Ứng thiếu soái có trực giác ngay từ đầu gã lên kế hoạch nuốt Tinh Linh tộc là sai lầm, ít nhất gã chọn sai thời gian. Cảm giác không ổn càng mãnh liệt hơn bao giờ hết trong lòng Ứng thiếu soái.
Nhìn biểu hiện của nữ Tinh Linh nữ ngập ngừng muốn nói, Tuyết Đế Nhi càng tò mò hơn. Tuy tiếng hét chói tai không ngừng vang lên nhưng khoảng cách hơi xa, đại nữ vương Tinh Linh không nghe rõ ràng, nàng không hiểu Ứng thiếu soái biến thái như thế nào.
- Ừm! Hãy nói thẳng ra đi, cho mọi người biết Ứng thiếu soái biến thái đến mức nào.
Tuyết Đế Nhi khéo léo dùng từ ngữ như thể nàng biết hết, phối hợp Vu Nhai nói dối. Đại nữ vương Tinh Linh cảm giác nàng càng lúc càng tự tin, vào lúc như thế này nàng diễn kịch quá giỏi.
Vệ binh Tinh Linh nữ đỏ mặt nói:
- Đúng như ngày ôm qua nữ vương trông thấy, chúng ta ở một nơi bí ẩn trong phòng, tức chỗ để nữ phẩm thấy có hàng chữ Ứng thiếu soái đã đến đây.
Tinh Linh tộc, Thú Đằng tộc, Ải Nhân tộc nghe câu này đồng thanh kêu lên:
- Cái gì?
Tuyết Đế Nhi cũng khẽ kêu, dù rằng không há hốc mồm nhưng đầu óc nàng chết máy, cổ cứng ngắc quay hướng Vu Nhai.
- Nàng nói cái gì? Gì mà ta đã đến đây?
Vệ binh Tinh Linh nữ tức giận quát:
- Buông ra, đồ biến thái!
Vệ binh Tinh Linh nữ vội vàng lùi lại mấy chục bước, không đợi Ứng thiếu soái nói gì lại có một Tinh Linh tộc nhân chạy vào cung điện trung tâm. Không chỉ Tinh Linh nữ còn có Tinh Linh nam, bọn họ lao nhao kể hàng chữ 'Ứng thiếu soái đã đến đây'. Tinh Linh nữ mặt đỏ rần, tức giận vô cùng. Các Tinh Linh nam càng tệ hơn, nữ nhân hoặc nữ nhi nhà mình bị người ta làm vậy, một nam giới sao có thể không tức giận?
- Nhảm nhí, Tinh Linh tộc các ngươi vu oan! Ngày hôm qua ta không hề vào lãnh địa Tinh Linh tộc . . .
Ứng thiếu soái phát điên, càng điên hơn lúc bị Vu Nhai đả kích. Lúc trước Ứng thiếu soái biết mình thất bại nhưng còn chấp nhận được, có thể gầy dựng lại. Nhưng nếu bị vu tội thành biến thái thì bi kịch, ai muốn làm việc cho biến thái?
Ứng thiếu soái tiếp tục bảo:
- Lãnh địa Tinh Linh tộc các ngươi có hơi thở sự sống, dù ta muốn lẻn vào cũng không được. Vu tội, đây là đổ oan . . .
- Ngươi cứ nói xạo tiếp đi, chẳng lẽ nữ vương chúng ta sẽ hãm hại ngươi sao?
- Đồ biến thái, ác ôn! Nếu ngươi có thể âm thầm bắt tộc nhân của chúng ta thì tại sao không lẻn vào đây được?
- A phi! Cứ nghĩ nhân loại là ghê tởm nhất ai ngờ Thú Đằng tộc càng kinh hơn!
Không cần Vu Nhai mở miệng, các Tinh Linh tộc nhân mỗi người nói một câu mắng Ứng thiếu soái thúi đầu. Thú Đằng tộc nhân vốn muốn chen vào làm nhân chứng, được rồi, bọn họ đã lên tiếng giải thích nhưng một đám nam nhân sao nói lại Tinh Linh nữ đang tức giận? Càng ngày càng nhiều Tinh Linh tộc nhân đổ về, từ bốn phương tám hướng tuôn vào cung điện trung tâm.
Trong đó có nhiều người không phải người bị hại, bọn họ là người nhà, bằng hữu của người bị hại, dào dạt hăng hái chửi người.
Đại nữ vương Tinh Linh thầm nghĩ:
- Thì ra Tinh Linh tộc chúng ta cũng biết bạo động tập thể.
Tuyết Đế Nhi đã phản ứng lại, nàng không biết nên làm biểu tình gì, nét mặt liên tục thay đổi. Đại nữ vương Tinh Linh biết biến thái thật sự là nhân loại đứng một bên ra vẻ vô tội.
Mặt Vu Nhai dày như cái mo, mặc kệ đại nữ vương Tinh Linh dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Vu Nhai chạy tới gần Tuyết Đế Nhi, cười gian nói:
- Hì hì, sao? Thấy ta chơi chiêu này hay không?
