Nàng vẫn không muốn để cho Vu Nhai đi mạo hiểm. Chỉ có điều nàng không có khả năng ngăn cản nhi tử làm mọi chuyện.
Lại nói, tất cả mọi chuyện hắn làm, cũng bởi vì cục diện đại lục hỗn
loạn. Nếu như nhi tử quả thật không chiến đấu, như vậy các nàng sẽ không thể sống yên ổn. Điều nàng có thể làm chính là cho nhi tử sự tâm và
nâng đỡ lớn nhất. Ở sâu trong lòng nàng thật ra cũng cảm thấy kiêu ngạo
vì thành tựu của nhi tử.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn có kết không giải được. Bởi vì Độc Cô Chiến Phong...
Hiện tại thời điểm này, Vu Nhai và Thủy Tinh tất nhiên không có khả năng còn đi làm phiền mẫu thân. Sau khi hai người trở lại phòng dĩ nhiên là
ngủ. Lão phu lão thê, nên làm gì đều sẽ làm. Đan Đạo Hùng người điên
cuồng rình coi trộm lại không có khả năng ngăn cản con rể mạnh hơn so
với hắn. Tuy rằng còn chưa thật sự thành thân, nhưng hai người đã được
công nhận là phu thê, cũng không cần nói thêm điều gì nữa. Tất cả đều
đều không tiện nói thành lời.
Vu Nhai đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, Thủy Tinh đều hiểu rõ ràng. Khi
tình yêu chuyển hóa thành thân tình, tất cả những lời dỗ ngon dỗ ngọt
đều có thể giản lược. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, có thể thấy
được tình cảm chân thành nhất.
- Đều là lão phu lão thê còn xấu hổ cái gì. Tới đây, tới đây. Tới đây
nào. Lão công của nàng rất nhanh sẽ phải xuất chinh. Ngày hôm nay chuyện nàng phải làm chính là thỏa mãn tất cả yêu cầu của ta. Nếu không ta sẽ
phải dùng tới sức mạnh.
Đương nhiên, thời điểm Thủy Tinh nói chuyện gì đó, biểu hiện vẫn có chút câu nệ. Không có cách nào. Tính cách Thủy Tinh cho phép, nhưng cảm giác xấu hổ này bao giờ cũng có thể khiến cho Vu Nhai chủ nghĩa đại nam tử
nhận được sự thỏa mãn mãnh liệt. Chỉ là trên phương diện sinh lý có chút không mấy thỏa mãn. Thủy Tinh không mấy điên cuồng.
Thật may, tuy rằng ngày hôm nay lão bà Thủy Tinh rất xấu hổ, nhưng bởi
vì Vu Nhai sắp xuất chiến, vẫn thỏa mãn từng yêu cầu của hắn. Sáng hôm
sau, nàng đã được Vu Nhai ôm rời giường...
- Hình như cảm giác điên cuồng cũng không tệ...
Thủy Tinh được Vu Nhai ôm rời giường, trong lòng không nhịn được nghĩ.
Thoáng cái nàng thẹn mặt đỏ bừng lên. Nhưng khi nghĩ đến chuyện Vu Nhai
sắp phải đối mặt, mặt nàng lại dần dần trở nên trắng bệch.
Đúng vậy. Cho dù sau này muốn điên cuồng cũng không biết có cơ hội hay không.
Chỉ cần nghĩ tới đây, tim nàng nhịn không được run rẩy, cố gắng gạt sang một bên...
- Nhanh thả ta xuống đi. Lát nữa mẫu thân tới nhìn thấy, sẽ cười chúng ta mất.
Thủy Tinh đột nhiên nghĩ đến điều gì, màu đỏ lại dần dần hiện ra. Nàng
thẹn thùng nói. Thân thể nàng ở trong lòng Vu Nhai uốn tới ẹo lui. Thật
may, cuối cùng nàng vẫn được Vu Nhai thả tới trên ghế.
- Mẫu thân, thật ra mẫu thân đã có cháu.
Ngày hôm sau, khi Vu Thiên Tuyết tự mình làm bữa sáng mang ra, Vu Nhai liền trực tiếp nói ra tất cả mọi chuyện về Tiểu Mỹ.
Ban đầu hắn muốn giấu giếm. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn thấy chuyện này đã ầm ĩ rất nhiều người đều biết như vậy, mẫu thân sớm muộn cũng sẽ
biết. Nói ra trước vẫn tốt hơn.
Ban đầu, khi Vu Thiên Tuyết bắt đầu biết được mình có cháu trai thì vô cùng vui sướng. Nhưng sau đó lại rất lo âu.
- Mẫu thân yên tâm. Còn nhớ rõ lúc ở Vu gia con đã nói gì không? Không
để cho kẻ phụ tình kia cầu xin mẫu thân, con sẽ không có chuyện gì.
Vu Nhai lại vội vàng nói. Thật ra hắn vẫn giảm tính nghiêm trọng của vấn đề xuống rất nhiều. Vu Thiên Tuyết cũng sớm hiểu được thực lực Vu Nhai. Chỉ là người làm mẫu thân, lo lắng vẫn là lo lắng, nhưng cũng không
chấn động mãnh liệ.
