Trình Châu Hoàn cầm ly cà phê ấm, lại nghe Vinh Hàn nói: "Đồng chí Tiểu Lục chưa rót nước cho cậu sao? Thật là, vội vàng xem phim đến thế à, may là tôi mang theo hai ly.

Này, uống ly này đi, tôi chưa đụng vào đâu."

Nói xong lại quay sang Hề Lục: "Em uống ly đó, để lại cho anh một nửa."

Hề Lục và Trình Châu Hoàn ánh mắt phức tạp nhìn nhau.

Vinh Hàn rất thẳng thắn, quay lại bên người Hề Lục ôm cổ em trai người yêu của mình: "Nhà tôi đó, thế nào?"

Nghe được "nhà tôi", khóe môi Hề Lục nhẹ nhàng giương lên.

Trình Châu Hoàn sửng sốt, một lát sau mới cười cười chúc phúc: "Người cậu thích còn cần người khác đánh giá à?"

Một hồi xấu hổ người yêu cũ và người yêu hiện tại gặp mặt cứ như vậy hóa giải bằng bộ dáng thản nhiên không thèm để ý của Vinh Hàn.

Sau đó Hề Lục giải thích nguyên nhân chuyện xem GV vừa rồi, Vinh hàn chế nhạo: "Lão Trình à, cậu thế này là hại mầm non tương lai của tổ quốc rồi."

Trình Châu Hoàn: "Mầm non tương lai này cậu cũng quen đấy."

"Không thể nào!" Hề Lục nói: "Trước hôm nay tôi còn chưa nói với ai về chuyện GV này."

Trình Châu Hoàn lắc đầu, nhìn sang Vinh Hàn: "Tết âm lịch đầu năm cậu từng chở một đứa trẻ chuẩn bị thi đại học về Tuế Vinh uyển, còn nhớ không?"

Vinh Hàn kinh ngạc: "Là cậu ta?"

"Đúng vậy, là em ấy.

Cậu để lại danh thiếp, lúc đó tôi mới biết hóa ra năm nào cậu cũng về vào dịp Tết âm lịch."

"Trùng hợp thật." Vinh Hàn cười cười: "Lúc ấy cậu ấy nói về Tuế Vinh uyển, tôi đi một lèo thế mà vẫn còn nhớ rõ đường, không ngờ lại là về nhà cậu."

Hề Lục chen vào: "Ê nè, hai anh có để ý đến cảm nhận của người yêu hiện tại như tui hông zị? Đừng có nhắc đến nhà của hai ngươi hoài chứ?"

Vinh Hàn và Trình Châu Hoàn nhìn nhau cười.

Trình Châu Hoàn nói: "Cũng không phải là nhà của chúng tôi, lúc ấy còn chưa lắp đặt thiết bị gì, đến lúc lắp đặt xong thì chúng tôi cũng chia tay rồi."

"Đúng vậy, anh cũng chưa đi xem rốt cục thì trong nhà trông thế nào." Vinh Hàn nhận lấy ly cà phê của Hề Lục, uống cạn sạch chỗ còn lại, sau đó chuyển đề tài lên người Hà Tân Dương: "Lần trước cậu ta nói phải ôn thi đại học, thi vào đâu rồi?"

"Vẫn đang ôn tập, tháng sáu năm nay mới bắt đầu thi."

"Định thi vào đâu?"

"Quê tôi."

"Vậy hai người lại phải chuyển nhà à?"

"Đến lúc đó rồi tính." Trình Châu Hoàn hơi dừng lại: "Nếu em ấy thi đậu, sau khi tốt nghiệp muốn ở lại Bắc Kinh làm việc thì tôi cũng trở về Bắc Kinh cùng."

Vinh Hàn vỗ vỗ đùi với Hề Lục: "Tới tới, vỗ tay cho những luật sư vĩ đại hi sinh vì tình yêu nào!"

