Thanh âm này, giọng điệu này, tinh thần tìm kiếm mầm non cuồng nhiệt này... Anh biết ngay là ai.

"Thầy!"

"Thầy Viên!"

Trương Trình và Tề Tĩnh đồng thanh hô lên, mà cái người đang ôm cổ hai người cũng cười gian một tiếng, thả tay ra.

Tề Tĩnh được giải phóng, bất đắc dĩ vừa cười vừa quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau có một người đàn ông chừng bốn mươi tuôi, có lẽ hồi còn trẻ rất phóng khoáng, liều lĩnh, qua bao nhiêu năm tháng cũng không thể mài mòn hết sự sắc sảo, mang đậm khí chất lắng đọng của một người từng trải.

Ông có đôi mày kiếm sắc sảo điển hình, không giận mà uy, hốc mắt hơi sâu, quần áo đang mặc cũng nhẹ nhàng, không gò bó, quai hàng vẫn còn một ít râu chưa cạo sạch, có lẽ bình thường không để tâm tới ngoại hình, tùy hứng và tùy tiện.

Nhưng giọng nói không thông qua micro vẫn mang lực xuyên thấu mạnh mẽ, không thể diễn tả bằng lời, giống như viên đạn bắn ra từ súng, ấn tượng tạo ra vẫn như thủa ban đầu: "Hôm nay có thật nhiều mầm non tốt, mầm non mọc lệch cũng đến cả rồi."

Lúc này, nhóc loli nhà họ Trương dùng đôi mắt to tròn trong sáng ngửa đầu hỏi: "Bác Viên~ Mầm non là Tiểu Miểu sao? Tiểu Miêu mọc lệch à?"

Thật ra, cái tên "Trương Miêu" của bé con chính là do vợ chồng Trương Trình nhờ Viên Tranh Minh đặt giúp.

Ông nhếch miệng cười, cúi người xuống, luôn hai tay vào nách bé con, bế bé lên thật cao, xoay một vòng: "Ha ha, Tiểu Miêu không mọc lệch, Tiểu Miêu là mầm non cực tốt, đứa mọc lệch là cái chú kia kìa."

Ngón tay chỉ vào Tề Tĩnh.

Lệch? Đâu có mọc lệch đâu? Nhóc loli khó hiểu nhìn Tề Tĩnh, tỏ vẻ bé chẳng hiểu bác Viên đang nói cái gì.

Vừa nghe thấy tiếng Viên Tranh Minh, các thí sinh đều xông tới, muốn hỏi han, hàn huyên một phen. Dù thế nào đi chăng nữa, tên tuổi của ông ở trong giới vẫn rất nổi tiếng, rất nhiều thí sinh sùng bái ông, nhất là trong số những người này còn có người của giới phối âm thương mại trà trộn vào.

Người xông tới vây lấy ông cũng bao gồm cả mầm non mọc lệch còn lại.

"Thầy Viên trẻ hơn so với tưởng tượng của em."

"Chậc chậc." Viên Tranh Minh chỉ cần nghe giọng cũng biết người đó là ai, quay đầu nhìn lại, không chỉ thấy vết máu kinh khủng trên quần áo, còn thấy vết rách to tướng, ông chỉ kinh ngạc chứ không hề thấy sợ hãi. "Mầm lệch số 2, năm đó tôi cũng từng tung hoành một phen, bây giờ nhìn cậu thế này khiến tôi thật hoài niệm nhiệt huyệt năm xưa..."

Dương Giới sửng sốt, nhướng mày cười: "Sao cơ? Thầy mà cũng từng đánh nhau với cướp à?"

Viên Tranh Minh cười: "Ngược lại, không phải cướp... Úi chà chà, chuyện năm đó kể ra rất dài..."

Chưa đợi ông bắt đầu "kể chuyện", đã có một người từ bên cạnh xông tới, kéo cổ áo ông, chỉnh lại cổ áo bị lệch, đồng thời trầm giọng dạy dỗ: "Ở trước mặt học sinh mà không chỉnh trang quần áo tử tế, không sợ bị người ta cười sao?"

