Quan Mãn Thương và Quan Mãn Khố đi từ sáng sớm tới khi trời tối đen mới về tới nhà. Vừa vào phòng chính Quan Mãn Khố đã oán trách, “Con nhỏ Mãn Nguyệt chết tiệt kia không giúp một tay thì thôi còn nói con bị phạt là đúng tội! Chị cũng lấy cớ đủ kiểu từ chối không giúp. Đúng là lúc khó khăn mới hiểu lòng nhau, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, không nhờ ai được hết!”

Lý Nguyệt Chi giận nói, “Mấy năm nay chúng ta cho nhà chị biết bao nhiêu là đồ, giờ có việc cần nhờ lại chối đây đẩy! Biết vậy để ném cho chó ăn cho rồi, cho nó ăn nó còn biết ơn, thấy người còn sủa mấy tiếng.”

Dương Tú Thúy nghe Lý Nguyệt Chi chửi xéo con gái mình, tức giận mắng lại. Hai người bắt đầu rùm beng lên. Dương Phi Phương còn ngại chưa đủ ồn ào, đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa khiến Dương Tú Thúy càng nghe càng giận, chửi lớn hơn, thậm chí sau đó là lao vào cào cấu Lý Nguyệt Chi.

Mấy đứa nhỏ bị dọa sợ, khóc lóc ầm ĩ. Triệu Thanh Cốc vội kéo Quan Viễn qua một bên, che hai lỗ tai cậu lại.

Quan Hà nghe nhức đầu, hét, “Đủ rồi! Câm miệng hết đi! Đứa nào về phòng đứa nấy ngay!”

Tiếng la tiếng khóc lập tức im bặt. Ba đứa con trai nhanh chóng dẫn vợ con về phòng. Triệu Thanh Cốc cũng nhanh chóng dắt Quan Viễn đi. 

Triệu Thanh Cốc không có tình cảm sâu sắc gì với mấy người nhà họ Quan, nhưng dù sao đã ở đây mấy năm, cũng không hi vọng bọn họ gặp chuyện không may.

Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc cứ cau mày suốt, bèn hỏi, “Anh, anh sao vậy?” vừa nói vừa dùng tay dãn chân mày Triệu Thanh Cốc ra, “Anh như vậy, em khó chịu!”

Triệu Thanh Cốc cười gượng nói, “Tiểu Viễn, anh đang lo chuyện của chú ba sẽ liên lụy đến em.” dứt lời ôm thật chặt Quan Viễn vào lòng. Triệu Thanh Cốc khẩn trương như vậy là vì đã từng thấy cảnh một đứa nhỏ tuy chỉ ba tuổi vẫn bị đập cho bể đầu chảy máu và nhổ nước miếng lên người. Lúc ấy Triệu Thanh Cốc rất kinh hoàng, không biết đứa bé kia đã phạm lỗi gì mà bị đối xử khủng khiếp như vậy. dinlkễn.đnà/ưêl/lê"qunlý. đôn Cứ nghĩ đến cảnh Quan Viễn sẽ bị đối xử tương tự, là Triệu Thanh Cốc lại thấy lạnh cả người.

Quan Viễn thấy tay Triệu Thanh Cốc run rẩy, đột nhiên có chút hối hận, nếu biết trước thì cậu đã tìm cách trị Quan Mãn Khố kín đáo hơn rồi. “Anh, Tiểu Viễn sẽ không bị liên lụy đâu! Chẳng phải chú đội trưởng đã nói chỉ một mình chú ba đi cải tạo thôi sao?”

Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Ừ, anh sai rồi.”

“Vậy anh cười thật một cái đi1 Cười giả thế này rất xấu!” Dứt lời Quan Viễn làm mặt quỷ với Triệu Thanh Cốc. 

Quả nhiên, Triệu Thanh Cốc bị chọc cười, nhờ đó tâm tình lập tức trở nên tốt hơn hẳn. Hai người quyết định bỏ chuyện này qua một bên, thêm củi đốt nóng giường gạch, sau đó chui vào chăn, bắt đầu tiết mục kể chuyện cổ tích trước khi ngủ như thông lệ.

Ngược lại, mấy phòng khác, trừ bọn nhỏ, ai cũng không ngủ nổi. 

Dương Phi Phương chọt Quan Mãn Thương, “Này, em anh bị như vậy, tính sao?”

“Sao là sao?” Quan Mãn Thương hỏi lại.

“Này, anh thật sự không hiểu hay giả bộ không hiểu vậy?! Lẽ nào chúng ta không bị liên lụy?! Chú ba không được đi chấm công nữa, lại có đến ba đứa con, chắc chắn cả nhà sẽ bị thiệt!”

“Vậy em muốn sao?” Quan Mãn Thương hỏi tiếp.

“Ở riêng chứ sao! Cứ tiếp tục thế này, tiền ông già Triệu kia cho sớm muộn gì cũng bị mẹ anh đưa hết cho người khác ăn, giờ ra riêng ít nhất còn vớt vát được chút gì.”