Từ "những" được nhấn mạnh vô cùng, hiển nhiên ý chỉ bản thân cũng là một trong những luật sư vĩ đại hi sinh vì tình yêu.

Hề Lục ôm cánh tay Vinh Hàn, dựa vào vai anh, một bộ muốn show ân ái trước mặt người yêu cũ của bạn trai mình.

Trình Châu Hoàn làm như không thấy, chọc ghẹo: "Trông cậu kìa, chỉ cần cậu về thì tôi sẽ dâng cả giang sơn vất vả lắm mới xây dựng được này cho cậu."

"Vớ vấn, không có tôi vất vả lúc ban đầu thì Trường Thanh có ngày hôm nay chắc?"

"Phải phải, cậu là công thần lớn nhất của Trường Thanh."

Hề Lục thấy hai người tôi một câu anh một câu về quá trình phấn đấu xây dựng sự nghiệp, trong lòng cảm thấy chua chua nhưng vẫn nhỏ mọn muốn biết nhiều hơn, vì vậy đưa ra đề nghị tối nay mời Trình Châu Hoàn ăn cơm.

Trình đại luật sư đã biết được tin tức quan trọng, vì vậy lấy lý do "Về sở luật sư đón Dương Dương" để từ chối.

Vốn định về nhà muộn một chút, hiện giờ lại gấp gáp muốn gặp Dương Dương.

Hôm nay có rất nhiều người tăng ca, Hà Tân Dương ngại ngùng không muốn về trước, vì thế ở lại đặt cơm giúp mọi người.

Lúc Trình Châu Hoàn quay lại thì cậu và shipper giao cơm đang cùng nhau vào thang máy.

Thang máy đóng lại, không gian tràn ngập vị đồ ăn.

Hà Tân Dương kinh ngạc nói: "Anh Trình, anh đã về rồi ạ?"

Trình Châu Hoàn ôn hòa cười nhìn cậu: "Tới đón em."

Đã là lưỡng tình tương duyệt rồi, những quan tâm trước đây bị che giấu hiện giờ càng trở thành cưng chiều không kiêng nể gì.

Trong tình yêu có góc nhìn của thượng đế lúc nào cũng có cảm giác tốt hơn.

Mà Hà Tân Dương lại là người phàm chưa mở thiên nhãn, bị dịu dàng bất thình làm ngẩn ngơ, ngốc ngốc năm tầng mới hàm hồ nói: "Dạ, em mang cơm lên xong là có thể về rồi."

Cửa thang máy mở ra, Hà Tân Dương bận rộn đi vào sở luật sư.

Trình Châu Hoàn cầm lấy cốc nước trên bàn của cậu rót nước lọc, chưa được cho phép đã uống cạn sạch.

Hà Tân Dương chia cơm cho mọi người xong nhìn thấy, lúng túng nói: "Anh Trình, đó là cốc của em."

Trình Châu Hoàn giả bộ vô tội: "Quá khát, em để ý à?"

Hà Tân Dương vội vàng xua tay: "Không không, em sợ..."

Em sợ anh để ý."

Gần như là Trình Châu Hoàn có thể nhìn thấu đáy lòng của cậu qua ánh mắt, cười cười nói: "Đi thôi, trong nhà hết đồ ăn rồi, chúng ta đi chợ."

Viên Đông vừa ăn cơm vừa gọi: "Lão đại, anh phải đi à?"

Trình Châu Hoàn quay đầu lại: "Chứ còn sao nữa?"

"Đậu má! Tụi em đều phải tăng ca mà anh lại muốn về nhà nấu cơm!?"

Trình Châu Hoàn hiếm khi giỡn với cấp dưới trước mặt Hà Tân Dương: "Ai bảo tôi là ông chủ chứ, chăm chỉ mà làm việc, tháng sau vợ cậu sinh rồi, ông chủ Trình tôi đây sẽ cho cậu phong lì xì to."

Hà Tân Dương lén nhìn Trình Châu Hoàn một cái, đầu quả tim nhẹ nhàng run lên.