Giọng nói rất hay, không nhanh không chậm, tròn vành rõ chữ, tựa như người xưa có câu "tựa như châu ngọc phỉ thúy rơi xuống mâm", mang phong cách phi thường.

Giọng nói cũng như người.

Một bộ áo đen viền chỉ bạc, phía dưới là chân váy thuần trắng thêu hoa xám, đoan trang, khéo léo, trang nhã mà thoải mái. Tóc dài được buộc gọn phía sau, không có trang sức gì – cũng không cần phải đeo thêm trang sức, chỉ với gương mặt này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt vô số người, tuy rằng tuổi đã qua bốn mươi, khóe mắt thấp thoáng nếp nhắn, nhưng có thể thấy hai mươi năm trước, người này chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.

"Làm gì gay go tới mức đó chứ?" Viên Tranh Minh phẫn nộ nói. Dẫu vậy, chẳng ai thấy ông dám phản kháng lại, ngoan ngoãn chỉnh lại cổ áo. "Em xem, các học sinh có nói gì đâu..."

Lẩm bẩm như vậy, ông ngẩng đầu nhìn thấy người kia nhíu mày một cái, không khỏi cắn răng nuốt hết mấy câu sau xuống.

Tề Tĩnh thấy hiếm khi Viên Tranh Minh sợ hãi như vậy, có thể đoán được thân phận của người trước mặt, cười nói: "Chào cô Bồ."

Nghe anh nói vậy, những người khác cũng phản ứng theo, mau chóng vừa kính vừa sợ chào hỏi Bồ Ngọc Chi.

Bồ Ngọc Chi chỉ nhẹ nhàng cười, gật đầu đáp lễ.

Lúc này, Thẩm Nhạn bước lên một bước, hết sức trịnh trọng khom người cúi chào cô: "Chào cô Bồ."

Khác với lần cúi đầu trước Trương Trình, khác với lần cúi đầu cảm ơn người hâm mộ, hắn cúi chào nghiêm trang hơn, tôn kính hơn. Hai tay dán bên li quần, ánh mắt cúi thấp, không chút dao động, đó là cách chào khi bề dưới cảm tạ bậc bề trên đúng tiêu chuẩn.

Bồ Ngọc Chi nhìn hắn, suy nghĩ một lát, cho tới khi hắn đứng thẳng lên, cô mới dịu dàng cười: "Cậu là Thẩm Nhạn phải không?"

Thẩm Nhạn chậm rãi ngẩng đầu trước mặt cô, ánh sáng trong mắt hơi lóe lên.

Viên Tranh Minh yêu mầm non, Bồ Ngọc Chi cũng vậy, chẳng qua cách thức biểu hiện tình cảm của cô không thẳng thắn, khoa trương như ông, nhưng mức độ giống nhau.

Trong số các thí sinh tham gia cuộc thi lần này, có rất nhiều người nổi bận, nhưng cô để ý nhất tới "Ba ba のmèo". Ngoại trừ liên quan tới phương diện phối âm, cô còn là một giáo viên, thường có nhiều cơ hội tiếp xúc với học sinh, vì vậy cô rất quan tâm tới hoàn cảnh cá nhân của các phối âm viên.

"Hoàn cảnh của một người thường sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định tới năng lực phối âm của người đó." Cô nói.

Thẩm Nhạn đi bên cạnh cô, yên lặng nghe.

Trên đường tới phòng thu âm, họ chậm rãi đi theo tập thể, cách xa một khoảng – đây là ý của Bồ Ngọc Chi. Cách giao lưu với học sinh của cô khác với Viên Tranh Minh, cô thích tâm sự cá nhân, như vậy mới có thể nói hết những lời chất chứa trong lòng.

"Đúng là ông nội cậu đã dạy dỗ cậu rất tốt." Cô nhẹ nhàng cười với hắn. "Thái độ khiên tốn, thành khẩn, biết lễ giữa lê, bất kể cậu làm nghề gì cũng có thể đạt được thành quả tốt đẹp."

"Cảm ơn cô." Thẩm Nhạn khẽ nói, nguyên nhân chủ yếu không phải được khen, mà vì Bồ Ngọc Chi đã khen người ông nuôi hắn lớn lên.

