Bánh trôi nhanh chóng được nấu xong, Hà Tân Dương ăn tám viên, để lại cho Trình Châu Hoàn tám viên.

Cửa phòng cho khách không khóa, vừa đẩy đã mở ra.

Xuyên qua khe hở cậu có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh Trình.

Trong lòng ngưa ngứa, muốn nhìn bộ dáng anh Trình lười biếng trên giường, vì vậy đẩy cửa rộng ra vài phần, rón rén đi vào như mèo con, nhẹ nhàng buông đĩa bánh trôi xuống.

Cậu không dám đi đến trước mặt anh Trình, chỉ có thể đứng sau lưng tận lực rướn người về phía trước.

Tiếc là giường quá rộng, anh Trình gần như là nằm ở đầu giường bên kia, dù cậu cố gắng thế nào cũng không thể dùng tư thế nhẹ nhàng cong nửa người trên về phía trước.

Nhưng Hà Tân Dương không từ bỏ ý định, theo tâm lý "Vào cũng vào rồi, nhất định phải nhìn được" cố sức đẩy cơ thể, ngay cả cổ cũng kéo rất dài.

Tư thế này hết sức buồn cười, hơn nữa còn không dễ giữ thăng bằng, nếu eo và chân hơi buông lỏng sẽ nhào cả người về phía trước.

Hà Tân Dương rất có chừng mực, cơ đùi căng chặt, tự nhủ là sẽ không có chuyện mình ngã sấp lên người anh Trình đâu.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, ngay tại lúc cậu sắp thấy sườn mặt của anh Trình thì Trình Châu Hoàn khẽ động cơ thể.

Người làm chuyện xấu trái tim luôn không yên.

Trong nháy mắt ấy trái tim Hà Tân Dương đập kinh hoàng, hai chân căng chặt cũng mềm nhũn.

Cậu không có thời gian điều chỉnh lại tư thế, chỉ có thể hoảng sợ nhìn cơ thể mình ngã nhào lên người anh Trình.

Trình Châu Hoàn đang ngủ say, giây phút bị cậu đổ ập vào người còn tưởng là phòng sập, hấp tấp lật người, vừa mở mắt đã thấy Dương Dương gò má ửng đỏ nằm trong lòng ngực mình.

Trời sập còn thảm hơn là phòng sập.

Đối với Hà Tân Dương mà nói, giờ khắc này không khác long trời lở đất, đến mười thần Nữ Oa cũng không vá lại được.

Bởi vì chân không chạm đất, giường lại mềm cực kì, cậu muốn động cơ thể tốn rất nhiều lực, hơn nữa cậu đã sớm xấu hổ đến nỗi muốn tìm một lỗ chui xuống, cả người nóng như thiêu cháy, chân tay xương cốt giống như biến thành cây hoa tiêu, toàn bộ hoa rơi vào máu thịt làm tim phổi tê dại.

Trình Châu Hoàn bị phá vỡ mộng đẹp, giọng nói mang theo buồn ngủ hơi nghi hoặc hỏi: "Dương Dương, em..."

Hà Tân Dương vừa nghe đã xấu hổ muốn độn thổ: "Em, em, a....!Em nấu bánh trôi xong rồi."

Nói xong gian nan động cơ thể ngồi trên giường, trong đầu có hàng vạn con chữ muốn phá vỡ mà chui ra, nói ra câu thông báo đã nghẹn trong họng rất lâu rồi.

Trình Châu Hoàn vừa nhìn bát trên bàn lại nhìn bộ dáng "sợ tội" của cậu, thu ánh mắt lại nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng Trình Châu Hoàn vui vẻ, có chút giảo hoạt lấy tay xoa đầu Hà Tân Dương, chậm rãi nói: "Bánh trôi? Để tôi nếm thử."

Hà Tân Dương như bị điện giật, đầu cúi càng thấp hơn.

Trình Châu Hoàn rút tay lại, xốc chăn xuống giường, cười nói: "Để tôi tự lấy."

Bát đã lạnh rồi nhưng bánh trôi vẫn còn hơi ấm.

