Gió quê lạnh lẽo khiếp người, Cao Nhã Cầm gần như không dám nhìn thẳng vào tấm ảnh chụp trên bia một, toàn thân cứng còng quỳ xuống trước mộ, ngơ ngẩn nhận lấy cây nến đã đốt từ tay vệ sĩ, nghe sau lưng có người thì thầm: "Cúi lạy!"

Cao Nhã Cầm biết anh mình muốn tỏ thành ý của Cao gia, đã mời "thầy địa lý" đến, ả không cần quay lại cũng biết sau lưng những người kia lấy ánh mắt gì nhìn ả, ả do dự một chút, từ từ cúi lạy.

"Cúi lạy vong linh."

Không biết vì thanh âm của thầy địa lý quá mờ ảo, hay Cao Nhã Cầm mang trạng thái bị bại lộ chân tướng, sau khi ả cúi lạy cái đầu tiên, trong lòng đột nhiên không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa, ả ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trẻ trung trong ảnh, đột nhiên nhớ ra năm đó lúc vừa mới quen biết Trầm Tuấn Kỳ, ả căn bản không biết người đàn ông kia đã có vợ con.

Sau đó mới biết Trầm Tuấn Kỳ nói dối, hắn ta đã có vợ có con ở quê rồi. Nhưng từ nhỏ tính cách ả đã điêu ngoa, những món đồ ả đã coi trọng sẽ tìm mọi cách đạt được, chứ đừng nói chỉ là một người đàn ông không có xuất thuân gì. Tất cả đều đến rất tự nhiên, nhưng mà mối tình này dần dà biến thành nhạt nhẽo, ả và Trầm Tuấn Kỳ đã đánh mất cảm giác mới mẻ ban đầu, bắt đầu ra ngoài tự tìm kích thích riêng cho bản thân.

"Lạy thứ hai."

Chỉ đùa vui với đàn ông một chút thôi, ả có làm sai gì đâu? Là Trầm Tuấn Kỳ tự chọn con đường này, chẳng lẽ là do ả ép buộc?

"Lạy thứ ba, xin vong linh yên nghỉ."

Thầy địa lý còn đang nói gì đó, ả đã không còn tâm trạng để nghe, ba lạy xong, Cao Nhã Cầm đốt nhang, đốt giấy tiền vàng mã, mới vừa đứng lên chợt nghe phía sau tiếng thì thầm bình luận, ả nhìn lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có thôn dân vây xung quanh, còn có vài nhà truyền thông nhận được tin tức từ đâu đã chen vào trong.

Chẳng lẽ Trầm Thiệu cố tình tìm truyền thông để làm ả thêm xấu mặt?

"Trước vong linh người đã mất, họ Cao tôi đặc biệt dẫn em gái ngu ngốc đến nhận tội, gia đình chúng tôi không dạy dỗ, quả thật xấu hổ vô cùng, nay đến xin tạ tội." Ông chủ Cao gia dường như hoàn toàn không để ý đến truyền thông sau lưng, hắn trịnh trọng cúi người ba cái trước ngôi mộ, đốt một nén nhang, mới mang vẻ mặt xấu hổ lui qua một bên.

Trầm Thiệu có vẻ nhưng hiểu phía truyền thông do ai gọi đến, cậu nhìn ông chủ Cao gia kia, động thái này vừa tỏ lập trường Cao gia, lại làm người ta có cảm giác "Cao Nhã Cầm không phải người tốt, nhưng anh trai ả cũng coi như biết trên biết dưới", đủ để sản nghiệp Cao gia có thể ổn định được.

Chiêu "lấy lui làm tiến" này, Cao gia dùng đến mát tay, Trầm Thiệu cũng không quan tâm hắn ta thật lòng hay dối trá, nhưng ít nhất qua việc này, chứng cớ danh tiếng kẻ thứ ba Cao Nhã Cầm đã được xác thực, ngay cả Cao gia cũng thừa nhận. Động tác này có lẽ sẽ tẩy sạch cho Cao gia được một chút, nhưng Cao Nhã Cầm vĩnh viễn không thể trong sạch được nữa.

Lúc này tại hiện trường, những nhà truyền thông vui muốn điên luôn, đây là đề tài rất hay, kẻ thức ba dập đầu nhận tội trước mộ vợ chính, chuyện này có thể liên quan đến không ít đến tình cảm, đạo đức, pháp luật v.v..., họ cũng có nhiều tin tức để khai thác, khi tin được đăng lên, không lo không có người chú ý.

Nhanh chóng chụp hình rồi quay lại tòa soạn, đồng thời kể lại tình hình, để tòa soạn báo xã tìm người biên tập tin tức đăng lên, tranh thủ ra tin sớm nhất.

"Cậu Thẩm, Cao gia chúng tôi thành thật xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua." Ông chủ Cao gia bước đến trước mặt Trầm Thiệu, vẻ mặt nghiêm túc cúi người với cậu.