Thấy dáng vẻ mẫu thân chỉ hơi lo lắng, trong lòng Vu Nhai đã thả lỏng không ít. Bữa sáng này rất hoà thuận vui vẻ.
- Hôm nay ta muốn đi cứu nữ nhân và nhi tử của ta. Ta biết làm như vậy
sợ rằng sẽ có lỗi với mọi người trong Bách tộc. Dù sao ta là người dẫn
dắt mọi người. Nhưng ta phải đi. Các ngươi chắc cũng không hy vọng đại
đế của các ngươi là một người vô tình vô nghĩa chứ...
Sau khi ăn điểm tâm xong, Vu Nhai liền khởi hành. Hắn ở trên tường thành Lục Thiên Thần Đô triển khai diễn thuyết, nhìn con dân Bách tộc, mỗi
câu nói đều khiến người ta khắc sâu trong lòng.
Nếu Lục Thiên Thần Đô đã có quy mô cơ bản, tất nhiên cũng có dân chúng
bình thường vào ở. Nhưng giọng nói của Vu Nhai cũng không chỉ là truyền
ra ở Lục Thiên Thần Đô. Giống như trước đây, khi Độc Cô Chiến Huyền
tuyên bố Kiếm Minh thành lập, âm thanh vang vọng gần như truyền khắp
Bách tộc.
- Chỉ có điều xin mọi người yên tâm. Mặc dù gặp phải nhiều hung hiểm hơn nữa ta nhất định sẽ trở lại. Ngày ta trở về ngày chính là ngày Bách Tộc chúng ta giành thắng lợi.
Cuối cùng Vu Nhai lại nghiêm nghị nói, khí thế khủng khiếp phóng lên cao.
- Đại đế! Đại đế!
- Bách tộc vô địch! Bách tộc vô địch!
Chính bởi vì Vu Nhai trọng tình trọng nghĩa, mới có thể có được sự ủng
hộ của Bách tộc. Hiện tại mặc dù Thánh Thần Giáo Hội xâm nhập thành
công, muốn phát triển ở Bách tộc cũng rất khó. Bởi vì Vu Nhai chính là
thần của Bách tộc, không thể thay thế.
Trước đây bên trong Bách tộc có chủng tộc nào không bị nhân loại bắt đi
làm nô lệ. Nhưng bây giờ có ai còn dám tới bắt người nữa?
Mặc dù Bách tộc có thể đứng thẳng lưng bước đi, gần như toàn bộ đều là
vì Vu Nhai. Hiện tại cho dù là các thần trưởng lão trước đây không có
thiện cảm đối với Vu Nhai, mỗi người đều sùng bái hắn, thậm chí đã vượt
qua thần trong chính chủng tộc của bọn họ.
Diễn thuyết hoàn tất, kế hoạch bắt đầu.
Thời điểm chạng vạng tối, Độc Cô Chiến Huyền liền dẫn cao thủ Độc Cô gia tới. Đương nhiên còn có Lạc Thiên Thần Kiếm. Đó chính là tất cả thành
viên của Độc Cô gia tạo thành tâm trận Lạc Thiên. Nhưng Độc Cô Chiến
Phong thật ra lại không có tới.
Hiện tại U Linh Kiếm Các đối với Độc Cô gia vô cùng quan trọng. A, hơn
nữa trải qua hơn một năm rưỡi tích lũy, tính bạo phát của Độc Cô gia
càng trở nên mạnh mẽ. Rất nhiều người nhận được đột phá. Còn có một vài
cao thủ từ hải ngoại trở về. Hiện tại mặc dù đám người Độc Cô Chiến
Huyền xuất chinh. Độc Cô gia cũng không phải là thành trống nhà không...
Không do dự, Vu Nhai trực tiếp từ biệt người quen, sau đó thu đám người
Độc Cô gia và Tiểu Hắc vào trong tiểu thế giới Huyền Binh Điển, rồi trực tiếp xuất phát. Hắn thông qua truyền tống trận đi tới Âm Mộc Thành của
gia tộc Mạc Luân Tạp Đế.
- Nguyệt Lâm Sa, tại sao nàng lại ở chỗ này?
Khi Vu Nhai vừa xuất hiện ở trong Âm Mộc Thành, không ngờ Nguyệt Lâm Sa
đã chờ ở bên ngoài truyền tống trận. Điều này khiến Vu Nhai rất kinh
ngạc.
- Ta tới tiễn chàng. Nhớ kỹ, nhất định phải trở về. Nếu không đến lúc đó chàng không đến cướp ta, ta sẽ phải làm Ma Pháp Đại Đế cả đời. Chuyện
này rất mất mặt.
Nguyệt Lâm Sa trực tiếp nói.
Nàng tới nơi này cũng chỉ vì muốn gặp mặt Vu Nhai một chút, lại nói thêm một vài nói, không hơn. Lại nghe nàng nói:
- Chàng cũng đã đáp ứng rồi. Chúng ta phải sinh mười mấy hài tử!