Quan Mãn Khố thấy cả nhà đều không đồng ý cứu, còn nói mấy lời phũ phàng, tức giận cười to, gằng giọng nói, “Được, được lắm! Mấy người thấy tôi không còn giá trị lợi dụng là lập tức trơ mắt nhìn tôi chịu khổ, xem tiền còn nặng hơn mạng người! Sớm muộn gì mấy người cũng sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay của mình!”

Mấy người kia cho rằng Quan Mãn Khố giận nên nói điên vậy thôi, nhưng Quan Viễn thấy ánh mắt Quan Mãn Khố dường như đã có âm mưu gì đó. Sau khi về phòng, Quan Viễn hỏi Triệu Thanh Cốc, “Anh, anh nghĩ chú ba sẽ làm gì?” 

Triệu Thanh Cốc đáp, “Quan tâm chú ta định làm gì chi! Chỉ cần không chọc tới chúng ta là được. Tiểu Viễn nhìn này, hôm nay anh lại tìm được ít đậu phộng nữa!”

Trong không gian vốn có đầy đủ hết, Quan Viễn muốn cái gì có cái đó, nhưng đây là đậu phộng Triệu Thanh Cốc khó khăn lắm mới tìm thấy để dành cho cậu, ý nghĩa tự nhiên khác xa nhau. Quan Viễn nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc, ôm anh bằng cả tay và chân, “Anh, anh giỏi quá! Tiểu Viễn thích anh nhất!” Nói xong còn hôn một cái thật kêu trên má Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc vui vẻ hỏi, “Chỉ tìm được chút đậu phộng đã là ‘giỏi quá’ rồi?”

“Người khác không tìm thấy, chỉ có mình anh tìm thấy, không phải ‘giỏi quá’ thì là gì ạ?!” Quan Viễn khẳng định.

Triệu Thanh Cốc véo cái mũi nhỏ của Quan Viễn một cái, nói, “Người ta tìm thấy sẽ để cho em biết sao? Ai cũng giống anh lén đem về nhà hết. Ngốc!”

Quan Viễn vô cùng hạnh phúc với những hành động thân mật của Triệu Thanh Cốc, bị nói là ngốc cũng không phản bác, còn cười khúc khích, quấn chặt Triệu Thanh Cốc hơn, “Anh, Tiểu Viễn rất rất rất vui!”

“Tại sao? Chỉ vì ăn mấy hạt đậu phộng?”

“Tất nhiên là không rồi! Tiểu Viên vui vì được anh thương chứ sao! Nếu không có anh, nhất định em sẽ sống rất thảm.” Quan Viễn vùi đầu vào cổ Triệu Thanh Cốc làm nũng.

“Tiểu Viễn, anh sẽ luôn bảo vệ và che chở em, cho nên em sẽ không bao giờ phải sống rất thảm đâu!”

“Dạ. Tiểu Viễn cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Quan Viễn cảm thấy ở bên Triệu Thanh Cốc, thời gian trôi qua thật nhanh, chưa nói mấy câu đã tới giờ đi ngủ rồi. 

“Mau ngủ đi, nếu không ngày mai lại không dậy sớm nổi để theo anh ra đồng đó.” Triệu Thanh Cốc nói xong, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Quan Viễn, vừa hát bài hát ru.

Dù Quan Viễn vẫn chưa buồn ngủ, nhưng mai Triệu Thanh Cốc phải ra đồng sớm, không thể thiếu ngủ, cho nên cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không ngờ nghe Triệu Thanh Cốc ru một hồi đã ngủ thật hồi nào chẳng hay.

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn vừa rồi còn mở mắt thật to giờ đã nhắm kín ngáy o o, bật cười, “Bé ngốc!”

Sau một đêm ngủ ngon, tinh thần hai người đều rất phấn chấn.

Hôm nay Triệu Thanh Cốc đã chuyển sang làm ở một mảnh đất khác, Quan Viễn đoán hẳn là sẽ không có đậu phộng nữa, ngồi suy nghĩ làm sao để lấy đồ từ trong không gian ra cho Triệu Thanh Cốc ăn. Từ lần ‘vô tình’ bắt được thỏ đến nay đã qua nửa tháng, mỗi ngày chỉ uống chút cháo lỏng và ăn bánh bột, không những Triệu Thanh Cốc, mà chính Quan Viễn cũng cảm thấy không chịu nổi.

Quan Viễn nhìn xung quanh một vòng, vô tình thấy Quan Mãn Khố đang lặng lẽ rời khỏi chỗ làm để đi đâu đó. Quan Viễn nhớ tới ánh mắt khác thường của Quan Mãn Khố ngày hôm qua, quyết định đi theo xem thử.

Quan Mãn Khố lén lút hệt như kẻ gian vòng qua sườn núi, rồi chạy về trong thôn. Quan Viễn lặng lẽ đuổi theo.