"Ngài Cao không cần như thế." Trầm Thiệu tránh đi cái lễ của hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Tôi đã nói với ngài trước đó, chuyện này không liên quan đến ngài, ngài làm vậy tôi không dám nhận."

"Là do tôi làm anh đã nuông chiều quá mức, mới để nó được nước làm tới, làm ra những chuyện đáng xấu hổ này." Ông chủ Cao gia diễn kịch, lại giống như nói những lời từ đáy lòng. Vì đã biết rõ đầu đuôi sự việc, khi hắn đối diện với Trầm Thiệu, liền có cảm giác bị nhìn trúng tim đen, luôn cảm thấy nếu không phải do em gái ỷ thế Cao gia, sao có thể gây ra chuyện lớn đến mức này.

Nếu năm đó hắn không lu bù việc của công ty, quản lý cô em gái này hơn một chút, có lẽ chuyện đã không xảy ra.

Trầm Thiệu ngược lại cảm thấy những lời đó có nói nữa cũng không còn tác dụng gì, chuyện đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng không làm mẹ cậu sống lại, người cha kia nếu không có Cao Nhã Cầm này, thì cũng có một Trương Nhã Cầm, Lý Nhã Cầm nào đó thôi. (xém chút nữa gõ thành Lý Nhã Kỳ 囧囧)

Cao gia thấy thái độ của Trầm Thiệu, cũng không tiện nói thêm nữa, tuổi hắn cũng đáng làm cha Trầm Thiệu, bản thân hắn cũng có con gái, từ nhỏ đã dạy rất nghiêm, nhưng so với đứa nhỏ Trầm Thiệu này, vẫn còn kém quá xa.

Cố Ninh Chiêu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Trầm Thiệu bước đến, nhìn ông chủ Cao gia, "Tiểu Thiệu, chúng ta phải về thôi."

Trầm Thiệu gật gật đầu, đem một ít trái cây quà bánh phát cho đám trẻ con bu xung quanh, sau đó xoay người lên xe, trước khi đóng cửa, cậu còn vẫy vẫy tay với mọi người trong thôn, mới ra hiệu khởi động xe.

Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu lên xe chạy đi, toàn bộ xe phía sau cũng lần lượt khởi động, sau đó làm thành một hàng thật dài, nối đuôi nhau rời đi.

...

"Thằng bé Trầm Thiệu thật tài giỏi."

"Mấy người nhìn thử coi, kẹo này có phải quảng cáo trên TV không, nghe nói một gói nhỏ cũng mua được mấy kg thịt heo."

"Thằng bé này thật sự phát đạt rồi, trở về một chuyến cũng không quên quà vặt đám trẻ con ở quê, thật hiếm thấy."

Sau khi đoàn rời đi hết, những người trong thôn vẫn chưa rời đi, còn tụm một đám tám chuyện, khen Trầm Thiệu không dứt, còn nói dù gì cũng người của thôn Trầm gia, những người ở thôn khác cũng sẽ nể họ hơn một chút, làm nở mày nở mặt bọn họ.

"Đúng rồi, mấy người có thấy cô ả vái lạy trước mộ mẹ Trầm Thiệu không?" Người bình thường ai cần làm lễ lớn như vậy, còn mời thầy cúng đến, chẳng lẽ là bạn gái Trầm Thiệu? Nhưng mà nhìn vóc dáng của ả ta, tuổi cũng gấp đôi Trầm Thiệu, sao có thể là bạn gái của cậu ấy được?

"Có thể là... kẻ thứ ba kia không?"

Mọi người im lặng, họ cũng biết tin tức lan truyền vào khoảng thời gian trước, ban đầu những người đọc báo còn mắng Trầm Thiệu bất hiếu, họ tức giận không làm gì được, họ chỉ là người dân bình thường, không biết lên mạng, cũng không quen ai là phóng viên, đành phải nhờ mấy đứa nhỏ trong nhà lên mạng nói giúp Trầm Thiệu.

May mà báo chí địa phương vẫn đứng về phía Trầm Thiệu, nhật báo của thành phố Phù Dung cũng đều khen Trầm Thiệu tốt, thậm chí còn có phóng viên đến phỏng vấn thầy hiệu trưởng Tam trung Phù Dung, để chứng minh Trầm Thiệu thật sự là người con ngoan có hiếu.

May mắn hơn nữa là việc này nhanh chóng tìm được manh mối, tên khốn khiếp thật sự là Trầm Kiến Binh lòng lang dạ sói, chứ không phải thằng bé Trầm Thiệu, ông trời có mắt, ai làm chuyện xấu, vẫn sẽ gặp báo ứng.