"Tôi đã xem sơ yếu lí lịch của cậu. Có phải cậu chỉ học cao đẳng rồi ra đi làm luôn không?"

"Đsung vậy..."

Trước khi trả lời, Thẩm Nhạn hơi ngập ngừng. Bằng cấp không cao, đây là một trong số những lí do mà Ninh Tiêu Tiêu từng cho rằng hắn không xứng với Tề Tĩnh.

Tề Tĩnh tốt nghiệp một trong những trường đại học trọng điểm, bằng cấp cao hơn hắn rất nhiều, cho dù bản thân Tề Tĩnh không để ý, nhưng vẫn là nỗi đau trong lòng hắn.

"Ừ." Bồ Ngọc Chi không hề tỏ ra kì thị, còn nói một câu khiến hắn vô cùng sửng sốt. "Tôi biết giờ cậu đang có công việc ổn định, nhưng... cậu có từng nghĩ đi học lại đại học chính quy không?"

Đại học chính quy. Danh từ bị bỏ qua mười năm bỗng nhiên được đặt trước mặt, bất kể ai cũng sẽ sinh ra cảm giác hoảng hốt, bao gồm cả hắn.

Không biết phải trả lời thế nào, bởi vì hắn vẫn tưởng rằng đáp án dành cho hắn vốn không hề tồn tại, nhưng giờ khắc này, những lời Bồ Ngọc Chi nói ra lại khiến hắn cảm thấy có khả năng.

"Em..." Không thể nói không muốn, nhưng nói muốn rồi không thực hiện được thì càng khó hơn.

Giọng nói của hắn đến đó thì gián đoạn, mím môi im lặng.

"Trường của tôi có thể xếp trong số những trường hàng đầu về ngành phát thanh và lồng tiếng chuyên nghiệp." Bồ Ngọc Chi yên lặng nhìn hắn cúi đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. "Tôi có quan hệ khá tốt với ban tuyển sinh, nếu cậu có hứng thú tham gia kì thi đầu vào tháng mười sang năm, chỉ cần điểm thi chuyên ngành và điểm văn hóa đạt tiêu chuẩn,... Tôi sẽ xin họ ngoại lệ cậu vào khóa tại chức, học ba năm là có thể lấy được bằng tốt nghiệp chính quy."

Từng lời của cô giống như cơn mưa rào ập tới không kịp đề phòng, nặng nề xối vào tim hắn. Từng từ từng chữ như giọt mưa hắt lên cửa sổ thủy tinh, cọ rửa mặt kính, trắng xóa bọt nước, một mảng mênh mang, khiến hình ảnh qua cửa sổ bắt đầu mờ đi, không nhìn rõ mặt đường.

Hắn giật mình, tiếng hít thở tựa như từng giọt nước rơi xuống bệ cửa sổ, lúc dày đặc lúc thưa thớt. Cõi lòng ngổn ngang...

Sau đó, hắn bị nước mưa lạnh lùng hắt lên, lạnh run tỉnh táo.

Bởi vì bày ra trước mắt hắn là hiện thực lạnh lẽo như mưa.

"Cô Bồ, chuyên ngành của em hoàn toàn không liên quan tới phối âm..." Chuyên ngành của hắn là thú y học, đừng nói tới phối âm, ngành này không hề liên quan gì tới "nghệ thuật".

"Tôi biết, nhưng chỉ cần cậu vượt qua được kì thi văn hóa và chuyên ngành, những cái khác tính sau." Là một người làm trong ngành giáo dục, cô biết muốn mời chào được nhân tài cần phải có can đảm phá vỡ quy tắc. "Cho dù lấy được bằng tốt nghiệp chính quy, không nhất thiết phải theo nghề lồng tiếng chuyên nghiệp, cậu có thể dựa theo tình hình công việc hiện tại để nhận thêm hợp đồng phối âm thương mại, kiếm thêm thu nhập. Sở thích và công việc đều được thỏa mãn, tôi nghĩ đây là cách tốt nhất."

Cơ hội cho người phối âm nghiệp dư tham gia vào ngành phối âm thương mại như "Tru thiên lệnh" không nhiều lắm, nếu muốn có được hợp đồng chính thức, cần phải tiến vào môi trường chuyên nghiệp hơn, vì vậy bằng cấp là rất quan trọng.