Trình Châu Hoàn ăn một mạch hết tám viên bánh trôi, ăn xong buông bát xuống: "Nấu ngon lắm.

Buổi chiều có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Thời tiết hôm nay rất đẹp."

Hà Tân Dương yên lặng ngồi trên giường, trong đầu chỉ có một ý niệm: sống sót sau tai nạn.

Vốn tưởng rằng anh Trình sẽ truy hỏi đến cùng, hỏi sao cậu đột nhiên lại xuất hiện trên giường của anh Trình.

Cậu đã chuẩn bị tốt sẽ thẳng thắn, ai ngờ anh Trình lại dễ dàng rời chủ đề này đi.

Trình Châu Hoàn thấy Hà Tân Dương vẫn thất thần, đứng ở bên giường cười với cậu: "Vẫn chưa tỉnh ngủ à? Nếu không ngại thì lên giường tôi ngủ tiếp đi.

Giường tôi vừa nằm, vẫn còn ấm lắm.

Khuôn mặt vừa có dấu hiệu hạ nhiệt của Hà Tân Dương lập tức lại nóng bừng, vội vàng đứng dậy cầm bát chạy một mạch ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu "Không ngủ nữa, em ra ngoài phơi nắng".

Trình Châu Hoàn cười thở dài, lẩm bẩm: "Bản thân mình cũng là mặt trời nhỏ rồi còn phơi nắng cái gì không biết."

Buổi chiều hai người tùy ý đi dạo, không đi hết toàn bộ danh lam thắng cảnh mà khách du lịch thường đi, bữa tối ăn vịt quay Bắc Kinh.

Hà Tân Dương vẫn còn sợ hãi chuyện lúc trưa, cả ngày biểu hiện cực kỳ thận trọng, sợ anh Trình cảm thấy mình là biến thái.

Buổi tối Trình Châu Hoàn một cuộc tụ tập với bạn bè không thể từ chối được, hỏi cậu có muốn đi cùng không hay về nhà trước.

Hà Tân Dương hơi sợ phải đối mặt với ba mẹ Trình một mình, nhưng cũng sợ phải gặp bạn bè anh Trình.

Cân nhắc hai phương án này một hồi, cuối cùng cậu chọn đi tụ tập với Trình Châu Hoàn.

Dù sao có anh Trình bên cạnh vẫn tốt hơn.

Lúc đến nơi nhóm bạn bè tụ tập, Trình Châu Hoàn cực kì oai phong báo một tin, uy hiếp nếu ai lỡ miệng nói ra sẽ xử đẹp người đó.

Mấy anh em ai cũng cười vang chế giễu anh quá mất thể diện, nhưng ai ai cũng cam đoan sẽ không làm khó bạn nhỏ của Trình Châu Hoàn.

Dù sao phong ba năm đó Trình Châu Hoàn mang theo Vinh Hàn về náo loạn vẫn như còn trước mắt, năm trước Nghiêm Khiếu trở về có nói với mọi người Trình Châu Hoàn cưng chiều nhóc con kém mình mười tuổi này cỡ nào.

Địa điểm là ở một quán bar được trang trí rất đặc biệt, coi như "vòng đầu tiên".

Sau khi về khuya thì những người có gia đình lục tục đi về, những người độc thân ở lại tiếp tục đổi trò quậy.

Mặc dù Trình Châu Hoàn chưa có vợ nhưng năm nào cũng thuộc dạng con ngoan về nhà sớm, chỉ chơi đúng "vòng đầu tiên" thôi, năm nay có Dương Dương bên cạnh càng có lý do vừa ngồi chưa ấm mông đã đi về.

Tới nơi Trình Châu Hoàn hào phóng giới thiệu: "Em trai của tôi, Dương Dương, hôm nay cũng đến chơi cùng."

Hà Tân Dương bị bảy tám ánh mắt nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, trong lòng liều mạng cổ vũ chính mình, sợ vụng về rụt rè sẽ làm anh Trình mất mặt.