Mấy ngày nay Quan Mãn Thương cũng một mực suy nghĩ chuyện ra ở riêng, có điều quan trọng  nhất là nếu Quan Hà không chịu thì tính mấy cũng bằng thừa, “Phiền chết, để đó tính sau đi!” dứt lời kéo chăn lên che đầu, ngủ.

Dương Phi Phương giận tới mức đập lên lưng Quan Mãn Thương một cái thật mạnh.

Ba phòng còn lại cũng có những suy tính riêng.

Sáng sớm hôm sau, Quan Hà tuyên bố, Quan Thái Minh sẽ bắt đầu ra đồng làm với mọi người. 

Lý Nguyệt Chi lập tức phản đối, “Thái Minh nhà con vẫn còn nhỏ, sao làm nổi?”

Quan Hà nghiêm mặt nói, “Nhỏ? Trong thôn có nhà nào con trai lớn cỡ này còn chạy chơi rông cả ngày?! Nhanh! Chuẩn bị lẹ lẹ rồi ra đồng. Cứ bắt đầu từ việc nhẹ nhất đi.”

Quan Hà đã ra lệnh, Lý Nguyệt Chi đành phải im miệng.

Hôm nay Triệu Thanh Cốc vẫn làm ở chỗ đất hôm qua. Quan Viễn ngoan ngoãn ngồi dưới gốc cây chờ. Lúc về, Triệu Thanh Cốc bí mật nói nhỏ với Quan Viễn, “Chút nữa cho em xem thứ này hay lắm!”

Bình thường Triệu Thanh Cốc nói như vậy hẳn là đã kiếm được thứ gì ăn được. Quả nhiên, vừa về tới phòng, Triệu Thanh Cốc đã vội vàng lấy đồ giấu trong áo ra cho Quan Viễn xem.

Một chùm đậu phộng nặng trĩu. 

“Hồi trước tết, lúc thu hoạch đậu phộng, chỗ đất đó là do một người nồi tiếng làm biếng trong thôn phụ trách, anh nghĩ hẳn là chú ta sẽ không nhổ kỹ đâu, quả nhiên đã tìm thấy được một mớ sót lại. Em mau ăn đi, loại đậu phộng già này là ngon nhất đấy!” dinlkễn.đàn/leqqnlk[/úy,.đôn Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa cẩn thận tách vỏ đậu phộng ra, lấy hột nhét vào miệng Quan Viễn.

“Ngon quá! Anh cũng ăn đi!” Quan Viễn cũng lấy mấy viên đậu phộng đút vào miệng Triệu Thanh Cốc. 

Đột nhiên cửa phòng hai người bị đạp rầm rầm liên tục.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nhìn nhau cảnh giác. Triệu Thanh Cốc nhanh chóng bỏ đậu phộng vào trong túi vải giấu đi, mới ra mở cửa.

Ngoài cửa là Quan Thái Minh.

“Hai đứa bây đang lén lút ăn cái gì đó?” dứt lời Quan Thái Minh lập tức xông vào phòng, đôi mắt rà khắp phòng tựa như hai chiếc đèn pha.

“Có gì đâu mà ăn? Em ra đồng làm từ sáng tới giờ, lấy đâu ra đồ ăn?” Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn vào lòng, lên tiếng.

“Hừ, còn muốn gạt tao?! Lúc nãy tao đứng ngoài cửa rõ ràng nghe thấy hai đứa mày đang lén ăn cái gì đó. Mau lấy ra đây, nếu không tao sẽ đi méc bà nội, coi bà nội có cho tụi mày một trận hay không!”

“Vậy anh đi méc đi! Có điều trước khi anh đi, phải thừa dịp đánh anh mấy cái mới được!” nói xong Triệu Thanh Cốc để Quan Viễn xuống, bóp bóp nắm tay, đi tới trước mặt Quan Thái Minh.

“Mày định làm gì? Coi chừng tao đánh mày bây giờ!” miệng thì nói vậy, nhưng Quan Thái Minh đã nhanh chóng lùi ra tới ngoài cửa. Triệu Thanh Cốc lập tức đóng sầm cửa, khóa lại.

“Ha ha!” Quan Viễn vui vẻ cười ra tiếng. 

Quan Thái Minh này rất khác người, không quan tâm cái gì hết, chỉ đặc biệt cảm thấy hứng thú với đồ ăn, đời trước, sau khi lớn lên Quan Thái Minh đã rời thôn đi làm đầu bếp.

Không biết Quan Thái Minh có đi méc hay không, có điều mãi cũng không thấy ai tới tìm hai người nói này nói nọ, Quan Viễn đã chuẩn bị tinh thần cho ‘một trận chiến gian khổ’, rốt cuộc không có cơ hội dùng tới.

Mấy ngày sau, đội trưởng chính thức thông báo trên loa phát thanh của thôn, Quan Mãn Khố sẽ tiến hành ‘cải tạo’ một tháng, thời điểm là mỗi buổi chiều sau khi tan làm, cả thôn đều phải ‘tích cực’ tham gia, để giúp đỡ Quan Mãn Khố sửa chữa lỗi lầm.

