Edit: Yinting
Lý Linh Linh nghe Kim Đậu Đậu cười đến vui vẻ, cũng quay đầu lại gia nhập: “Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy, đây là bánh bao mà thầy Mộc Tử cho Lâm Tịch hả?”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Kim Đậu Đậu cười rồi lặp lại mọi chuyện, cuối cùng cảm thán: “Thầy Mộc Tử thật tốt bụng. Nếu mà là giáo viên khác thì hơn 50% là không có chuyện này…”

Lý Linh Linh vẫn là đại diện Toán, giáo viên Toán lớp thứ 14 này nổi tiếng là nghiêm khắc. 

Cậu ấy vô cùng xúc động, gật đầu: “Đúng vậy đó… À, đúng rồi, tớ nhớ là sắp đến sinh nhật của thầy Mộc Tử rồi. Tuần trước là sinh nhật của chủ nhiệm 9-9, cả lớp đó đã đặc biệt tổ chức sinh nhật cho giáo viên. Hai người nói xem liệu lớp chúng ta có nên tổ chức một bữa không, dù gì thì đây cũng là năm cuối rồi.”

Kim Đậu Đậu vừa nghe liền cảm thấy rất hứng thú: “Được đó được đó.”

Lâm Tịch ngồi một bên, âm thầm dội một gáo nước lạnh: “Nhưng mà tớ cảm thấy lớp chúng ta không thể làm được.”

“Tuy rằng một số bạn học vẫn là từ lớp thứ 14 lên, nhưng một số bạn khác đều là từ lớp khác chuyển đến trong học kỳ này. Lớp mới vừa được thành lập, bọn họ có thể sẽ không có tình cảm sâu sắc với thầy Mộc Tử đâu.”

Lý Linh Linh: “Cậu nói rất có lý.”

Kim Đậu Đậu: “Thì chúng ta tập hợp các bạn học của lớp cũ, rồi cùng tổ chức sinh nhật cho thầy Mộc Tử.”

Lâm Tịch lộ ra ánh mắt hoài nghi: “Có khả thi không đấy?”

Kim Đậu Đậu: “Được mà.”

Năng suất làm việc của Lý Linh Linh rất mạnh, vừa nói ra là làm liền. Sau khi ba người hội ý xong thì chia ra đi hỏi ý kiến của các bạn học – những người từ trước đến nay đều là ở lớp thứ 14. Tất cả đều đồng ý, sau đó lại viết bảy tờ giấy ghi chú, đi đến các lớp khác để hỏi.

Giờ ăn trưa.

Từng lớp lần lượt xếp hàng xuống nhà ăn. Học sinh của lớp 15 đứng kế bên lớp 14. 

Lý Linh Linh: “Này, Lâm Tịch, cậu đi đưa giấy cho lớp 15 và 16 nhá, tớ và Đậu Đậu sẽ đi đưa cho các lớp từ 9 đến 13.”

Lâm Tịch hơi giật mình, sau đó gật đầu, nhận tờ giấy: “Ok.”

Lâm Tịch đi vòng qua lớp 15, đến lớp 16 trước.

Lâm Tịch biết Nguyễn Tinh Hà học ở lớp 15, nhưng bạn học từng học ở lớp 14, đang học tại lớp 15 không chỉ có Nguyễn Tinh Hà. Lâm Tịch nghĩ, nhất định phải tránh xa cậu ấy.

Bởi vì chỉ cần nhìn thấy mặt Nguyễn Tinh Hà, Lâm Tịch sẽ nhớ đến chuyện tối qua.

Thật mất mặt.

Cơ mà, khi một người càng cố gắng trốn tránh một điều gì đó, thì nó sẽ xảy ra thường xuyên hơn, khiến bạn trở tay còn không kịp.

“Ầy, đây không phải là đại diện Văn sao?”

Trong hàng của lớp 15, Lục Nhất Minh đang cầm quyển sách, cười hì hì.

Phía sau là Nguyễn Tinh Hà.

Nguyễn Tinh Hà bình tĩnh nhìn Lâm Tịch.

Lâm Tịch hơi mỉm cười, đưa tờ giấy cho Lục Nhất Minh, sau đó nói về việc tổ chức sinh nhật cho thầy Mộc Tử. Cuối cùng dặn dò: “Cậu nhớ nói với mấy bạn trong lớp chuyện này nhé, đừng quên đấy.”

Lục Nhất Minh mỉm cười: “Ok ok. Cứ yên tâm, đại diện Văn dặn dò, mình sẽ không quên.”

Lâm Tịch nói xong, nhận được câu trả lời, trốn về hàng ngũ lớp 14, toàn bộ quá trình đều phớt lờ Nguyễn Tinh Hà.

Nguyễn Tinh Hà nhìn bóng dáng Lâm Tịch, không biết là nghĩ đến cái gì mà nở nụ cười nhàn nhạt. 