Dùng sức quá lớn, giống như người máy mới nạp đầy điện.

Nhóm cậu ấm ăn chơi này khối người không đứng đắn, bình thường đùa giỡn mỹ nam mỹ nữ khỏi nói, nhưng bọn họ đều biết tính tình Trình Châu Hoàn, cũng biết đâu là điểm mấu chốt của anh.

Vì vậy tuy rằng Hà Tân Dương rất thú vị nhưng không ai dám có ý xấu gì với cậu.

Trình Châu Hoàn bị kéo đi chơi bài, Hà Tân Dương ngồi trên sofa không có gì làm, nghe không hiểu bọn họ nói gì nên không không dám chơi mạt chược mấy nghìn vạn.

Cũng may trên bàn có hai giỏ trái cây, mà đĩa trái cây bên cạnh đã gần hết.

Cậu rửa sạch tay, cách quầy bar gọi nhỏ: "Anh Trình!"

Người khác không ai nghe thấy, Trình Châu Hoàn đã quay lại cười với Hà Tân Dương: "Hửm?"

"Hoa quả này có thể gọt không?" Một tay Hà Tân Dương cầm quả thanh long, một tay cầm dao nhỏ.

"Tất nhiên là có thể, gọt cho tôi một miếng luôn nhé!"

Hà Tân Dương bóc vỏ mấy quả quýt còn lại trong giỏ, bắt đầu "rảnh rỗi tìm việc làm".

Trước kia lúc cậu còn làm việc ở quán bar tuy rằng chỉ phụ trách bưng bê rượu và đồ ăn nhưng thỉnh thoảng có thời gian sẽ học pha rượu, hoặc xuống bếp gọt trái cây giúp.

Chạm trổ dưa hấu thành hình rồng hay hoa mẫu đơn cậu không học được, nhưng gọt ra một đĩa trái cây bắt mắt thì cậu vẫn làm được.

Một phút sau, khi Hà Tân Dương bưng đĩa đựng trái cây nào thì lê, thanh long, cam ngọt, dưa Hami, dưa hấu, đủ loại được bày biện cắt tỉa đẹp mắt đến trước mặt Trình Châu Hoàn, tất cả đang đánh bài nhất thời im lặng, một lúc sau mới có người lấy điện thoại ra, cười nói: "CMN xịn xò quá, đừng nhúc nhích, để đó tôi chụp một tấm ảnh đã!"

Trình Châu Hoàn cầm một miếng thanh long lên, lông mày hơi cong cong, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Hà Tân Dương.

Chia xong trái cây cho mọi người, Trình Châu Hoàn cầm áo khoác lên, lấy lý do ngày mai phải đi Bắc hàng "quan sát" để tạm biệt.

Mấy anh em ngại người trong lòng của anh cũng ở đây nên không giữ lại.

Trình Châu Hoàn mặc áo lông giúp Hà Tân Dương dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người ở đây, dùng bộ dạng tiêu sái nói với mọi người: "Lần sau lại tụ tập tiếp."

Trong lòng Hà Tân Dương vui mừng, áp hai tay vừa rửa nước lạnh lên má, mãi đến khi ra ngoài quán bar mới buông xuống.

Sáng sớm hôm sau, hai người đúng hẹn đi Bắc Hàng.

Sân trường rất lớn, học sinh gần như đã về nhà hết.

Trình Châu Hoàn lấy giấy thông hành trước, sau đó chở Hà Tân Dương đi dạo trong trường.

Anh có thể nhìn ra Dương Dương rất hưng phấn, đáy mắt lấp lánh ánh lên tia chấp nhất.

Xe dừng trước khu Kỹ thuật máy bay.

Hà Tân Dương yên lặng đứng ở cửa thật lâu, Trình Châu Hoàn chụp cho cậu một tấm ảnh, đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: "Dương Dương, tin vào bản thân mình, nhất định em có thể thi đậu."

Buổi tối về nhà mẹ Trình làm món súp thịt dê, Hà Tân Dương ăn một Trình Châu Hoàn ăn hai phần, làm mẹ Trình vui vẻ đắc ý cả đêm.