Hình như hôm nay tâm trạng của anh Trình cực kì tốt, nếu không phải vụ án có kết quả tốt thì chính là đầu tư kiếm được nhiều tiền.

Trên đường về nhà, Trình Châu Hoàn cố ý nói cuối tuần mình sẽ về Bắc Kinh.

Hà Tân Dương nghĩ anh muốn dặn dò chuyện cần chú ý ở nhà vào Tết âm lịch, Trình Châu Hoàn lại nói: "Nếu không thì em cũng về với tôi đi.

Lớp học bổ túc được nghỉ rồi, em ở nhà cũng không có bài, thời gian này thích hợp để thả lỏng, tôi đưa em tới Bắc Hàng đi dạo."

Hà Tân Dương không ngờ Trình Châu Hoàn sẽ nói như vậy, định cự tuyệt theo bản năng thì lại bị câu "đi Bắc Hàng" hấp dẫn.

Trình Châu Hoàn lại nói thêm: "Không cần lo lắng cho Hắc Ca, giao cho Nghiêm Khiếu chăm là được rồi.

Chúng ta đi ba ngày, tối ba mươi đi sáng mùng bốn về, lỡ mất năm ngày học tập.

Kết quả thi thử lần trước của em tốt như vậy, cũng nên tự thưởng cho mình một kì nghỉ."

"Nhưng mà..."

"Lo lắng chi phí tiêu dùng sao? Chỗ ở thì không cần suy nghĩ, ở lại nhà tôi là được.

Tiền vé máy bay đi đi về về, đêm ba mươi vé máy bay đi Bắc Kinh rất rẻ, khoang phổ thông chỉ hơn 200 tệ chút thôi.

Chúng ta có thể mua vé của Thạch Gia Trang, nếu may mắn còn được giảm thêm vài chục tệ.

Tới nơi thì tôi gọi bạn đến đón."

"Không phải..." Hà Tân Dương căng thẳng sẽ không nói được lời nào."

Điều cậu lo lắng không phải là chuyện tiền nong, hiện giờ cậu còn chưa rảnh quan tâm đến mấy thứ đó.

Tràn ngập đầu óc cậu bây giờ chính là anh Trình muốn dẫn mình về gặp người nhà, chỉ là bây giờ cậu không thể phản bác, cũng không thể nói ra lời này được.

Trình Châu Hoàn tiếp tục giật dây: "Về cùng tôi đi, Tết âm lịch rất náo nhiệt, hơn nữa có em về cùng tôi cũng có lý do thoát thân."

"Thoát thân?"

"Ừ.

Họ hàng thân thích nhà tôi rất nhiều, trẻ con cũng nhiều, năm nào về cũng bị tụi nó bám lấy, rất phiền.

Em về với tôi thì tôi có thể lấy cớ là phải đi cùng bạn, như thế sẽ không bị túm ở nhà nữa.

Mùng một thì ở nhà, mùng hai đến Bắc Hàng, mùng ba...!em muốn đi đâu không?"

"Em muốn đi Cố Cung." Hà Tân Dương bất giác bị lôi kéo, vừa rồi còn không đồng ý đi Bắc Kinh thế mà bây giờ đã nghĩ xem nên đến nơi nào của Bắc Kinh rồi.

Trình Châu Hoàn cực kì vừa lòng: "Được, tối nay về tôi sẽ tra thử vé máy bay."

Hà Tân Dương gãi gãi đầu, tai cảm thấy hơi nóng.

Trình Châu Hoàn nói được làm được, quả nhiên tìm được vé chuyến chiều ba mươi vô cùng rẻ.

Vé máy bay của Thạch Gia Trang ở Sơn Thành, thêm phí đi lại nữa cũng chỉ 180 tệ.

Hà Tân Dương vô cùng bất ngờ với vé máy bay giá 180 tệ này.

Bắt đầu từ hôm ấy, Trình Châu Hoàn thường thường làm vài hành động ái muội.