Quan Mãn Khố vào thôn, đi thẳng tới nhà đội trưởng đội sản xuất. Quan Viễn thầm nghĩ: Chẳng lẽ tới tìm đội trưởng để xin xỏ?

Quan Viễn vòng ra sân sau nhà đội trưởng đứng chờ, chỉ một lát sau, nghe thấy đội trưởng hỏi, “Quan Mãn Khố, giờ này cậu không lo ra đồng chạy tới đây làm gì?” tiếp theo là tiếng quần áo ma sát, rồi tới giọng nói kinh ngạc của đội trưởng, “Cậu… Cậu muốn làm gì đây?”

“Đội trưởng, em biết sai rồi! Nhưng chỉ có một lần duy nhất đó thôi! Em thật sự chịu không nổi nữa, anh làm ơn làm phước tha cho em đi!”

“Khụ khụ, sao đồng chí lại nói như vậy! Chúng ta đều là quần chúng lao động như nhau, bình đẳng hết! Mục đích của ‘cải tạo’ là để người sai biết hối cải và sửa đổi, nếu đồng chí đã biết sai vậy lần cải tạo này đã đạt được mục đích, không cần phải kéo dài thêm nữa.”

Quan Mãn Khố mừng như điên, luôn miệng nói, “Cám ơn đội trưởng! Cám ơn đội trưởng!”

Chốc lát sau, Quan Mãn Khố bước ra khỏi cổng nhà đội trưởng, quay đầu lại phun một bãi nước bọt, “Hừ, khốn kiếp! Đừng để ông đây bắt được thóp của mày!”

Quan Viễn chờ Quan Mãn Khố đi thật xa mới chạy nhanh ra đồng lại, may mắn lúc về tới chỗ ngồi Triệu Thanh Cốc vẫn không phát hiện cậu đã từng rời đi.

Quan Viễn thầm nghĩ: Quan Mãn Khố lấy tiền từ đâu, chẳng lẽ là mớ tiền âm thầm nhận hối lộ từ trước tới nay? Không đúng, dù Quan Mãn Khố có nhận tiền, mỗi lần cũng chẳng bao nhiêu làm sao có nhiều tiền đưa cho đội trưởng? di,ễn.đnàlên/qlsơm;lt,đôn Quan Viễn liên tưởng tới những lời Quan Mãn Khố nói ngày hôm qua, trộm của Dương Tú Thúy?! Nếu quả thật như vậy, đúng là chó cắn chó rồi, chờ xem kịch vui thôi.

“Tiểu Viễn, nghĩ gì mà vui dữ vậy?” Giờ giải lao, Triệu Thanh Cốc đi tới chỗ Quan Viễn, bắt gặp cậu đang ngồi cười khúc khích một mình.

Quan Viễn vốn định kể cho Triệu Thanh Cốc nghe, nhưng kể ra sẽ lộ chuyện cậu lén bỏ đi, bèn đổi đề tài, “Không có gì ạ! Tiểu Viễn chỉ nhớ lại đậu phộng ngày hôm qua ăn rất ngon!”

Triệu Thanh Cốc nghe vậy, buồn bã nói, “Tiểu Viễn, mảnh đất anh làm hôm nay không có đậu phộng…”

Quan Viễn thật giận mình kiếm một cái cớ ngu ngốc, vội nói, “Không sao, không sao! Em đã ăn đủ rồi, thật đấy!” Quan Viễn sợ Triệu Thanh Cốc tự trách, còn giơ tay lên thề.

Triệu Thanh Cốc bật cười, “Em học được mấy trò thề thốt này ở đâu đó?! Anh phải xuống làm lại rồi, em ngoan ngoãn ngồi yên ở đây ha.”

“Dạ.” Quan Viễn cười hì hì với Triệu Thanh Cốc, lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp. Triệu Thanh Cốc càng nhìn càng thích, nhịn không được sờ đầu Quan Viễn mấy cái rồi mới đi.

Hết giờ làm, Triệu Thanh Cốc đặt Quan Viễn ngồi lên cổ mình cõng về, thỉnh thoảng còn hất lên hất xuống chọc Quan Viễn cười ha ha. Những người khác thấy đều chậc lưỡi than, Triệu Thanh Cốc chiều Quan Viễn quá.

Quan Viễn mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, vô cùng hạnh phúc hưởng thụ sự cưng chiều của Triệu Thanh Cốc, có điều tâm tình vui sướng này đã bị đánh tan khi về tới nhà họ Quan. Hai người chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng gào của Dương Tú Thúy, giọng đau khổ thật sự chứ không giống kiểu bù lu bù loa như bình thường.

Tất nhiên Quan Viễn đoán được là chuyện gì. Hai người bước vào, phát hiện không chỉ Dương Tú Thúy mà Dương Phi Phương cũng đang khóc, còn Quan Hà, Quan Mãn Thương và Quan Mãn Phòng thì vẻ mặt buồn bực.