Hành trình đi Bắc Kinh vô cùng hoàn mỹ.

Sau khi từ Cố Cung trở về, Hà Tân Dương phát hiện hành lý của mình có thêm một cái vali, bên trong ngoài một cái áo lông dài còn có rất nhiều thuốc bổ/

Ba mẹ Trình đã đi du lịch rồi, vali đồ này coi như quà chia tay bọn họ tặng cho Hà Tân Dương.

Chiếc áo lông kia mặc thoải mái hơn cả chiếc anh Trình tặng, tuy là màu đen nhưng kiểu dáng không lỗi thời chút nào, còn rất vừa người.

Trình Châu Hoàn thấp giọng lẩm bẩm: "Có con trai mới quên con trai cũ."

Hà Tân Dương không nghe thấy, quay đầu lại hỏi: "Anh Trình, anh nói gì vậy?"

"Không có gì." Trình Châu Hoàn bước lên sửa sang lại mũ giúp Hà Tân Dương: "Tôi đã nói với mẹ rồi, đồ ăn ở trường đại học rất bình thường, nửa năm tới em đến đây thi thì cuối tuần về ăn một bữa ngon.

Dù sao mẹ tôi cũng nghỉ hưu rồi, rảnh rỗi sẽ nghiên cứu sách nấu ăn.

Ba tôi cứ chê mẹ nấu không ngon, cũng chỉ có em biết thưởng thức.

Hà Tân Dương nhớ tới món súp dê hôm trước, nghiêm túc nói: "Dì nấu ngon lắm ạ."

Đối với một đứa trẻ ngay cả ăn bánh mì không hương vị không dinh dưỡng cũng có thể cảm thấy thỏa mãn mà nói, súp dê nóng hổi tất nhiên là như mỹ vị của Michelin ba sao.

Hơn nữa trong hương vị tươi ngon còn có hương vị gia đình đã rất lâu rồi cậu không cảm nhận được.

Trình Châu Hoàn cười: "Ừ, ngon lắm, nửa năm tới cho em ăn đủ."

Sau năm mới thì các kì thi nhỏ thay nhau kéo tới.

Lớp học bổ túc cũng có tư cách tham gia thi thử của thành phố.

Thành tích thi thử lần đầu tiên của Hà Tân Dương không tồi, vài kì thi tiếp theo lại biểu hiện không ổn định rõ rệt.

Giữa tháng ba, thầy giáo quản lý của lớp học bổ túc muốn tổ chức một buổi họp phụ huynh, Trình Châu Hoàn lấy thân phận anh trai để đi họp.

Thầy giáo đề cập riêng tới vấn đề học tập của Hà Tân Dương, nói đứa bé này rất thông minh chăm chỉ, nhưng gần đây hình như không theo kịp.

Chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học, nếu không thể điều chỉnh tâm trạng kịp thời thì rất có khả năng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Vì vậy Trình Châu Hoàn quyết định để Hà Tân Dương nghỉ làm ở sở luật sư.

Có điều trước khi nói cho Dương Dương biết, anh còn đi hỏi chuyên gia tâm lý trước.

Chuyên gia cũng đồng ý với cách làm của anh: "Con người có mạnh mẽ tới đâu thì cũng có giới hạn, tuy rằng có thể dựa vào ý chí để tiếp tục, nhưng người bạn này của anh cũng không cần thiết phải làm như vậy.

Để đầu óc thư giãn một chút, hai tháng này phải điều chỉnh tốt tâm trạng, tranh thủ cân bằng tâm lý trước khi tham gia thi đi học là tốt nhất.

Trên thực tế thì Hà Tân Dương cũng phát hiện ra vấn đề của mình.

Trước kia tan làm về nhà, nghỉ ngơi một chút là có thể "chiến" trong thư phòng đến rạng sáng, thỉnh thoảng buồn ngủ sẽ uống một ly cà phê hoặc là thức uống giúp tỉnh táo tinh thần là được.