Triệu Thanh Cốc vì đã ra đồng làm nên cũng phải tham gia. Quan Viễn sống chết đòi đi theo, Triệu Thanh Cốc hết cách đành cõng cậu tới sân phơi của thôn, nơi tiến hành cải tạo.

Đầu tiên đội trưởng đứng ra phê bình nghiêm khắc Quan Mãn Khố một trận, sau đó hô bắt đầu. Mọi người lập tức vây quanh Quan Mãn Khố như ong vỡ tổ. Đột nhiên, Triệu Thanh Cốc vươn hai tay che kín mắt Quan Viễn, “Tiểu Viễn đừng nhìn! Đừng sợ, có anh ở đây!” 

Quan Viễn nghe thấy giọng Triệu Thanh Cốc run run.

Quan Viễn không muốn làm cho Triệu Thanh Cốc lo lắng, bèn vùi mặt vào trong cổ Triệu Thanh Cốc. “Dạ. Tiểu Viễn không nhìn, cũng không hề sợ! Thật đó!”

Nhờ nước suối thiêng, thính lực của Quan Viễn tốt hơn người thường nhiều, trong hàng loạt tiếng hô đánh hô giết của mọi người vẫn nghe thấy rất rõ ràng tiếng gào như heo bị chọc tiết của Quan Mãn Khố, dần dần chỉ còn sức mà rên hừ hừ.

Một lần cải tạo kéo dài khoảng nửa tiếng mới xong. Lúc Quan Mãn Thương cõng Quan Mãn Khố về, Quan Mãn Khố đã hoàn toàn không còn phản ứng, trán mũi đều là máu, trên người lại đầy nước bọt của mọi người.

Dương Tú Thúy và Lý Nguyệt Chi ở nhà chờ, khi thấy tình trạng thê thảm của Quan Mãn Khố, lập tức phát ra những tiếng gào kinh thiên động địa.

“Trời ơi con tôi… Muốn bà già này chết sớm đây mà…” Dương Tú Thúy gào. Lý Nguyệt Chi thì nắm tay Quan Mãn Khố khóc đến chết đi sống lại.

Quan Hà hét lớn, “Câm ngay hết cho ông! Bất mãn với quyết định của chính quyền hả? Để người ngoài nghe thấy thì hai mẹ con bà cũng đi tiếp nhận cải tạo với thằng ba luôn đó!”

Dương Tú Thúy và Lý Nguyệt Chi lập tức ngậm chặt miệng. Lý Nguyệt Chi còn thả phăng tay Quan Mãn Khố ra.

Sau khi Quan Mãn Khố tỉnh lại, cả người đau muốn chết, chỉ có thể nằm trên giường gạch rên hừ hừ, hôm sau vẫn phải ra đồng làm, hơn nữa còn là những việc nặng nhất. Cứ vậy qua vài ngày, Quan Mãn Khố thật sự chịu không nổi, quỳ xuống đất xin Quan Hà cứu mạng. 

Quan Hà thở dài một tiếng, “Mãn Khố à, cha làm sao cứu mày đây? Đó là quyết định của đội trưởng, hơn nữa đã trình lên cấp trên rồi.”

“Cha, cha không thể trơ mắt nhìn con bị đánh đến chết được! Con là con ruột của cha mà! Cha hãy đưa tiền cho đội trưởng…” Quan Mãn Khố lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết, “Đúng, cha đưa tiền cho đội trưởng đi, có lần con tận mắt thấy đội trưởng nhận tiền của một người, đến khi phát lương thực đã cho nhà kia rất nhiều. Cha, cách này chắc chắn được!”

Nói đến chuyện phải bỏ tiền ra, Dương Tú Thúy lập tức vờ như không nghe thấy. 

Quan Viễn cảm thấy Dương Tú Thúy đúng là ‘khác thường’ so với người ở thời đại này, hào phòng với con gái bao nhiêu thì lại keo kiệt với mấy đứa con trai bấy nhiêu.

Quan Mãn Thương và Quan Mãn Phòng nghe xong, lập tức phản ứng kịch liệt.

“Chú ba à, đến nước này rồi mà chú vẫn không biết hối cải, cứ nghĩ mấy thứ đường ngang ngõ tắt này! Tiền kia chú lấy của người ta, bọn anh một xu cũng không thấy, giờ chú xảy ra tiền, lại đòi dùng tiền chung trong nhà?! Anh không đồng ý!”

Quan Mãn Phòng cũng phụ họa, “Anh ba, anh cố chịu thêm một tí đi! Một tháng nói vậy chứ qua nhanh lắm! Hơn nữa, nếu đưa tiền cho đội trưởng, đưa thiếu người ta thèm nhận sao? Còn đưa nhiều thì mấy đứa cháu của anh lấy gì mà sống. Việc này em cũng không đồng ý.”

Quan Hà cau mày suy nghĩ trong chốc lát mới nói, “Mãn Khố, ráng chịu hết một tháng là ổn thôi. Giờ nhà đang khó khăn, không thể tiêu tiền bậy bạ được.”

Lý Nguyệt Chi theo phe chồng, kêu gào muốn đưa tiền cho đội trưởng, nhưng bị Dương Phi Phương chửi cho phải im miệng.