thế cũng mỉm cười.

Anh và cô đều không nói bất cứ lời nào.

Sau đó thì đường ai nấy đi đến tận bây giờ.

///

Anh từng nói em là công chúa, còn anh là hoàng tử.

Cứ thế, em tưởng mình là nàng tiên cá đó.

Cuối cùng, người bên cạnh anh không phải là em.

Crush – nghĩa gốc là đập vụn, nghiền nát, làm suy sụp. Nhưng còn một tầng nghĩa khác, đó là: ngắn ngủi mà nhiệt tình, ngượng ngùng mà yêu say đắm.

I have a crush on you.

Nhưng đó là tất cả rồi.

“Kết cục của một câu chuyện xưa luôn là như vậy, hoa nở hai đóa, mỗi người một nơi.”

///

Lời tác giả:

Phần về vườn trường đến đây là hết.

Có lẽ sẽ viết tiếp vào giữa tháng Giêng.

Cuối cùng, chúc mọi người năm mới vui vẻ.