Nhưng hiện giờ thì không được nữa, trước khi ngồi vào bàn học cả người đã mệt mỏi, đầu óc hỗn loạn không thể tập trung được, một câu hàm số không quá khó nhưng giải nửa tiếng cũng chưa ra.

Căng thẳng suốt ba năm liền, cơ thể luôn không chịu thua kém cuối cùng cũng xuất hiện dấu hiệu không chống đỡ được.

Chuyện nói với Trình Châu Hoàn một tiếng là tạm thời nghỉ việc ở sở luật sư cậu đã nghĩ tới không chỉ một lần.

Học phí và phí sinh hoạt năm nhất đại học đã góp đủ rồi.

Tiền trong thẻ trừ phí thuê nhà và ăn uống trong mấy tháng tới vẫn còn mấy ngàn tệ, nghỉ việc hiện giờ hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng càng nghĩ cậu lại càng không biết nên mở miệng thế nào.

Công việc tạp vụ này ai cũng làm được, nếu không phải anh Trình cố ý giúp đỡ thì cậu vốn không thể làm việc ở văn phòng xa hoa có cầu cũng không được này.

Hiện giờ kiếm đủ tiền rồi lại định chuồn mất, không khỏi có chút thấp hèn không biết đối nhân xử thế.

Lúc Trình Châu Hoàn trở về Hà Tân Dương đang nằm ngủ trên bàn học, dưới cánh tay là đề hóa học mới làm được một nửa.

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo vừa nhìn đã biết là tác phẩm của buồn ngủ cực kì.

Trình Châu Hoàn thở dài, đến phòng bếp hâm nóng một ly sữa mật ong, vỗ vai Hà Tân Dương, gọi: "Dương Dương, Dương Dương!"

Hà Tân Dương mơ hồ ngẩng đầu, dụi mắt thấp giọng nói: "Anh Trình, anh về rồi."

"Buồn ngủ thì lên giường ngủ, cẩn thận cảm lạnh."

"Vâng..." Hà Tân Dương ngây ngốc trong chốc lát, chậm chạp phản ứng lại nhìn quyển vở trên bàn: "Em làm xong đề này sẽ đi ngủ."

"Nghe tời, mau đi ngủ đi, ngày mai làm tiếp." Trình Châu Hoàn cầm quyển vở xếp gọn lại, đặt ly sữa lên tay cậu: "Uống đi cho nóng."

Hà Tân Dương nhăn mày rất nhẹ, khó xử nói: "Ngày mai còn có việc khác, nếu hôm nay không làm xong thì tối mai sẽ không có thời gian nghe tiếng anh."

"Vậy thì làm vào ban ngày."

"Ban ngày?"

"Phải, ban ngày." Trình Châu Hoàn vốn định tìm cơ hội thương lượng với Hà Tân Dương, trước tiên đề cập đến nguyên nhân thành tích sa sút, sau đó uyển chuyển đề cập đến việc không cần đi làm nữa.

Nhưng hiện giờ thấy cậu mệt mỏi đến ánh mắt cũng ngơ ngẩn, trái tim anh vô cùng đau xót, nói thẳng vào vấn đề: "Dương Dương, bắt đầu từ ngày mai em cứ ở nhà, ôn tập cũng được nghỉ ngơi thả lỏng cũng được, tự mình sắp xếp thời gian hợp lý.

Trước khi thi đại học không cần đến sở luật sư làm việc nữa."

Hà Tân Dương chớp mắt mấy cái, ánh mắt mới rồi rời rạc lập tức căng thẳng: "Dạ?"

"Hôm nay thầy giáo quản lý của em đã phê bình tôi," Trình Châu Hoàn làm bộ vô tội: "Nói tôi làm anh mà không biết quan tâm em mình, biết rõ em sắp thi đại học rồi còn vẫn bắt em đi làm kiếm tiền."

"A? Không phải đâu..." Hà Tân Dương xấu hổ gãi đầu: "Thầy giáo không rõ hoàn cảnh của em.

Anh Trình, anh đừng để trong lòng, không liên quan đến chuyện của anh.".