Không ai biết nội dung Vu
Nhai và Vu Thuấn giao lưu, càng không biết Tiểu Hắc là thần thú siêu
nghịch thiên. Mọi người chia thành mấy đường thăm dò nguyên cung điện.
Vu Nhai đi vào chính điện, phong cách cổ điển mà hùng hậu, trên cùng là
ngai vàng. Chắc năm xưa Cổ Ma đại đế tính sẵn đường lui cho mình.
Vu Nhai vận dụng phong chi thánh đạo thổi bay bụi bặm.
Bên ngoài có sát trận nên đất cát không rơi xuống, cùng lắm là ít bụi.
Trong phút chốc cung điện sạch sẽ không dính hạt bụi, nhưng vì Cổ Ma tộc thích màu tối nên tổng thể hơi âm trầm. May mắn trong cung điện hay có
màu vàng điểm xuyết, sắc lạnh phối với đốm vàng lấp lánh tăng phần bí ẩn cho cung điện.
- Đại đế, chúng ta đã điều tra bên phải, không có người hay xác chết nào. Có một ít lương thực đã mục nát.
- Bên trái có một kho chứa xác, trong đó toàn là xác Cổ Ma tộc nhưng nhìn cách ăn mặc là người hầu.
- Đại đế, ta tìm thấy kho chứa dược, đã báo cho Tư Mã Tường.
Tuy cung điện không nhỏ nhưng toàn là cao thủ có mặt, khi điều tra không mất nhiều thời gian. Bên trong không có nhiều đồ tốt, thứ nên có đều
có. Trong cung điện lánh nạn tất nhiên sẽ không chứa kho báu.
Như Vu Thuấn đã nói, khi ấy hoàng tộc Cổ Ma không kịp di dời đến đây,
xác chết bên trong là người hầu dọn dẹp cung điện. Có kho dược, kho vũ
khí vân vân, cơ bản không đáng chú ý. Di tích này có giá trị nhất là Cổ
Ma tộc sát trận ở bên ngoài.
Không lâu sau mọi người quay về chính điện.
Vu Nhai nhìn đám người, hỏi:
- Cung điện này chôn quá sâu, không biết có thể dời nó lên trên không?
Cung điện chìm sâu dưới lòng đất thì sao làm đại bản doanh bách tộc
được? Vu Nhai muốn sân nhà dùng để chiến đấu chứ không phải nơi lánh
nạn.
Mọi người cũng biết tình huống này, bắt đầu xem xét. Vu Thuấn chỉ điểm,
đám người xác định toàn bộ cao thủ thần giai có mặt hợp sức thì có thể
dời cung điện hoàn hảo lên trên. Bây giờ chưa thể di chuyển, tuy thời
gian gấp gáp nhưng còn nhiều công tác cần làm, quan trọng nhất là xác
định địa điểm đặt cung điện.
- Vậy điều tra địa điểm trước, trấn an dân chúng Thú Đằng tộc, ngày mai
chúng ta lại dời cung điện đi. Qua nhiều chuyện như vậy mọi người cần
bình tĩnh suy nghĩ, giờ quay về nghỉ ngơi đi.
Đã xác định sân nhà thì không cần sốt ruột, thần giai Cổ Duệ chi dân có
công kích cũng không được bao nhiêu người. Thú Đằng tộc có rất nhiều
thần giai nhưng vẫn bị khống chế như thường. Mọi người từ biệt Vu Nhai,
đi ra di tích Cổ Ma tộc, tạm thời ở trong Thú Đằng vương thành. Xác định địa điểm rồi tiếp theo có nhiều chuyện như đặt nền này nọ.
Vu Nhai ở lại di tích Cổ Ma tộc, người hắn bị thương cần tu luyện thêm.
Vu Nhai cũng cần thời gian sửa sang lại suy nghĩ, hôm nay xảy ra quá
nhiều chuyện, hắn đã đến Thánh binh sư bát đoạn, cần củng cố và tìm hiểu thực lực bản thân.
Tuy Thú Đằng tộc bị ép buộc nhưng bây giờ bọn họ đã không có đường lùi,
cần đi theo Vu Nhai. Mặt ngoài Thú Đằng tộc không thất lễ, mời Cổ Ma đại đế Vu Nhai dự tiệc đón gió nhưng hắn từ chối. Bây giờ chưa phải lúc làm mấy trò này, tùy thời bắt đầu chiến đấu, chiến tranh sắp mở màn, Vu
Nhai không tâm tình hưởng thụ.
Vu Nhai không thích ứn đối những kẻ mặt ngoài cười nhưng bên trong không cười.
Vu Nhai không tìm chỗ khác để ở, chờ mọi người đi hết hắn ngồi xếp bằng giữa chính điện.
Vu Nhai thầm tự hỏi:
- Không biết huyền khí của ta còn tồn tại bao nhiêu có thể tinh thuần không gian, khi nào mới tiếp tục đột phá đây?
