Sau khi trở lại Bắc Kinh, tắm rửa qua loa, thậm chí không ăn cơm, Trầm Thiệu trở về phòng đi ngủ, Cố Ninh Chiêu bước đến cửa phòng cậu, do dự một chút, xoay người xuống lần.

"Nhị thiếu, chiều hôm qua Chu thiếu gia có gọi điện thoại cho cậu." Bác Bạch thấy y xuống lần, bước đến cạnh y nói, "Cậu thấy có cần gọi lại cho cậu ta không?" Địa vị Chu gia ở Bắc Kinh khá cao, tuy Cố gia không cần nịnh Chu gia, nhưng lịch sự cũng cần phải có.

"Không quen." Cố Ninh Chiêu thản nhiên bước đến sofa ngồi xuống, nhấp ngụm nước trái cây cô giúp việc mang lên, "Không gọi."

Bác Bạch nhất thời không biết nên nói gì, thanh niên ở Bắc Kinh có quan hệ thân thiết với Nhị thiếu gần như không có ai, Chu thiếu gia ngược lại vô cùng nhẫn nại, tuy Nhị thiếu vẫn luôn không đáp trả người nọi, nhưng bác Bạch vẫn không ngờ Chu thiếu gia đối với Nhị thiếu nhà mình lại có cảm giác tồn tại thấp như vậy.

"Ngày mai đi du xuân, phiền bác giúp tôi chuẩn bị những vật dụng cần thiết thành hai phần." Cố Ninh Chiêu không có ấn tượng gì về Chu thiếu gia, mơ mơ hồ hồ nhớ được mình không thích ánh mắt đối phương, còn những chuyện khác thì không nhớ vì cả.

Nghe Cố Ninh Chiêu muốn đi du xuân, bác Bạch vui mừng ghê gớm, hiếm thấy thiếu gia chủ động ra ngoài tham gia hoạt động, đây nhất định là Trầm thiếu dẫn thiếu gia nhà mình ra ngoài chơi. Suốt ngày thiếu gia không nói chuyện, cũng không thích kết bạn, ra ngoài một chuyến cùng Trầm thiếu cũng tốt, cả ngày im lìm cũng không hay.

Không rõ vì sao bác Bạch đột nhiên vui mừng như vậy, Cố Ninh Chiêu uống nước trái cây xong, liền lên lầu, khi bước ngang phòng Trầm Thiệu, nhịn không được nhìn căn phòng đóng cửa im lìm, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhẹ chân khẽ mở cửa ra.

Trầm Thiệu nằm trên giường ngủ rất say, một cánh tay lộ ra ngoài, tư thế vô cùng thoải mái, như thể giải quyết một sự kiện lớn trong cuộc đời, cơ thể và tâm trí đều phát ra ngoài.

Cố Ninh Chiêu bước đến cạnh giường, vươn ngón trỏ khẽ vuốt lên mu bàn tay Trầm Thiệu, sau đó giật mình rụt tay lại, rồi lúng túng bước nhanh ra khỏi phòng Trầm Thiệu, bước ra hai bước mới nhớ y còn chưa đóng cửa, lại kích động quay về đóng cửa rồi vội vàng bỏ đi.

Trầm Thiệu nằm trên giường mở to mắt, lấy tay còn lại sờ sờ mu bàn tay vừa bị Cố Ninh Chiêu vuốt một cái, hít sâu một hơi, sau đó bỗng dưng mỉm cười, xoay người ngủ tiếp.

Đột nhiên cảm thấy, sống cùng Cố Ninh Chiêu như vậy, cũng rất vui.

...

Sáng chủ nhật, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu thay trang phục mùa xuân, dưới ánh mặt trời xán lạn ngồi vào xe, chạy đến địa điểm tập trung. Thời gian họ đến nơi không sớm không muộn, chỉ là chạy xe hơi đến khiến một nhóm bạn học cực kỳ hâm mộ, bất quá cũng may mọi người đã trưởng thành, cực kỳ hâm mộ xong cũng trở lại bình thường.

Có mấy cô gái thấy Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu xuất hiện, vốn định nhào đến nói vài câu, nhưng vì vẻ mặt của Cố Ninh Chiêu quá lạnh lùng, các cô cũng ngại đến gần, miễn cho người ta tưởng các cô có ý đeo bám nhà giàu.

Trầm Thiệu thấy vẻ mặt Cố Ninh Chiêu khiến bạn học xung quanh sợ tới mức né qua hết một bên, bất đắc dĩ cười cời, chủ động lên tiếng nói chuyện với Tiền Bân và vài cậu bạn cùng lớp đang đứng gần đó, mọi người xúm lại, mới xóa tan bầu không khí xấu hổ kia.

Mọi người nhanh chóng phát hiện tuy Cố Ninh Chiêu không thích nói chuyện, nhưng không phải kiểu người ỷ mình là thiếu gia nhà giàu mà khinh thường người khác, lại thêm có danh tiếng thiên tài ảnh hưởng, mọi người đối xử với Cố Ninh Chiêu tuy vẫn khách sáo, nhưng đa số là sùng bái, thỉnh thoảng cũng có người bất mãn vì thân phận Cố Ninh Chiêu nhưng cũng không tỏ rõ ra.