Vu Nhai nói như thể Tuyết Đế Nhi là đồng phạm, suýt chút gác vai nàng, nếu không có các trưởng lão Tinh Linh tộc đứng phía sau mắt sáng rực trừng.
Đại nữ vương Tinh Linh rùng mình, có cùng cảm giác với vệ binh Tinh Linh nữ khi gặp Ứng thiếu soái, đó là rời xa biến thái Vu Nhai thật xa. Tuyết Đế Nhi cảm thấy bị lừa gạt, nàng cứ tưởng hắn là đại hiệp nhưng thì ra . . .
Tuy Tuyết Đế Nhi rất sợ nhân loại này vẫn kiềm không được nhỏ giọng nói:
- Đồ biến thái.
Vu Nhai phản bác đầy gian trá:
- A? Nếu gai mắt ta thì nàng có thể đứng ra vạch trần ta, sau đó Ứng thiếu soái có thể chí cao khí ngang rời đi, tiếp tục thực hiện đại kế thống nhất bách tộc loạn địa.
Giọng điệu của Vu Nhai tràn ngập châm biếm, hắn biết chắc Tuyết Đế Nhi không dám vạch mặt hắn.
- Nếu các người không dám giết Ứng thiếu soái thì khiến hắn thân bại danh liệt. Một con người có đáng sợ đến mấy cũng chỉ một mình, không ai đồng ý đi theo Ứng thiếu soái thì trừ phi hắn trở thành cao thủ thần giai, nếu không hắn vĩnh viễn chỉ là một người.
Vu Nhai ngừng một lúc tiếp tục bảo:
- Dù Ứng thiếu soái đến thần giai thì đây là vết nhơ vĩnh viễn cho hắn.
Tuyết Đế Nhi ngẩn ra. Lúc trước đại nữ vương Tinh Linh cho rầng Vu Nhai đổ sở thích biến thái lên đầu Ứng thiếu soái, để gã làm kẻ chết thay, nhưng không ngờ trong đó còn đạo lý lớn như vậy. Tuyết Đế Nhi còn rất ngây thơ, nàng trầm ngâm một lúc, biết là lại hiểu lầm Vu Nhai. Đại nữ vương Tinh Linh cũng biết nàng phải làm tròn lời nói dối cho Vu Nhai, dù là đối với Thú Đằng tộc hay Tinh Linh tộc.
Tuyết Đế Nhi mở miệng nói:
- Nhưng bên trong có nhiều lỗ hổng, rất dễ bị vạch trần.
Vu Nhai mỉm cười, tràn đầy tự tin nói:
- Nàng chỉ cần khăng khăng đã thấy Ứng thiếu soái lén lút trong lãnh địa Tinh Linh tộc, còn lại đừng nói nhiều. Dù Ứng thiếu soái có giải thích thế nào sẽ có người tạo ra vô số điều khiến hắn giải thích không được. Trong nhân loại một nghề gọi là ngâm du thi nhân, ta nghĩ trong bách tộc loạn địa chắc cũng có. Bọn họ là cao thủ tạo câu chuyện, chắc chắn sẽ không bỏ qua nguồn tin lớn như vậy, dù sao Tinh Linh tộc các người rất ít nói dối.
Tuyết Đế Nhi vẫn khó chịu nói:
- Nhưng vậy là làm bẩn trong sạch của nữ Tinh Linh tộc.
- A? Không phải bị cưỡng gian thì hy sinh một chút có sao? Hơn nữa bây giờ nàng không muốn che giấu cũng không được. Dù nàng giải thích giùm Ứng thiếu soái thì các thiếu nữ Tinh Linh vẫn bị mất trong sạch.
Vu Nhai tỏ vẻ không hiểu nổi quan điểm của nữ nhân, nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta đứng chung một chiếc thuyền, đừng rối rắm mấy chuyện này nữa. Nàng nhìn xem Ứng thiếu soái vì đại nghiệp thấy tộc nhân chết đều không chớp mắt cái nào. Nếu nàng muốn Tinh Linh tộc cường đại lên thì không thể thiếu vài thủ đoạn.
Tuyết Đế Nhi bất đắc dĩ trợn trắng mắt, tuy Vu Nhai nói rất có lý nhưng nàng tiềm thức không muốn làm vậy, đây là bản năng và điểm yếu của Tinh Linh tộc, cũng có thể nói là ưu điểm.
Vu Nhai không đợi Tuyết Đế Nhi nói thêm, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, Ứng thiếu soái có giải thích cỡ nào cũng rửa sạch oan được, ta sẽ khiến hắn không thể mở miệng.
Vu Nhai nhàn nhã chui vào hiện trường 'chửi rủa', đi trong đám người đông đúc. Người Tinh Linh nữ thơm thật, có mùi thiên nhiên. Vu Nhai đi qua các Tinh Linh nữ, gió thơm ập vào mặt, gò núi nhấp nhô. Tuyết Đế Nhi nhìn Vu Nhai, rất muốn kéo hắn ra ngay. Đây là loại người gì vậy?