Thẩm Nhạn mê mang nhìn cô, sau đó tìm kiếm bóng lưng Tề Tĩnh trong đám người theo bản năng. Sau khi tìm thấy anh, ánh mắt hắn dính chặt ở đó, không dời đi nổi.

Thật ra hắn đã suýt động lòng với đề nghị của Bồ Ngọc Chi, nhưng...

"Em không muốn tạo thêm gánh nặng kinh tế cho bạn đời của mình."

Nếu như hắn theo học đại học chính quy, học phí chắc chắn rất cao. Chi phí sinh hoạt ở Bắc Kinh lớn hơn ở thành phố của họ rất nhiều, hắn sợ Tề Tĩnh một mình đi làm vất vả, vừa muốn mua xe, vừa muốn thuê nhà, còn phải phụ trách tiền ăn uống, đi lại, ăn mặc... của hai người. Áp lực trên vai quá nặng.

Phối âm, bằng cấp, cuộc sống phong phú. Hắn rất muốn, nhưng không quá cần thiết...

"Cảm ơn cô đã tạo điều kiện cho em. Nhưng em xin phép nói thẳng... Điều kiện của em bây giờ không cho phép." Thẩm Nhạn khẽ mỉm cười, đắng chát như trà xanh.

"Cậu không muốn thử hỏi ý kiến cậu ấy sao?" Bồ Ngọc Chi đột nhiên nói.

"Cậu ấy?" Thẩm Nhạn ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

"Ha ha, thật ra tôi có thể đoán được bạn đời của cậu là ai." Bồ Ngọc Chi vừa cười, vừa nhìn theo tầm mắt Thẩm Nhạn. Ở đó, Tề Tĩnh đang đứng cùng các thí sinh khác, nghe Viên Tranh Minh kể về các scandal của ông trong giới phối âm thương mại năm đó, thoải mái cười to, vỗ tay ủng hộ.

Bồ Ngọc Chi không chút hoang mang nói: "Giống như Viên Tranh Minh từng nói, độ ăn ý của hai cậu khác với các nhóm khác. Cậu không phải người giỏi nói dổi, trong lúc đối kịch còn có thể viện cớ "nhập vai" để lấp liếm cho qua, nhưng trong lúc nói lời dạo đầu... không thể nào giấu được. Có lẽ bình thường tôi hay nghe các học sinh luyện tập cho nên dễ dàng phân biệt được cảm xúc thật và giả... Các cậu yêu thích nhau thật lòng, là loại yêu thích của tình nhân."

Thẩm Nhạn thở dài một hơi, thầm thừa nhận.

Bồ Ngọc Chi quay lại chủ đề chính: "Tôi hiểu được lo lắng của cậu, nhưng khi người trưởng thành phải cùng thương lượng và đưa ra quyết định với một nửa của mình, như vậy thì sau này mới không hối hận."

Thẩm Nhạn nhớ Tề Tĩnh đã từng vì hắn mà suýt chút nữa buông bỏ sự nghiệp của mình, suy bụng ta ra bụng người, trong lòng chua xót, đắng cay, ngọt ngào trộn lẫn, mãi mới khẽ nói. "Được."

Chương trình tham quan studio diễn ra rất đơn giản, chỉ là giới thiệu các thí sinh với những nhân viên đảm nhiệm công việc lần này, sau đó Trương Trình làm mẫu thử thiết bị, đồng thời nghe tổng đạo diễn Viên Tranh Minh giảng về những điều cần lưu ý khi ghi âm.

Các thí sinh đã quen với phối âm, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về các thiết bị cơ bản, việc thử âm cũng diễn ra khá thuận lợi.

Bởi vì khi chính thức thức ghi âm, đa phần đều là hai người hoặc nhiều người cùng phối âm, Viên Tranh Minh đã sắp xếp sẵn thứ tự, phát kịch bản cho mỗi thí sinh mang về học thuộc trước, ngày mai có thể tiết kiệm thời gian.