Vu Nhai tiến vào tu luyện, mãi đến lúc này hắn mới có thời gian chiêm
nghiệm huyền khí Thánh binh sư bát đoạn. Lúc trước căn cơ quá mạnh mẽ,
Vu Nhai liên tục đột phá tám đoạn mà huyền khí vẫn vô cùng tinh thuần.
Đây là tương đối, với Vu Nhai thói quen tinh thuần thì mức độ huyền khí
tinh thuần cỡ này chưa đủ, cần cô đọng hơn nữa.
Vu Nhai kiểm tra huyền khí xong bất đắc dĩ nói:
- Tạm thời không thể tiếp tục đột phá, tuy rằng hiện tại ưu tiên nâng cao thực lực nhưng việc tu luyện không gấp gáp được.
Vu Nhai cảm ngộ địa thế đã đến đỉnh thánh giai, nhưng nếu huyền khí không tinh thuần thì hắn không thể nào đột phá ngay bây giờ.
Vu Nhai lắc đầu, xem xét các huyền binh bản mệnh.
Toàn bộ huyền binh bản mệnh trong người Vu Nhai qua lần trước hấp thu huyền khí Thánh binh sư bát đoạn đã mau chóng trước thành.
Như lúc trước có nói, trừ thần binh ra trong người Vu Nhai toàn là đẳng
cấp đỉnh thánh giai. Những huyền binh bị tổn thương như Đại Địa chi
thuẫn đã sửa chữa xong, chỉ còn lại Tinh Linh thần nỗ viễn cổ cường đại
là thiếu một chút.
Vu Nhai tin tưởng chỉ cần hắn có thể tiếp tục nắm giữ phù văn, sửa Tinh
Linh thần nỗ viễn cổ lành lặn chỉ là vấn đề về thời gian. Vu Nhai còn có nhiệm vụ phù văn, trấn áp và thu phục Lục Thiên thần ấn đều cần phải
nắm giữ phù văn. Bây giờ Vu Nhai có ba mươi bảy góc, sau khi ra khỏi
mảnh đất bí ẩn thì không tiến bộ thêm. Vu Nhai thật sự không có thời
gian, nhưng hắn tin với thực lực, cảm ngộ hiện giờ dư sức một lúc tóm
nhiều góc phù văn ngay.
Góc thứ ba mươi bảy chưa khiến Vu Nhai đến bình cảnh, trong thời gian
này hắn lại có tiến bộ về cảm ngộ, thực lực. Vu Nhai dư sức nắm bắt thêm mấy góc nữa, nhưng vấn đề là lĩnh ngộ liền được bao nhiêu góc.
Vu Nhai chợt nghĩ đến một tồn tại bí ẩn khác:
- Phải rồi, ta đến Thánh binh sư nhưng không biết có thay đổi gì không?
Vu Nhai không biết tại sao mình xuất hiện ở Bắc Đẩu đồ thư quán, tại sao trùng hợp như vậy? Có lẽ có thể giải mở được bí mật nào đó, nhưng đến
bây giờ hắn chưa có chút manh mối nào.
Mặc kệ nó có bí mật gì, trước tiên tu luyện là hơn.
Vu Nhai mở đệ bát trọng ra, bốn chữ to thánh giả vô cực đập vào mắt.
Đây là tên của đệ bát trọng, giống với đệ ngũ trọng "Hoàng đạo vô cực",
không thấy chữ viết công pháp mà vào huyễn ảnh. Đúng như Vu Nhai dự
đoán, huyễn ảnh đệ bát trọng nối liền với đệ lục, đệ thất trọng.
Vu Nhai trông thấy mảnh đất mà hắn cảm ngộ, thấy bầu trời đầy sao, mệnh
hồng. Nhưng lúc trước mặt đất, bầu trời mông lung giờ thì rõ ràng hơn,
như một vùng trời mới. Ngoài ra không có thay đổi gì, Vu Nhai không nhìn ra đệ bát trọng là cần làm gì.
Vu Nhai nhíu mày nói:
- Phá thiên nghịch mệnh, đây là tên của dệ thất trọng. Nghịch mệnh là
nghịch chuyển các vận mệnh trong mệnh hồng khiến nó biến thành sao,
nhưng phá thiên là gì? Dường như ta chưa từng phá bầu trời này.
Có nhiều thứ đầu óc Vu Nhai mờ mịt, không hiểu ra sao. Vu Nhai đã bước
qua đệ thất trọng nhưng hắn chưa từng phá bầu trời huyễn ảnh.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
- Thánh giả vô cực là sao? Thánh giả là ta thành thánh, vô cực thì sao?
Vu Nhai vắt óc suy nghĩ:
- Hai chữ vô cực giống với lúc là hoàng binh sư, hoàng đạo vô cực. Lúc
ấy lấy thân mình làm hoàng chỉ huy tất cả những thứ có thể điều khiển,
tỏa ra vô cùng vô tận. Vô cực trong thánh giả vô cực chắc khác với hoàng đạo, nhưng đạo lý thì giống nhau.