Mọi người đang nói, thấy Trầm Kiến Quân vác cuốc đi về phía này, đồng loạt im lặng. Lần trước khi phóng viên đến tìm hiểu, Trầm Kiến Quân là bác hai thế mà không nói một lời nào, thái độ trung lập, mà lúc đó những người kia vẫn đang vu tội cho Trầm Thiệu, hắn im lặng chẳng khác nào đứng về phía Trầm Kiến Binh.

Chuyện này tới tai mọi người, tuy ngoài mặt không ai nói gì, nhưng trong bụng vẫn có ý kiến với Trầm Kiến Quân, nhưng e ngại cùng thôn, không tiện nói ra lời mà thôi.

Trầm Kiến Quân cũng biết thái độ im lặng của mình đến tai mọi người rồi, nên cúi đầu vội vàng bước nhanh qua. Hắn biết là hắn có lỗi với Trầm Thiệu, nhưng Trầm Kiến Bình là em trai hắn, cũng không phải là món đồ mà hắn có thể trừng mắt nhìn y bị người ta đẩy xuống hố lửa, nên dứt khoát im lặng, không nói giúp câu nào.

"Thứ không ra gì!"

Đằng sau cách đó không xa không biết ai mắng một câu như vậy.

Trầm Kiến Quân dừng bước, mặt đỏ ửng, vội vàng đi xa, hận không thể nghe thấy những lời đám người kia đang nói.

...

Trên đường cao tốc, Trầm Thiệu dựa vào cửa sổ xe ngủ gục, dần dần càng ngủ càng sâu, ngay cả khi cậu gục đầu về phía Cố Ninh Chiêu cũng không hay biết.

Cảm giác đầu vai mình nặng trịch, vai Cố Ninh Chiêu khẽ run, nghiêng đầu qua nhìn thấy mái tóc đen, y nhích nhích người, cố gắng làm cho Trầm Thiệu dựa thoải mái hơn nữa, rồi duy trì một tư thế không nhúc nhích.

Trần Chương ngồi ghế phó lái quay lại liếc mắt nhìn hai người, thấy tư thế Cố Ninh Chiêu ngồi không tự nhiên, muốn mở miệng lại thấy Cố Ninh Chiêu nhìn chằm chằm mình đành ngậm miệng, cuối cùng bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, quay đầu trở về.

Sau khi Trầm Thiệu tỉnh lại, cảm thấy hơi đau cổ, cậu xoa xoa cổ, cảm thấy gò má mình đang dựa vào gì đó âm ấm, ngẩng người rồi ngồi thẳng dậy, nhìn tư thế Cố Ninh Chiêu đang ngồi không tự nhiên, lấy di động ra thoáng liếc nhìn, "Tôi ngủ lâu vậy sao?"

"Đã vào nội thành Phù Dung." Vai Cố Ninh Chiêu có hơi nhức, nhưng không muốn Trầm Thiệu nhìn ra, liền giả vờ tự nhiên nhích nhích về phía sau, lấy chai nước từ bên cạnh ra đưa cho Trầm Thiệu, "Uống nước không?"

"Cám ơn." Trầm Thiệu nhận chai nước mở uống vài hớp, vươn tay xoa xoa vai phải có hơi cứng còng của y, "Sao không gọi tôi dậy?"

"Sao phải đánh thức cậu?" Cố Ninh Chiêu mở hai mắt thật to, khó hiểu hỏi, "Cậu ngủ rất ngon."

"Nhưng tôi dựa vào cậu, cậu ngồi rất khó chịu." Trầm Thiệu xoa vai y, "Máu không thông không tốt cho cậu."

"Cậu ngủ ngon như vậy, không nỡ." Cố Ninh Chiêu dùng lời nói cứng ngắc bày tỏ tâm tình, giống như đang nói chuyện cỏn con ăn cơm gấp quần áo.

Động tác xoa vai của Trầm Thiệu cho Cố Ninh Chiêu thoáng ngừng, một lúc sau cười nói, "Cậu không phải thiên tài ư, sao ngốc như thế?"

Cố Ninh Chiêu khó hiểu nhìn cậu, không hiểu y ngốc chỗ nào.

"Vai cứng đơ rồi phải không?" Trầm Thiệu không nhìn tới ánh mắt y, dời mắt sang nơi khác, "Lần sau đừng làm như vậy, cứ đánh thức tôi dậy."

"Ừm." Cố Ninh Chiêu ngoan ngoãn gật đầu, dù sao cứ nhận đại đi, còn có thay đổi hay không, là chuyện của y.

Huống chi Trầm Thiệu dựa vào y thì có hơi mệt chút xíu, bất quá tâm tình lại rất tốt. y cảm thấy bản thân không phải chịu thiệt, mà đang được lời.

Trần Chương quan sát vẻ mặt và động tác hai người họ qua kính chiếu hậu, âm thầm thở dài một tiếng, thế giới người trẻ tuổi thật phức tạp, anh đã không thể hiểu nổi nữa rồi.