Tề Tĩnh làm việc ở đài truyền hình, đã từng thấy rất nhiều studio, hơn nữa anh không phải thành viên chính thức của tổ ghi âm, vì vậy khi Thẩm Nhạn nghe ba thầy cô giảng giải, anh ở ngoài nghỉ ngơi, tranh thủ tán ngẫu với Đồ Tiểu Đồ cũng đang rảnh rỗi.

"Nhắc mới nhớ, sao lâu rồi không thấy cô xuất hiện trong nhóm chat?" Cho dù bận cỡ nào đi chăng nữa, ít nhiều gì cũng có thể lên QQ mà?

"À, acc đó là acc chuyên dùng cho võng phối của em, dù sao em không nhận kịch mới, hơn nữa cũng không có thời gian nói chuyện với mọi người, vì vậy ít khi lên acc đó." Đồ Tiểu Đồ nói tới đây. Cô hơi ngập ngừng, bỗng ho khan hai tiếng. "Khụ khụ, còn có một chuyện anh không biết... thật ra em từng cãi nhau với A Cửu."

"Hả?" Tề Tĩnh hoảng hốt, anh cứ tưởng hai cô rất thân thiết, tuyệt đối sẽ không cãi nhau. "Vì sao?"

"Bởi vì cô ấy cãi với em về chuyện giọng của Khoái Mã Khinh Cầu hay hơn hay giọng của Trường Cung hay hơn."

...

...

"...Các cô cũng thật là..." Tề Tĩnh tỏ lòng kính phục.

"Anh biết cô ấy là fan cuồng của Khoái Mã Khinh Cầu mà, còn em thì đương nhiên sẽ chọn chồng mình."

Đó là điều hiển nhiên.

"Nếu như là anh, chắc chắn trăm phần trăm anh sẽ chọn giọng của bác sĩ Thẩm hay nhất, đúng không?"

... Không thể phản bác.

Sau đó, Đồ Tiểu Đồ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Lúc đó em không nói cho cô ấy Trường Cung là chồng em. Không ngờ sau này lúc em nói ra, cô ấy kinh ngạc hét ầm lên, rồi không thèm để ý tới em rất lâu."

Đối với bạn thân mà nói, chồng của bạn thân chính là tình địch của mình đó, cô không biết hả? – Tề Tĩnh yên lặng oán thầm trong lòng.

Đồ Tiểu Đồ nói tiếp: "Nếu như em nói cho cô ấy biết, thật ra ở ngoài đời, em gặp thần tượng của cô ấy rất nhiều lần, còn từng cùng đi ăn cơm, chắc chắn bọn em sẽ tuyệt giao mãi mãi."

Tề Tĩnh nghe vậy, hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ cô cũng..."

Đồ Tiểu Đồ nheo mắt, nhẹ nhàng cười, "Em biết, tổng giám đốc điều hành công ty sáng tạo game "Tru thiên lệnh" bên kia chính là Khinh Cầu lớn trong truyền thuyết~ Từ trước tới giờ trong hạng mục "Tru thiên lệnh", công ty đó luôn hợp tác với công ty em, hơn nữa anh ấy và Trường Cung, cả thầy Viên nữa, có quan hệ rất tốt. Em biết từ lâu rồi. Anh dùng từ "cũng", chứng tỏ trong chương trình giới thiệu, hai người đã biết nhau rồi."

Tề Tĩnh nhớ lại topic "Khoái Mã Khinh Cầu nợ tiền không trả" trên diễn đàn, nhịn không được âm thầm cười khẽ, hiếu kì hỏi: "Đúng rồi, Đột Đột, cô chơi võng phối lâu hơn tôi, lại quen biết Khinh Cầu lớn ngoài đời... Cô có biết vì sao anh ta lại lui giới không?"

Đồ Tiểu Đồ lắc đầu: "Không biết, em chỉ biết hồi đó anh ta lui giới rất đột ngột, hơn nữa biến mất hoàn toàn. Ngày cả các staff thân thiết nhất cũng không thể cầu được anh ta nhận kịch mới."

"Chẳng lẽ anh ta thật sự có quan hệ mờ ám với fan nữ..."

"Chắc không phải đâu. Tuy rằng anh ta nhiều fan nữ, nhưng về phương diện này, anh ta rất giữ nguyên tắc, tuyệt đối không gặp mặt fan nữ ngoài đời. Không giống các CV bây giờ, lén lút tán tỉnh thả thính bao nhiêu cô gái."