Cuối cùng, tất cả mọi người đều tán thành việc tổ chức sinh nhật cho thầy Mộc Tử. Nhưng bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của năm cuối cấp, hiển nhiên việc ra ngoài tụ tập gì đó đều không thực tế. Vì vậy, mọi người đều góp tiền để mua một chiếc bánh sinh nhật lớn cho thầy Mộc Tử nhân ngày sinh nhật. 

Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, Lâm Tịch văn phòng rủ thầy Mộc Tử đến sân thể dục.

Thầy Mộc Tử thấy rất kỳ lạ, hỏi Lâm Tịch về lí do.

Lâm Tịch chỉ cười: “Thầy cứ đi đi rồi sẽ biết.”

Thầy Mộc Tử không nói được gì nữa, chỉ cảm thấy hơi buồn cười và có chút bất đắc dĩ: “Không biết mấy đứa lại lén lút làm cái gì nữa!”

Nói xong, cũng đi cùng đi đến sân thể dục với Lâm Tịch.

Trên khán đài ngoài trời của sân thể dục, có một chiếc bánh lớn cùng những ngọn nến lập lòe sáng trên bánh. Các học sinh đã, đang là học sinh lớp 14 vây quanh một chỗ, hát vang bài ‘Chúc mừng sinh nhật’.

“Happy Birthday to you—Happy Birthday to you—Happy Birthday to you—Happy Birthday to you— Yeah~”

“Chúc thầy Mộc Tử sinh nhật vui vẻ—”

Khi thầy Mộc Tử vừa đến sân thể dục thì thấy cảnh tượng này.

Hát xong, Kim Đậu Đậu và Lâm Tịch ôm bó hoa tươi đến trước mặt thầy Mộc Tử: “Thầy à, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn các em!” Thầy Mộc Tử tươi cười đón nhận bó hoa, khóe mắt ươn ướt.

Dù gì đây là những học sinh mình dạy hai năm, nói không cảm động là giả.

Dưới ánh mắt của toàn thể học sinh lớp 14, thầy Mộc Tử thổi tắt ngọn nến, sau đó gọi cả lớp vào cắt bánh kem.

“Oh~”

“Ăn bánh kem thôi ~”

“Yeah~”

Trong nháy mắt, chiếc bánh đã bị mọi người bao vây chật kín.

Tất nhiên, miếng bánh đầu tiên phải là của thầy Mộc Tử rồi.

Lâm Tịch không chen vào đám đông, mà chỉ đứng bên ngoài nhìn.

“Cho cậu.”

“Hả?”

Nguyễn Tinh Hà không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, cầm một đĩa bánh nhỏ đưa cho Lâm Tịch. 

“Cầm đi.”

“Ồ.”

Lâm Tịch im lặng nhận lấy.

“Cảm ơn cậu.”

Nguyễn Tinh Hà ngoái đầu nhìn lại: “Cậu không cần khách sáo với tớ như vậy đâu!”

Trong đám người, Lâm Tịch cầm đĩa bánh kem trong tay, cười đến dịu dàng.

Lúc trước chỉ là tự nhiên muốn làm gì đó cho thầy Mộc Tử, nói cách khác chính là luyến tiếc lớp cũ, vì vậy mới có buổi tiệc sinh nhật đó.

Nhiều năm về sau, Lâm Tịch cũng trở thành giáo viên, nhớ lại năm đó, thì có cảm giác rất khác.

Cô biết, học sinh lớp 14 bọn họ tổ chức sinh nhật cho thầy Mộc Tử rất giản dị, lại đơn sơ nhưng chứa chan bao tình yêu và sự quý trọng của một người học sinh đối với thầy của mình.

Lâm Tịch cũng muốn làm một giáo viên như vậy.

Năm cuối cấp dần khép lại, mùa hè cũng âm thầm lặng lẽ, không một tiếng động mà bước đến.

Hai việc viết lưu bút và ký tên lên áo dần lan rộng khắp khối cuối cấp. Giống như là để giữ lại một điều gì đó.

Cuối cùng, trường học thông báo sẽ dành ra một ngày cuối cùng của học kỳ cho mọi người viết lưu bút và ký tên lên đồng phục. Vì vậy trước đó sẽ không cho phép bất cứ ai làm việc này, yêu cầu mọi người nghiêm túc chuẩn bị kỹ cho kỳ thi thử.

Vì thế chuyện này đã dừng trong một khoảng thời gian.

Nhưng rất nhanh, sau khi kỳ thi thử cuối tháng 6 kết thúc, nhà trường thực sự dành ra một ngày cho học sinh làm những việc này. 

Hầu như toàn bộ học sinh trong lớp đều có một quyển lưu bút, mỗi người đều khác. Trong giờ giải lao, ai ai cũng dành thời gian viết lưu bút cho nhau. Hơn nữa, nhiều người còn mua sổ lò xo, sau đó bứt từng tờ từng tờ, như phát tờ rơi để mọi người cùng viết.