Chờ mọi người đến đông đủ, hai bạn học trưởng nhóm đi mua vé, sau đó mọi người xếp hàng vào vườn bách thú. Trầm Thiệu vốn tưởng hoạt động này không có mấy người, kết quả có đến hơn năm mươi người đi, thật sự có hơi ngoài dự đoán của cậu.

Cậu không biết rằng, hơn phân nửa là khi nghe nói cậu có tham gia mới đăng ký, thực tế cậu cũng không quen hết bạn học cùng lắm chỉ chào hỏi lịch sự, phần lớn sự chú ý vẫn là Cố Ninh Chiêu và vài bạn học thân thiết bên cạnh.

Diêu Bác Hiên và Tiền Bân đi phía sau Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, họ thấy Cố Ninh Chiêu - từ đầu đến cuối không nói một lời - thỉnh thoảng nói chuyện với Trầm Thiệu, thậm chí còn hỏi những câu rất ngốc, đã cảm thấy không thể nhìn thẳng nữa rồi.

"Cậu có phát hiện không, đằng sau có một đàn em luôn nhìn Trầm Thiệu." Tiền Bân vừa mở nắp chai nước vừa hỏi nhỏ Diêu Bác Hiên, "Cậu biết tên đàn em kia không?"

"Là sinh viên phân viện thông tin, hình như tên là Đặng Khang hay Đặng Xuyên, nghe nói giáo sư rất thích nó." Diêu Bác Hiên cũng không quay lại nhìn, nói, "Nghe nói tên đó vô cùng sùng bái Trầm Thiệu."

"Sùng bái?" Tiền Bân nhíu mày, quay lại nhìn người đàn em kia, dáng vẻ trắng nõn, thoáng nhìn nhã nhặn hiền lành, nhưng không hiểu lý do vì sao, cậu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

"Ai biết đã xảy ra chuyện gì." Diêu Bác Hiên nhún vai, nói hơi cay nghiệt, "Dù sao cả nam lẫn nữ toàn trường đều sùng bái Trầm Thiệu, không riêng gì tên kia."

Cố Ninh Chiêu đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hai người họ hỏi: "Đặng Khang?". Tầm mắt y quét một vòng xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra Đặng Khang chen chúc trong đám đông, khuôn mặt vốn không có gì giờ lộ ra nét lạnh lùng, "Lại là nó." Vừa rồi lực chú ý của y đặt toàn bộ vào Trầm Thiệu, không chú ý đến Đặng Khang lại chen vào.

Giọng nói Cố Ninh Chiêu lộ sự chán ghét rõ rệt, Tiền Bân và Diêu Bác Hiên muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được, hai người liếc nhìn nhau, vội tằng hắng hỏi nhỏ: "Nhị thiếu, tên kia có vấn đề gì sao?"

"Không có gì, chỉ là tôi không thích nhìn thấy nó." Cố Ninh Chiêu nói chuyện không lớn lắm, nhưng cũng vừa đủ để mấy sinh viên phân viên thông tin xung quanh nghe được, họ quay lại nhìn về phía Đặng Khang, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Người Cố nhị thiếu không thích, họ vẫn nên cách xa một chút sẽ tốt hơn.

Trầm Thiệu giả vờ không nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, chỉ vào khu gấu trúc phía trước: "Đằng trước là khu gấu trúc, chúng ta đi xem quốc bảo." Thành phố Phù Dung có khu bảo tồn gấu trúc rất lớn, rất nhiều người thích gấu trúc ngây thơ dễ thương, Trầm Thiệu cũng không ngoại lệ.

Nghe Trầm Thiệu nói, Cố Ninh Chiêu liền quăng Đặng Khang ra sau đầu, đi theo Trầm Thiệu bước đến gần tường thủy tinh ngắm gấu trúc con uống sữa, thân hình núc ních khiến người yêu thích, mấy cô gái phía sau đã nhịn không được lấy di động ra chụp hình gấu trúc liên tục.

Đặng Khang đứng ngoài đám đông, ánh mắt tăm tối nhìn Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu bị mọi người vây quanh, ánh mắt dừng trên Cố Ninh Chiêu, mơ hồ mang chút thù hận.

Đi dạo vườn bách thú xong, đã hai giờ chiều hơn, tuy mọi người đều mang theo thức ăn vặt vào, nhưng vẫn đói đến mức hoa mắt, cuối cùng hơn năm mươi con người ra khỏi vườn bách thú, sau đó tiến vào một quán ăn thoạt nhìn rất sạch sẽ, chiếm gần bảy tám bàn ăn.

Mọi người đều là sinh viên, cũng không quá câu nệ như ngoài xã hội, thức ăn và cơm vừa được dọn lên, liền vung đũa gắp liên tục. Có vài bạn học ngồi cùng bàn Cố Ninh Chiêu vốn còn lo sợ Cố Ninh Chiêu sẽ mất hứng, kết quả thấy vẻ mặt y không có chút bất mãn nào, chỉ yên lặng ăn cơm, đều thở hắt một hơi, lại cảm thấy thực tế vị Cố nhị thiếu này là một thiếu gia thế gia rất tốt tính. Trong trường họ cũng gặp rất nhiều thiếu gia nhà giàu khác, nhưng phần lớn khá sang trọng, dù ngoài mặt khách sáo nhưng thực tế cũng mang chút khinh thường, kiểu thiếu gia thế giống Cố nhị thiếu, ít nói, không nhiều chuyện, cũng không xoi mói lại có bản lĩnh, rất khó thấy được.

