Bách tộc loạn địa không phải lãnh thổ đặc biệt, thường dùng các loại sơn mạch làm lằn ranh, hoặc nên nói là vùng đất hai đế quốc dùng chung. Như Loạn Xuyên sơn mạch của Bắc Đầu hành tỉnh nói là thuộc về Huyền Binh đế quốc nhưng có vài dị tộc sống sâu bên trong. Nếu dị tộc rảnh rỗi đi ra giáp ranh Loạn Xuyên sơn mạch săn thú thì Huyền Binh đế quốc cũng không phát hiện ra. Trừ phi các dị tộc vượt qua lằn cảnh giới hoặc bị đài nhìn xa phát hiện. Nhưng nếu số người không đến mức độ cảnh giới hoặc không làm chuyện gì tổn hại đế quốc thi thường bị lờ đi.
Cho nên chỗ 'giao giới' cũng xem như đã vào bách tộc loạn địa.
Hết cách, hai đế quốc đều như nhau, vì khiến lãnh thổ của mình càng to, cho cư dân thấy ưu việt hơn người thế là gom hết địa hình lung tung mà bọn họ không thể khống chế, mặc nhận vài người săn ma xây dựng các loại trấn nhỏ rồi coi như là của Huyền Binh đế quốc.
Nếu không phải bách tộc loạn địa quá loạn, mỗi chủng tộc không đoàn kết thì những nhân loại trong trấn nhỏ đã bị đồ sát sạch. Trong bách tộc loạn địa cũng có cao thủ.
Mỗi chủng tộc lớn của bách tộc loạn địa đều có cao thủ thánh giai, tương đương với thánh binh sư.
Các đại chủng tộc có thần binh, ví dụ thần chuy của Ải Nhân tộc. Vừa có cao thủ đỉnh cao vừa có binh khí, khí kiện ma pháp đáng sợ, đây là một trong những nguyên nhân ma pháp đế quốc, Huyền Binh đế quốc không dám làm liều.
Tiểu Thúy đã giảm tốc độ chậm nhất, phương xa có một trấn nhỏ bao vây trong cây phong đỏ. Không thấy một bóng người trong rừng cây, không biết có phải vì địa hình quá phức tạp, Vu Nhai, Tư Mã Tường không đi đường nhân loại thường đi nên mới không thấy ai. Hai người không quá chú ý.
Tư Mã Tường chợt hỏi:
- Phải rồi tiểu tử, Tinh linh tộc không thích nhân loại, ngươi có nghĩ ra cách gì ứng đối không?
Giống như nhiều tiểu thuyết Vu Nhai đã đọc, Tinh linh tộc bẩm sinh xuất sắc nên được các tộc ưu ái, thủ đoạn khác nhau, trong đó nhân loại là tham lam nhất, cũng vì nhân loại có đông người nhất.
Có lẽ còn vì nguyên nhân viễn cổ để lại. Tóm lại nhân loại gian xảo thay thế Tinh linh trở thành chủ Thần Huyền đại lục.
Tinh linh tộc bây giờ khác với Ải Nhân tộc, cơ bản không tiếp xúc với nhân loại.
Vu Nhai nhìn Tư Mã Tường, âm hiểm nói:
- Không sao, bảo đảm Tinh linh tộc sẽ ngoan ngoãn, không chừng Tinh linh nữ vương còn chọn ra mỹ nữ tịnh linh thiết đãi.
Lúc trước khi Vu Nhai thấy cửa lớn ở Bắc Đầu hành tỉnh, có lẽ vì vùng Bắc Đầu quá hẻo lánh nên hắn thấy Tinh linh tộc nhưng chỉ vài lần. Ấn tượng sâu nhất là hình ảnh binh linh truyền thừa của Tinh linh thần nỗ, đúng là rất kinh diễm trong truyền thuyết. Chính yếu là Tinh linh vừa đẹp vừa thuần khiết, làm người ta muốn chiếm hữu.
Vu Nhai đã lên kế hoạch. Tinh linh thần nỗ chế tạo từ viễn cổ thánh thụ của Tinh linh tộc, hắn tùy tiện triệu hoán một mảnh nhỏ ra có lẽ sẽ khiến Tinh linh tộc rúng động, sau đó bàn chuyện gì cũng được.
Mắt Tư Mã Tường sáng rực hỏi:
- Thật không?
Tư Mã Tường thèm Tinh linh mỹ nữ đã lâu, thật là già mà không nên nết.
- Thật còn hơn cả vàng.
- Ha ha ha ha ha ha!
Một giả một trẻ cười âm hiểm, nếu bị chính nhân quân tử hay 'tổ chức bảo vệ Tinh linh' trông thấy sẽ đánh Vu Nhai, Tư Mã Tường thành đầu heo.
Vu Nhai nghiêm nghị nói:
- Cái kia, linh Doanh yên tâm đi, chủ nhân ta đây cùng lắm là nhìn đã mắt, tuyệt đối không làm bậy. Nàng phải tin tưởng chủ nhân của mình là chính nhân quân tử, là người tốt.