Lâm Tịch cũng mua một quyển, trang đầu tiên cho Kim Đậu Đậu viết. Kim Đậu Đậu cũng để trang đầu tiên cho Lâm Tịch viết. Sau đó trên bộ đồng phục học sinh xanh trắng, Lâm Tịch để cho Kim Đậu Đậu ký đầu tiên. Kim Đậu Đậu múa bút, ký ngay chính giữa mặt trước của cái áo. Đương nhiên, Kim Đậu Đậu cũng lấy đồng phục ra đưa Lâm Tịch ký trước. Lâm Tịch chọn vị trí tương tự, ký lên hai chữ tinh tế: Lâm Tịch.

Đây là tình nghĩa của khuê mật, đều muốn để cái đầu tiên cho đối phương. Vì thế, ở một góc độ nào đó, tình bạn và tình yêu cũng giống nhau, đều có tính độc chiếm, độc quyền.

Ngày ấy, mọi người trong lớp đều đến gặp từng người, để viết lưu bút và ký tên. Lúc này, sẽ không có bất cứ giáo viên nào đến quản lí việc “kết giao ngoại lớp”.

Cũng vậy, Lâm Tịch và Kim Đậu Đậu đem đồng phục đến các lớp khác để các bạn học cũ ký tên. 

Khi Lâm Tịch bước cửa phòng lớp 15, dường như Nguyễn Tinh Hà có tâm linh tương thông, cũng nhìn sang.

Bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên tràn đầy khí thế cầm lấy đồng phục của Lâm Tịch, rất có khí phách thư sinh mà ký tên lên.

Ký tên xong, Lâm Tịch nhận lại áo và lưu bút

Lâm Tịch nhìn thoáng qua lưu bút, ngước lên.

Hình như Nguyễn Tinh Hà có vài phần ngượng ngùng, lại hơi xấu hổ: “Đây là tớ mới viết.”

Lâm Tịch đáp lại bằng một nụ cười, giống như làn nước mùa thu, cực kỳ nhẹ nhàng.

“Tịch Tịch, ký xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

Trong tay Kim Đậu Đậu đang cầm đồng phục, chạy từ lớp 16 tới.

“Được.”

Lâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà vội vàng nói lời tạm biệt, rồi cùng Kim Đậu Đậu rời khỏi tầng năm.

Đây là lần cuối cùng anh và cô gặp nhau dưới mái trường trung học này.

Khiến Lâm Tịch nhớ mãi không quên đó là tiết cuối cùng của năm cấp 2, thầy Mộc Tử đã yêu cầu mọi người xé bỏ toàn bộ những gì đang dán trên tường. Bởi vì trung học cơ sở Quan Thành là một trong những địa điểm tổ chức tuyển sinh.

Một khắc đó, dường như Lâm Tịch mới cảm giác được 3 năm cấp hai đã thực sự kết thúc. Từng tiếng xé rách như đang xé tâm can cô vậy.

Lâm Tịch ra khỏi cổng trường, nhìn thấy mẹ Lâm, thì ngồi lên yên sau của chiếc xe điện.

Trên đường, cuối cùng Lâm Tịch cũng không thể kìm nén được nữa, dựa vào lưng mẹ Lâm mà khóc. Dường như kiểu gì cũng không thể ngăn được nước mắt, cứ thế chảy dài.

Mẹ Lâm cảm nhận được sự ẩm ướt sau lưng, chỉ chậm rãi cảm thán: “Con gái đã trưởng thành rồi…”

Sau đó, nhà trường tổ chức cho mỗi lớp chụp ảnh kỷ yếu, đồng thời cũng tổ chức lễ tốt nghiệp cho học sinh cuối cấp. 

Nhà trường cũng chuẩn bị một quyển ảnh lưu niệm cho các học sinh. Trong đó chứa những tấm hình tập thể có mặt Lâm Tịch, cùng những giải thưởng mà cô đã nhận được.

Trong lễ tốt nghiệp, thầy hiệu trưởng phát biểu rất nhiều, rất dài, còn có giáo viên và đại diện học sinh cũng có nhiều lời muốn nói. Nhưng Lâm Tịch đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mọi người cùng nhau hát lên ca khúc Bạn bè. Nhiều người vừa hát vừa khóc, cũng có nhiều người chỉ cất cao giọng hát.

Những năm tháng này chỉ có một mình

Bao nhiêu mưa gió đều đã vượt qua

Từng rơi lệ, cũng từng sai lầm

Nhưng vẫn luôn kiên trì như thế

Chỉ khi yêu thật lòng, thì mới hiểu được

Những khi trống trải, quay đầu lại nhìn

Sẽ luôn có một giấc mơ, sẽ luôn có bạn trong tim

Bạn tôi ơi, một đời luôn sánh vai

Những ngày tháng này sẽ không thể có lại

Một câu nói một đời người

Một tiếng yêu một chén rượu

Bạn tôi ơi, cô đơn sẽ chẳng còn nữa

Một tiếng “bạn bè” bạn sẽ hiểu

Vẫn còn vết thương, vẫn còn nỗi đau

Vẫn phải bước đi, còn có tôi bên bạn