- Vô cực là vô biên vô hạn,
hay ý nói mảnh thiên địa này vô tận? Vậy ta còn làm gì được? Làm sao để
đến thần binh sư? Kẹt ở thiên binh sư lâu như vậy không lẽ lên Thánh
binh sư càng chờ dài cổ? Hay mãi mãi không đến được?
- Không, chắc chắn không phải . . . Phá thiên, vô biên vô hạn?
Vu Nhai không ngừng phân tích, trích dẫn lý luận khoa học đời trước:
- Phải rồi, nói theo khao học kiếp trước thì trời là vũ trụ, nó vốn vô
biên, phá thiên và vô biên có mâu thuẫn. Nhưng đó là lý thuyết khoa học, Thần Huyền đại lục này không biết ngoài trời có vũ trụ vô cùng vô tận.
Óc Vu Nhai lóe tia sáng nói:
- Không lẽ . . .
Vu Nhai ngay lập tức phát ra ý thức bay lên cao trên bầu trời huyễn ảnh, cao, cao mãi.
Vu Nhai vượt qua sao treo đầy trời, những ngôi sao này không thấy loại
sao từ mấy trăm vạn năm ánh sáng mà là nghịch mệnh hồng biến thành sao.
Ngôi sao mệnh hồng treo 'Trên bầu trời xanh thẳm' trong thế giới này.
Thật lâu sau Vu Nhai dừng lại.
Vu Nhai phát hiện xung quanh không còn là bầu trời mà biến thành trời
sao thật sự, tức là vũ trụ. Vu Nhai đứng trên vũ trụ hắc ám nhìn xuống
thế giới hắn sáng tạo, như ở trên phi thuyền nhìn địa cầu trong kiếp
trước.
Tuy là thế giới mình sáng tạo ra nhưng Vu Nhai không kiềm được cảm thán rằng:
- Thế giới thật đẹp.
Kiếp trước Vu Nhai không có cơ hội lên trên trời không ngờ kiếp này
thành hiện thực. Tuy trước mắt chỉ là huyễn ảnh nhưng vẫn làm Vu Nhai
kinh thán. Nơi này là để tu luyện chứ không phải ngắm cảnh, tập trung
vào cách tu luyện.
Vu Nhai kêu lên:
- Ủa? Đây là đại thế địa.
Vu Nhai nhìn mảnh đất đó liếc sơ là thấu hiểu ngay, trong phút chốc hắn
cảm ngộ ra đại thế địa. Vu Nhai còn thấy có điểm nào đó khác lạ.
Tuy Vu Nhai không ngừng cảm ngộ đại thế địa nhưng đa số hỗn tạp như lấy
các đại thế lắp ráp vào nhau, tựa như địa thế thế giới lữ giả, mảnh đất
bí ẩn, các tuyệt địa trên Thần Huyền đại lục. Mấy thứ này gắn kết lại,
gồ ghề không bằng phẳng.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Chẳng lẽ huyễn ảnh đệ bát trọng là muốn ta hợp nhất đại thế địa thuộc về ta?
Bí mật bốn chữ thánh giả vô cực đã được giải, nhưng làm sao tiến bộ
trong huyễn ảnh này thì Vu Nhai chưa biết. Có lẽ người sáng tạo mới
biết, nhưng giải bí mật bốn chữ là biết cách tu luyện, tiến bộ, nên Vu
Nhai mới nói câu trên.
- Thế thì thử xem.
Vu Nhai nhìn mặt đất bên dưới, chậm rãi hợp nhất các loại đại thế, rất
khó khăn. Vu Nhai chỉ tiểu tử này bấy nhiêu đại thế địa, hắn không tiếp
xúc tri thức gắn kết đại thế địa lại. Giờ kêu Vu Nhai hợp nhất mấy thứ
này, hắn phải tự mình dung hợp, quán thông cảm ngộ, như học hai loại tri thức rồi bổ sung cho nhau.
Khó thì khó thật nhưng có thể làm từ việc nhỏ. Bây giờ Vu Nhai sẽ không
rớ vào địa thế thế giới lữ giả, mảnh đất bí ẩn, nó cực kỳ khó khăn.
Trước tiên Vu Nhai chậm rãi dung hợp hai chỗ địa thế tuyệt địa khá gần
nhau. Vu Nhai chọn Mê Vụ sơn mạch, Minh Huyễn cổ lâm.
Ầm!
Vu Nhai cần khiến khắp Mê Vụ sơn mạch tràn ngập ảo giác. Trước kia Vu
Nhai cảm ngộ đại thế địa, Mê Vụ sơn mạch và Minh Huyễn cổ lâm cách nhau
rất gần nhưng không thật sự dung hợp lại. Một góc đại địa thế giới huyễn ảnh của Vu Nhai chậm rãi dính vào nhau. Khi hai phía chính thức gắn
kết, Vu Nhai cảm giác trong ý thức có thứ gì nổ tung.