Buổi trưa ăn cơm hộp sẽ gắp rau trong bát của Dương Dương, buổi tối Dương Dương đang tắm sẽ "vô tình" vào phòng tắm lấy đồ, thỉnh thoảng ngồi sofa sẽ căn đúng giờ "lơ đãng" dựa vào Dương Dương...!

Hà Tân Dương cảm thấy hơi hoang mang,, nhưng lại cho rằng mình nghĩ nhiều.

Lúc anh Trình đột nhiên đẩy cửa phòng tắm cậu sẽ xấu hổ trốn sau tấm ngăn mờ bằng kính, sau khi cảm nhận được hương vị bản thân sẽ mừng thầm.

Lúc anh Trình dựa vào người sẽ không được tự nhiên đỡ lấy vai anh Trình, khóe miệng cong lên vài phút cuối cùng cũng không nhịn được cười thật tươi.

Một người quang minh chính đại thích người ta cùng với một người bịt tai trộm chuông thầm mến thế mà lại làm cả hai cảm thấy vui sướng.

Đêm giao thừa, Nghiêm Khiếu lái xe đến đón Hắc Ca đi.

Ban đầu Hắc Ca rất không muốn đi, bất an đi quanh chân Hà Tân Dương, vừa thấy Chiêu Phàm lập tức im lặng, một giây sau bỏ Hà Tân Dương, giống như sắc lang lao tới chỗ mỹ nhân Chiêu Phàm.

Đây là lần đầu tiên Hà Tân Dương đi máy bay, lúc cất cánh nắm chặt chỗ tay vịn, vừa sợ hãi vừa cảm thấy mới mẻ, nhưng lại cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, ngồi im không nhúc nhích, nhìn không chớp mắt.

Trình Châu Hoàn càng nhìn càng thấy cậu vô cùng thú vị, phủ tay lên bàn tay cậu: "Sợ à?"

Hà Tân Dương rụt lại theo bản năng: "Không sợ!"

Không sợ đang ở trên không trung, lại sợ gặp người nhà anh Trình.

Nhưng Trình Châu Hoàn đã sớm chuẩn bị tất cả.

Lúc đi ô tô từ Thạch Gia Trang đến Bắc Kinh thì trời cũng chập tối.

Trình Châu Hoàn đã nói với cha mẹ là mình không định thẳng thắn trước khi Dương Dương thi đại học, lần này đưa Dương Dương về chỉ thuần túy là "ngầm gặp phụ huynh", ngoài mặt vẫn là quan hệ bạn bè.

Mẹ Trình đã nhìn thấy ảnh chụp của Hà Tân Dương, hiện giờ vừa mở cửa đã thấy con trai nhỏ tương lai hai mắt lập tức sáng ngời, đúng là đẹp hơn trên ảnh vài phần, cười nói: "Dương Dương phải không? Mau vào nhà đi."

Sau khi ba qua đời, Hà Tân Dương đón giao thừa một mình đã mấy năm, hiện giờ mười chín tuổi nhìn thấy một bàn bữa cơm đoàn viên nóng hổi làm hốc mắt cậu không khỏi nóng lên.

Trình Châu Hoàn đặt bát đũa đến trước mặt Hà Tân Dương, lén ghé vào tai cậu nói: "Đừng khách khí, tôi đã nói với ba mẹ chuyện của em rồi, bọn họ đều rất thích em."

Động tác nói thầm này cũng quá là ái muội.

Hà Tân Dương ngại ngùng ngồi dịch sang bên cạnh, thấp giọng nói: "Vâng."

Ba mẹ Trình đều là người có địa vị cao, hơn nữa còn có tri thức, không lôi kéo khách hỏi đông hỏi tây như chủ nhà bình thường, chỉ nói vài câu đơn giản rồi lại chuyển chủ đề lên người Trình Châu Hoàn, một chữ cũng không nhắc đến gia cảnh, chỉ nói đến sức khỏe và công việc.