Những lời gièm pha này, Tề Tĩnh ở trong giới ba năm đã nghe rất nhiều lần, đích thật anh không cho rằng "Lão ngũ" là người như thế.

"Anh ta..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng ghi âm mở, các thí sinh lục tục bước ra. Xem ra chương trình tham quan đã kết thúc.

Bọn họ tạm thời dừng đề tài này, đứng lên nghênh đón.

"Ngày Về, có muốn cùng đi ăn với chúng tôi không?" Trương Trình chủ động mời.

"Đúng vậy, mầm lệch cũng đi đi." Viên Tranh Minh nói hùa theo.

"Hay là thôi ạ."

Tề Tĩnh ngượng ngùng cười. Anh hơi sợ các thí sinh khác sẽ nghĩ một á quân như anh hám fame, ảnh hưởng không tốt, tuy rằng không ai nói gì ra ngoài, nhưng biết đâu trong lòng đang khó chịu, chi bằng anh chủ động từ chối: "Bữa tiệc tối nay chỉ dành cho quán quân và các thầy cô, em chỉ muốn được gặp các thầy cô một lần, không nên ăn chùa uống chùa, nhỡ đâu công ty phát hiện ra, ngay cả giải thưởng á quân cũng không cho em thì phải làm sao?"

Câu cuối cùng của anh chọc cho mọi người cười to.

Tiếng pháo vang trời vô cùng đồng ý với quan điểm này, kiêu ngạo gật đầu, hận không thể chỉ rõ cho tất cả mọi người điểm khác nhau giữa thân phận quán quân và á quân.

Tề Tĩnh biết chắc không chỉ một mình Tiếng pháo vang trời nghĩ vậy.

"Thật sự không đi ư?" Bồ Ngọc Chi nhẹ nhàng tiến lên hỏi anh. Tề Tĩnh cực kì kính trọng cô vì chuyện của Thẩm Nhạn, hôm nay được cô chủ động giữ lại, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Vâng." Nếu lời đã nói ra thì phải kiên trì tới cùng. Anh ngại ngùng vén tóc mai, cười nói. "Vốn đi ké xe đã là ngoài kết hoạch, em có hẹn ăn tối với bạn cũ ở Bắc Kinh rồi."

Để nghe cho tự nhiên, anh mượn một cái cớ quen thuộc.

"Vậy thì hết cách rồi." Trương Trình tiếc nuối nói.

"Đúng vậy."

Tề Tĩnh vừa nói vừa nhìn lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt Thẩm Nhạn.

Hắn hoàn toàn không ngờ anh sẽ không đi ăn tối, đôi mày hơi nhíu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn giữ im lặng. Tề Tĩnh yên lặng cười, thúc giục Viên Tranh Minh và những người khác mau chóng xuất phát, kiếm cái ăn lấp đầy dạ dày. Anh viện cớ nhắn tin cho "bạn cũ ở Bắc Kinh", lặng lẽ gửi đi một tin.

(Em đã hỏi bà Trương địa điểm ăn tối, chỉ ở gần đây thôi, các anh phải đi bộ tới đó. Em xem bản đồ rồi, cách chỗ ăn cơm hai ngã tư có một quán Starbucks, em sẽ ở đó ăn bánh ngọt và uống cà phê chờ anh.)

(Ăn vậy không no được.)

(Ha ha, không sao, như vậy lát nữa kêu Lão ngũ bỏ tiền cho em ăn món ngon hơn~ ^_^ Hơn nữa, anh ta đi xe tới đón chúng ta, ở đó tiện đỗ xe, tránh cho người ta nhận ra anh ta là người của ban tổ chức.)

Thẩm Nhạn không tiếp tục trả lời, chỉ đứng xa xa, quay đầu lại nhìn anh, bất đắc dĩ thở dài.

Tề Tĩnh thấy vậy, gửi thêm một tin.

(Ngoan, nghe lời em. Chụt!)

Gửi xong chữ "Chụt", cuối cùng cũng thấy Thẩm Nhạn đã cúi đầu đọc tin nhắn bị chọc cho bật cười. Tề Tĩnh vô cùng hài lòng, cất điện thoại đi.