Ăn cơm trưa xong, mọi người lại đến công viên trò chơi sát bên chơi tiếp, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu đi phía sau đội hình, cậu thấy Cố Ninh Chiêu từ đầu đến cuối đều không giao tiếp với ai, cũng không ép buộc y, dù sao cậu dẫn Cố Ninh Chiêu đi theo, cũng chỉ muốn y được nhìn nhiều hơn, nhận thức một vài cách sống khác nữa, chứ không phải ép buộc y giao lưu với bất kỳ ai. Cậu đã đọc tư liệu, phần lớn người có chướng ngại giao tiếp đều có thế giới của riêng mình, người thân không thể ép buộc họ một cách khắc nghiệt tiếp nhận những thứ mới là người thân cho rằng tốt với họ, mà phải ở cạnh họ nhiều hơn, thấu hiểu thế giới nội tâm của họ, khiến bản thân họ dần dần tìm hiểu sự vật xung quanh họ.

Hai người sóng vai nhau đi, tuy không nói gì, nhưng không một chút xấu hổ, ngược lại có cảm giác vui sướng. Đi một lúc, Trầm Thiệu vừa định nói chuyện, phía trước truyền đến thanh âm ồn ào, cậu ngẩng đầu nhìn, thấy hai người đàn ông trung niên đang cắp cổ Đặng Khang, hung dữ nói gì đó, một người trong đó thậm chí còn muốn vung tay đánh, bất quá e ngại nhiều người xung quanh, tay giơ lên rồi đành phải hạ xuống.

Nghe một lúc, mới biết Đặng Khang thiếu tiền hai người nọ, hai người thấy Đặng Khang cư nhiên dư tiền đi chơi, liền quậy muốn trả tiền.

"Nhà Đặng Khang rất khó khăn, nghe nói lúc cậu ta mười một tuổi thì ba mất, hai năm trước mẹ cậu ta cũng qua đời vị bệnh tật, may mà cậu ta vào được Hoa đại, trường học và địa phương giúp cậu ta, nếu không cả đại học cũng không học được đâu."

"Cũng đáng thương quá, khó trách học hành vất vả như vậy, cậu ta còn đi làm thêm."

Phía sau có hai cô gái đang thảo luận tình trạng gia đình Đặng Khang, Trầm Thiệu im lặng nghe, không nói gì, cũng không có ý định tiến lên giúp đỡ.

Vài thanh niên tương đối nhiệt huyết bước lên kéo hai người đàn ông kia ra, nói qua nói lại, hai người đàn ông kia cảnh cáo hai câu, mới vội vàng bỏ đi, bất quá xem ra hai người đó vẫn sẽ tìm Đặng Khang đòi nợ.

Nghe phía sau có người mắng hai người đàn ông kia, ánh mắt Trầm Thiệu rơi xuống Đặng Khang vẻ mặt cô đơn, thiếu nợ trả tiền là đúng lý hợp tình, số tiền kia Đặng Khang tự mượn, bây giờ người ta đến đòi trả, rất bình thường mà?

Một bàn tay trắng nõn che mắt cậu, không cho cậu tiếp tục nhìn Đặng Khang, cậu cười khẽ nhìn Cố Ninh Chiêu: "Cậu làm gì vậy?"

"Đừng nhìn lung tung." Cố Ninh Chiêu khẽ kéo tay áo cậu, nói nhỏ, "Tôi đẹp trai hơn nó."

Trầm Thiệu:...

"Thật không biết đồng cảm, Đặng Khang như vậy, mấy người còn ở đó ồn ào." Một cô gái liếc mắt nhìn hai người họ một cái, hơi bất mãn nói, "Kẻ có tiền đều vô tư tới vô tâm."

Cố Ninh Chiêu liếc mắt nhìn cô gái kia, không phản ứng.

Trầm Thiệu cau mày, liếc mắt đánh gái cô gái nọ từ trên xuống dưới: "Tôi thấy điều kiện nhà cô cũng không tệ, sao không đi giúp đi, chẳng lẽ người khác xảy ra chuyện, tư cách nói chúng tôi cũng không có, còn ở đó nói vô tư tới vô tâm gì?" Cậu cười nhưng trong lòng không cười, "Xin cô giải thích rõ ràng, cũng không thể tùy tùy tiện tiện mở miệng nói rồi không chịu trách nhiệm đi?"

Ăn nói lớn tiếng, hành động nhỏ nhen cậu cũng thấy nhiều, cô gái này bất quá cũng thuộc số đó mà thôi. Chuyện của Đặng Khang không liên quan gì đến Cố Ninh Chiêu, cô gái nói bóng nói gió cũng quá vô lý rồi.