TV chiếu chương trình Xuân Vãn, Hà Tân Dương nhìn như bị "lạnh nhạt" nhưng lại cảm thấy thoải mái gấp trăm lần quan tâm hỏi tới hỏi lui.

Cậu nghe anh Trình và ba mẹ Trình nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng anh Trình sẽ gắp vài món vài bát cậu, tuy không thể nói chuyện cùng nhưng im lặng làm người xem cũng là một loại an nhàn thú vị.

Huống chi Hà Tân Dương cũng không phải là người xem, mà lại con trai nhỏ được tất cả mọi người trong gia đình này chấp nhận.

Năm đó Trình Châu Hoàn come out, trong nhà quả thật như nước sôi lửa bỏng một trận.

Sau đó ba mẹ Trình chấp nhận sự thật, chỉ mong con trai tìm được một người nhân phẩm tốt là được.

Gia cảnh càng lớn thì yêu cầu với con dâu lại càng "thấp".

Không cần đối phương có nhiều tiền, cũng không để ý đối phương quyền cao chức trọng thế nào, chỉ cần nhân phẩm tốt là được, tốt nhất là có chí tiến thủ, mạnh mẽ có khát vọng.

Mà tất cả những điều bọn họ coi trọng đều có trên người Hà Tân Dương.

Trình Châu Hoàn để phòng ngủ của mình cho Hà Tân Dương, còn mình thì sang phòng cho khách.

Hà Tân Dương ôm chăn rất lâu không ngủ, định ra ngoài rót nước uống thì trùng hợp gặp được Trình Châu Hoàn đang vào bếp kiếm đồ ăn.

Đã không ngủ được lại không cần làm bài tập không cần làm việc, vì vậy bọn họ dứt khoát chơi đến khi buồn ngủ thì thôi.

Trong thư phòng có máy PS3 Trình Châu Hoàn mua rất lâu rồi, hiện giờ tuy là đã ra máy PS4 nhưng những game tải kinh điển tải đã nhiều năm đến giờ vẫn rất thú vị.

Trình Châu Hoàn lấy ra một chồng đĩa để Hà Tân Dương chọn, cậu cầm《Sứ Mệnh Vẫy Gọi》lên, nói: "Anh Trình, chúng ta chơi game bắn nhau đi!"

Đóng chặt cửa phòng ngủ, hai người ngồi xếp bằng trên giường, điều chỉnh âm thanh súng xuống thấp nhất, vừa chơi đã chơi tới sáng sớm.

Trong phòng ngủ có wc riêng.

Hà Tân Dương rửa mặt xong chui vào trong chăn.

Trình Châu Hoàn dém chăn cho cậu, cười nói một câu "Ngủ ngon", vừa ra ngoài cửa đã ngoài dự liệu đụng phải mẹ Trình dậy sớm.

"Hai đứa thế này là?"

"Mẹ đoán xem."

"Không rảnh đoán.

Trong nhà có đồ ăn, hai đứa thích thì ăn, không thì ra ngoài ăn cũng được, tối nay ba mẹ mới về."

"Í, năm nay không túm con đi chúc tết họ hàng à?"

"Túm con đi làm gì, ba mươi tuổi đầu vẫn muốn đi chúc tết cùng ba mẹ?"

Trình Châu Hoàn cười nói: "Là chưa đầy ba mươi tuổi."

Lúc Hà Tân Dương tỉnh dậy đã là giữa trưa, cửa phòng cho khách đang đóng.

Cậu đi lại trong nhà một lát, xác định ba mẹ Trình không có nhà mới vào phòng bếp, nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị nấu hai chén bánh trôi.

Theo như tập tục của Sơn Thành, mùng một tháng giêng ăn bánh trôi thì một năm mới mới có thể đoàn viên.

Cậu không còn người nhà để đoàn viên nữa rồi, lại cẩn thận hi vọng xa vời có thể luôn ở cạnh anh Trình..