Một con đường tu luyện Thánh binh sư đã mở ra, về lĩnh vực địa diễn Vu Nhai lại nhảy một bậc thang lớn.
Vu Nhai biết căn cơ của hắn bay vọt về chất.
Quá thần kỳ, nhưng thánh giả vô cực muốn Vu Nhai tu luyện thànhn hư thế
nào? Nếu dung hợp nguyên địa thế thì căn cơ của Vu Nhai sẽ mạnh đến mức
nào? Có khi nào cảm nhận đại thế địa tới thần giai? Cơ hội đột phá thần
binh sư lại là cái gì?
Vu Nhai lắc đầu, tạm thời không suy nghĩ nhiều, làm tốt chuyện trước mắt rồi tính. Vì hưng phấn nên Vu Nhai không dừng lại mà tiếp tục dung hượp các tuyệt địa trong đại địa huyễn ảnh. Thật lâu sau, Vu Nhai từ trên
cao nhìn xuống đất, hắn cảm giác thế giới tròn trơn trượt hơn trước
nhiều. Còn lâu mới đến tròn quay, cần dung hợp tiếp.
Vu Nhai sẽ không bỏ qua cảm ngộ đại thế địa, nhưng bây giờ hắn không có thời gian lữ hành.
- Chết tiệt, nhức đầu quá. Dung hợp mấy thứ này làm hao tinh lực, thôi nghỉ ngơi đã.
Vu Nhai định tiếp tục, lúc này mới phát hiện bất giác hắn mệt ná thở,
vội vàng rời khỏi thế giới huyễn ảnh. Khi Vu Nhai quay về thế giới thật
thì mặt còn cười toe toét, vui vẻ vì có phương hướng tu luyện. Vu Nhai
cảm giác chỉ một thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhiều về địa diễn.
Cách tu luyện đệ bát trọng thánh giả vô cực đó là đứng ở nơi vô biên vô
hạn nhìn rõ ràng, tổng hợp đại thế địa. Tiếp tục con đường thiên binh
sư, không có gì thay đổi, tiếp tục cảm ngộ vận mệnh, mệnh hồng, tiếp tục nghịch mệnh!
Bỗng nhiên nụ cười đông trên mặt Vu Nhai, hắn lẩm bẩm:
- Nếu người trong thế giới này căn bản không biết vũ trụ là vô biên vô
hạn thì người sáng tạo lại là gì? Người đó biết ngoài trời có vũ trụ,
chẳng lẽ người đó phá tán bình chướng Thần Huyền đại lục, đến bên ngoài
nhìn xuống Thần Huyền đại lục, cảm ngộ địa thế toàn bộ Thần Huyền đại
lục?
Vu Nhai nói suy đoán xong cảm giác như thần thoại, tuy nhiên xác xuất
rất cao. Không biết người sáng tạo là ai, người này chắc chắn nghịch
thiên, không chừng là vị thần gì đó.
Nghĩ vậy nhưng tạm thời Vu Nhai không biết được đáp án, muốn giải bài toán thì hắn phải tiếp tục tiến bộ.
Vu Nhai từ từ mở mắt ra, mới qua vài canh giờ, hiện tại chắc đã là đêm
khuya. Hôm nay mệt mỏi cả ngày, Vu Nhai quyết định đánh một giấc chờ
ngày mai tính tiếp.
- Hưm, nói đến ngủ thì nhóm Thủy Tinh đâu? Còn chưa tâm sự với bọn họ.
Thôn Thiên kiếm linh trợn trắng mắt, tiểu tử này lại giở trò cũ, nhắc
đến ngủ là nghĩ ngay tới nữ nhân. Cái tên này, thật tình. Tuy nhiên Thôn Thiên kiếm linh biết Vu Nhai cần đi thăm đám nữ nhân, nàng không lên
tiếng trách móc.
Vu Nhai và đám nữ nhân gặp nhau trong lúc quyết chiến sinh tử vua bách tộc, không có thời gian riêng tư tâm sự.
Vu Nhai đứng lên duỗi eo nhìn bốn phía, chính điện trống rỗng. Vu Nhai
không cố ý tìm nhóm Thủy Tinh, có lẽ bọn họ đã ngủ. Vu Nhai bước ra khỏi chính điện, nơi đây còn dưới lòng đất, bốn phía tối đen, ban ngày cũng
tối tăm. Không có trời sao để ngắm, chỉ có cung điện cô tịch.
Trong khi Vu Nhai cảm thấy rất cô đơn, cao thủ trên ngôi cao lạc lõng thì một giọng nói ấm áp vang lên:
- A? Vu Nhai, ngươi đã tu luyện xong? Vết thương thế nào? Có ổn không?
Là giọng của Dạ Tình. Từ lúc Vu Nhai rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh đi Độc
Cô gia không còn gặp Dạ Tình nữa, hắn rất nhớ nàng. Tất nhiên Vu Nhai
chỉ nhớ chứ không ham dâm dục, lúc này hắn rất là thuần khiết.