Tuy Tinh linh binh linh ngây thơ nhưng cảm giác chủ nhân cười rất hiểm, rất đáng sợ, có vẻ sẽ tổn thương nàng nên định phản đối.
Nghe Vu Nhai nói, linh Doanh yên lòng, khẽ kêu:
- Doanh doanh . . .
Các binh linh mắt trợn trắng. May mắn lúc bọn họ có ý thức thì nhận tiểu tử này làm chủ nhân, nếu không sẽ bị hắn lừa còn đếm bạc giúp. Thôn Thiên kiếm xúc động tình thương của mẹ, muốn bảo vệ linh Doanh tránh xa con sói háo sắc tên Vu Nhai.
Vu Nhai trừng Thôn Thiên kiếm kêu vù vù, nói:
- Ta nói này Thôn Thiên kiếm lão bà, nàng làm vậy là sao? Chẳng lẽ ta không phải chính nhân quân tử? Lão tử vẫn còn là xử nam!
Nhớ đến chuyện này là Vu Nhai chỉ muốn đập đầu vô tường. Vu Nhai cứ nghĩ sau khi gặp Thủy Tinh sẽ kết thúc cuộc đời trai tơ muốn khóc, ai biết Đan Đạo Hùng giám thị tùy thời bắt gian. Tuy đã qua hai mươi ngày nhưng Vu Nhai nghĩ đến là tức giận, lại còn bi kịch 'Vu Tiểu Dạ giúp đỡ'.
Các binh linh ngẩn ra sau đó ôm bụng cười, Phong Doanh cũng cười. Thật ra Phong Doanh thấy mọi người cười nên hùa theo. Thật là vật nhỏ hư, dám cười chủ nhân. Tuy Thôn Thiên kiếm không phát ra thanh âm nhưng kiếm thể nhấp nháy ánh sáng ý là vui sướng khi người gặp họa.
Cha nó, xem thường người quá vậy? Ai nấy không có chút lòng cảm thông.
Vu Nhai cười gian nói:
- Ta nói này đại nhân vật lão bà, bây giờ nàng đã biết lão công chính trực cỡ nào rồi đi? Nàng thấy khi nào thì chúng ta có thể viên phòng?
Vu Nhai thu binh linh thường là nam hoặc thú, mỹ nữ thì không bình thường. Phong Doanh còn rất nhỏ, tưởng tượng xấu xa thì qua ác. Linh thể linh Doanh còn rất xa đến trình độ hoàn thiện, Thôn Thiên kiếm thì Vu Nhai chưa từng thấy bóng dáng.
Vu Nhai nói xong không đợi Thôn Thiên kiếm nổi giận đã vội bỏ chạy. Nàng là linh thể nhưng ngày nào cũng khó khăn như 'có tháng'.
Tư Mã Tường nghiêm nghị nói với Vu Nhai:
- Ta nói này Vu tiểu tử, ngươi đột nhiên làm bộ mặt chính trực làm chi?
Vu Nhai nghiêm túc nói:
- Ta vốn chính trực như vậy.
Các binh linh suýt ói chết. Hai tên này đều là kẻ khoe mẽ đến mức tận cùng.
Không còn thời gian cho Vu Nhai đùa giỡn, Hồng Phong thị trấn ở ngay trước mắt.
Vu Nhai, Tư Mã Tường đã vào rừng phong, sắc màu đỏ như lửa. Tiểu Thúy màu xanh ở trong sắc đỏ có vẻ mát mẽ, trang nhã và bắt mắt.
- Không đúng, bốn phía quá yên lặng. Nếu lúc trước không thấy nhân loại thì không có gì lạ nhưng đến tận đây còn chưa thấy người, quá lạ.
Vu Nhai kêu Tiểu Thúy ngừng lại, mắt nhấp nháy nói:
- Không có có nhân loại thì thôi, tại sao không thấy dị tộc tồn tại?
Tư Mã Tường nhíu mày nói:
- Đúng là rất lạ.
- Không đúng, có người tới, mang theo áp lực mãnh liệt.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, nói:
- Có mai phục!
Không chỉ áp lực mà đối phương còn che giấu rất kỹ, Vu Nhai suýt không nhận ra. Không gian xung quanh lạ lùng, tất cả biểu thị Vu Nhai, Tư Mã Tường rơi vào bẫy. Bản thân Vu Nhai là ám hành giả cường đại, linh giác cực kỳ nhạy lại có đám binh linh Phong Doanh, không đến nỗi không cảm giác được.
Tức là đối phương đang săn bắt, rất có thể là săn nhân loại hoặc cố ý hướng về Vu Nhai, Tư Mã Tường.
- Bày cạm bẫy nguyên rừng phong, bỏ vốn lớn như vậy?
Vu Nhai càng nghĩ càng sợ.