Lúc ra cửa, bầu trời đã sẩm tối, thành phố Bắc Kinh vẫn rực sáng.

Đường viền thành phố giống như được phần mềm làm mờ đi, ánh đèn ấm áp phủ lên như chiếu qua một tấm kính mờ, màu sắc tinh tế bám trên mặt tuyết, khiến người ta liên tưởng tới những ngôi nhà bánh kẹo trong truyện cổ tích.

Bởi vì trời tối chập choạng, trong tầm mắt có thể thấy được bông tuyết rơi dưới ánh đèn, tựa như tuyết rơi ra từ ánh sáng, từ từ giáng trần. Tề Tĩnh khẽ cảm thán trong lòng.

Anh ngồi ở một chỗ gần cửa sổ trong quán cà phê, nhìn về phương xa.

Chẳng biết có phải do không ăn cơm hay không, huyết áp hơi thấp, ngón chân bắt đầu thấy lạnh buốt, uống một cốc cà phê nóng mới đỡ.

Những món có thể chọn trong menu có hạn, đa phần là đồ ăn vặt, không có món nóng, anh đành phải chọn một món sandwich cơ bản để ăn.

Starbucks đến từ nước Mỹ, bởi vậy rất coi trọng trang trí dịp Giáng Sinh, trên cửa kính dán hình cái chuông bằng giấy bạc và vàng kim, còn dùng tuyết giả vẽ thành hình bông tuyết màu trắng. Mỗi bàn đều có một giá cắm nến pha lê, ở đó cắm một ngọn nến đỏ lẳng lặng cháy, tạo nên một góc ấm áp nhỏ bé rất lãng mạn, nếu ở đây có thêm một người cùng ngắn thì càng lãng mạn hơn.

"Haizz..." Anh không thể không thừa nhận mình hơi cô đơn, cũng hơi hối hận. Hối hận lúc đó không cố gắng hết sức đoạt giải quán quân, như vậy anh sẽ đường đường chính chính ngồi trò chuyện vui vẻ cùng bọn họ.

Sau khi Thẩm Nhạn đi, hắn không gửi tin nhắn cho anh nữa.

Có phải vì hắn giận anh không đi, hay là bị thầy Viên quấn lấy nói liên miên, không thoát ra được, hay là...

Ngón tay Tề Tĩnh chạm vào màn hình máy điện thoại, mở máy ra kiểm tra lần thứ hai mươi xem có tin nhắn mới hay không, rồi không nhịn được nữa, chủ động gửi tin sang.

(Cửa sổ của quán rất đẹp.)

Anh nói như vậy, còn chụp kèm một tấm ảnh hình cái chuông dán trên khung cửa.

Vừa mới gửi đi được một phút, Thẩm Nhạn bỗng nhiên đáp lại.

Ánh mắt Tề Tĩnh sáng lên, vội vã mở điện thoại ra, dí sát mặt vào xem.

Trong tin nhắn trả lời của hắn không có chữ nào, chỉ có một tấm ảnh – Trong ảnh, cũng là một khung cửa sổ, giống hệt cái cửa trong ảnh của anh, nhưng góc độ chụp khác nhau, hình như đứng bên ngoài chụp vào.

Mà người ngồi phía sau cánh cửa đó, chính là anh đang cúi đầu gửi tin nhắn...

Tề Tĩnh chấn động, còn chưa kịp ngạc nhiên quay đầu lại, đã bị một người vươn tay ôm lấy từ phía sau, kéo mạnh một cái, xiết chặt anh vào lồng ngực ấm áp.

Khi người kia cất tiếng nói, lưng anh có thể cảm nhận được hô hấp đều đều từ ngực hắn.

"Thưa ngài." Người kia khẽ hỏi, "Cà phê có thể đổi thành phần cho hai người không?"

Chú thích:

Chữ "Miêu" trong tên "Trương Miêu" có nghĩa là mầm non, chứ không phải là mèo nhé. Rốt cuộc thầy Viên yêu thích mầm non tới mức nào mà đặt tên con gái nhà người ta như vậy chứ =))))