“Trời ơi! Đúng là đồ trời đánh thánh đâm, đáng bị chặt ngàn khúc, không muốn cho bà già này sống nữa mà…” diễn.da/fnleq/aksynlkdldpnq/ứoyđôn  Dương Tú Thúy đang nằm dưới đất gào, thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vào, lập tức ngồi dậy, hung hăng chỉ tay vào mặt hai người quát, “Hai đứa mày đã trộm tiền tao giấu trong hộp đúng không? Đồ chó không biết ơn…”

Triệu Thanh Cốc cắt ngang, “Bà Quan, con và Tiểu Viễn đã ra đồng từ sáng sớm, đi sớm hơn cả nhà về lại về trễ nhất, sao có thể trộm tiền được?”

Dương Tú Thúy không tin, “Biết đâu mày đã thừa dịp mọi người đang làm lén chạy về…”

Đúng lúc này, giọng của đội trưởng đội sản xuất truyền ra từ loa phát thanh, “Xét thấy đồng chí Quan Mãn Khố đã nghiêm túc hối cải nhận rõ sai lầm của bản thân trong quá trình cải tạo, Đảng và nhân dân quyết định tha thứ cho đồng chí, kết thúc sớm thời gian cải tạo…” theo sau là một đoạn dài ca tụng công lao này nọ.

Cả nhà họ Quan vừa nghe lập tức biết ai đã trộm tiền. Quan Mãn Thương tức giận quơ cây liềm trong tay nói, “Thằng ba khốn kiếp, chắc chắn là nó trộm chứ không ai hết!”

Vừa lúc Quan Mãn Khố về tới. Quan Mãn Thương và Quan Mãn Phòng lập tức vây lấy Quan Mãn Khố. 

“Chú ba, chú đã trộm tiền đúng không?”

Quan Mãn Khố thản nhiên đáp, “Ừ. Thì sao?! Mấy người không chịu cứu tôi, tôi phải tự cứu mình thôi!”

“Thằng chó này!” Quan Mãn Thương tức giận muốn xông lên đánh Quan Mãn Khố, nhưng bị Quan Mãn Phòng cản lại. “Anh ba, anh đã đưa cho đội trưởng bao nhiêu tiền?”

Quan Mãn Khố xòe bàn tay ra, “500.”

“Cái gì?!” Dương Tú Thúy lập tức la lên, “Trời ơi, đúng là nghiệp chướng! Sao tao lại sinh ra một thằng con khốn nạn như mày chứ…”

“Mãn Khố, mày thật là, dám trộm tiền trong nhà…” Quan Hà hhí sâu một hơi, cố nén tức giận nói tiếp, “Thôi, năm trăm tệ kia đưa rồi thì thôi, còn lại mau giao hết ra đây.”

Quan Mãn Khố đáp, “Con bị thương nặng như vậy, số tiền còn lại coi như bồi thường cho con, để con mua chút đồ ngon về bồi bổ thân thể lại.”

Lý Nguyệt Chi cười nói, “Cha, chồng con bị thương nặng, nên bồi dưỡng lại, nếu không lỡ để lại di chứng sau này thì biết trách ai?”

Dương Phi Phương hừ lạnh, “Tự làm tự chịu đi! Lúc nhận tiền hối lộ không nhớ tới cả nhà, giờ xảy ra chuyện còn có mặt mũi đòi tiền mua đồ ngon bồi bổ. Đúng là không biết xấu hổ!”

Quan Hà thấy nắm đấm của Quan Mãn Thương và Quan Mãn Phòng sắp rơi xuống người Quan Mãn Khố, hít sâu một hơi nói, “Mãn Khố, tao hỏi lại lần nữa, mày có giao số tiền còn lại ra không? Nếu không chịu, tao sẽ cho hai anh đánh mày một trận, sau đó đi báo cáo chuyện mày hối lộ đội trưởng lên cấp trên, xem mày sẽ bị xử lý thế nào?!”

Quan Mãn Khố nghe xong, vô cùng hoảng sợ, không ngờ Quan Hà lại nhẫn tâm như vậy.

Quan Mãn Khố không dám mạo hiểm xem Quan Hà có làm thật hay không, nghĩ thầm: nếu bị tố cáo, sợ rằng sẽ phải ‘cải tạo’ cả đời, dù sao mình chỉ đưa cho đội trưởng có bốn trăm, còn dư lại một trăm tệ, cũng không coi là thiệt, trả lại số tiền còn dư cho yên chuyện cho rồi.

Dương Tú Thúy cầm được tiền, quả thực cực vui mà khóc, thận trọng dùng khăn tay gói kỹ lại, cả lúc ngủ cũng ôm trong ngực không dám buông.

Sau chuyện này, Dương Tú Thúy ghét luôn Quan Mãn Khố, càng nhìn Lý Nguyệt Chi không vừa mắt. Lúc ăn cơm, Quan Mãn Khố chẳng được ưu đãi nữa, thậm chí ba đứa con cũng bị xui xẻo theo, chẳng được Dương Tú Thúy phân cho bao nhiêu đồ ăn.