Năm xưa, Khoái Mã Khinh Cầu lui giới bởi vì nợ tiền người ta không trả.

... Không...

... Không thể hiểu như vậy được đúng không?

Tề Tĩnh yên lặng nhìn bài post đứng đầu trên diễn đàn qua điện thoại, nhất thời cạn lời. Anh bỗng nhiên muốn than thở một tiếng "Mình đã già rồi, không thể theo kịp tốc độ lan truyền thông tin của giới trẻ".

"Sức tưởng tượng của mấy cô gái này thật quá phong phú." Chủ nợ – Đàm Tử Hiền nói với vẻ mặt lạnh như tiền.

"Cách nói chuyện mờ ám như của cậu đương nhiên sẽ khiến người không biết rõ sự thật suy nghĩ lung tung." Chẳng qua, anh không thể ngờ được họ thật sự hiểu theo nghĩa đen thành một hồi ân oán tiền bạc, coi Khoái Mã Khinh Cầu là thằng khốn nạn vay tiền không trả... Thôi, thôi, dù sao mấy tin tức như thế này chẳng kéo dài được lâu, qua vài ngày sẽ tự biến mất.

"Chính anh cũng bị đăng tin nè." Đàm Tử Hiền nhàn nhạt lướt qua trang chủ diễn đàn, ngoại trừ post vừa nói, còn có một bài post mở đầu bằng "Chẳng hỏi ngày về" đúng như dự đoán, "Hối hận không?"

Hối hận, tức là chuyện anh đã làm trò trước mặt mọi người ư?

"Không hối hận." Tề Tĩnh cười nói.

Sau khi toàn bộ nhóm NPC giới thiệu xong, chương trình cũng dần tới hồi hết, chẳng mấy chốc đã qua vài tiếng đồng hồ.

Tuy rằng còn rất nhiều nghi vấn về các CV, nhưng hôm nay được nhìn thấy người tận mắt, được nghe bọn họ chia sẻ nhiều điều, các fan đã rất thỏa mãn.

Màn kết thúc là do Trương Trình đại diện ban giám khảo thực hiện, còn dắt theo nhóc loli dễ thương, lên sân khấu chào hỏi mọi người, khiến hội trường xôn xao vui vẻ.

Lời phát biểu kết thúc của Trương Trình chủ yếu là chân thành cảm ơn những thí sinh đã tích cực tham gia cuộc thi dù giành được giải thưởng hay không, sau đó giãi bày về điều tâm đắc trong trong quá trình làm ban giám khảo của mình, cảm ơn các fan hâm mộ đã ủng hộ cuộc thi.

Trước khi xuất phát tới studio, các thí sinh có thời gian nghỉ ngơi, fan hâm mộ có thể tranh thủ lúc này để giao lưu thêm với các thí sinh.

Khi đó, Tề Tĩnh rất tự nhiên lên chào hỏi những người mình quen biết, còn cười híp mắt xin chữ kí.

Bao gồm cả Dương Giới, Đàm Tử Hiền, cũng bao gồm cả Thẩm Nhạn.

Toàn bộ quá trình đều diễn ra dưới ánh mắt truy đuổi nóng bỏng của fan hâm mộ, muốn nhìn xem Chẳng hỏi ngày về và Ba ba mèo dây dưa với nhau thế nào. Đáng tiếc là, thái độ của anh với cả ba người đều không có gì khác biệt, ai cũng là "bạn tốt", "đồng bọn tốt", "anh hùng chung chí hướng", khiến tâm hồn hóng hớt của họ nếm mùi thất bại.

Điểm khác biệt duy nhất là Dương Giới và Đàm Tử Hiền kí vào một cuốn sổ, còn Thẩm Nhạn kí lên ống tay áo.

Hơn nữa, thông thường sau khi kí tên, mọi người sẽ nán lại trò chuyện đôi ba câu, nhưng anh và Thẩm Nhạn không nói lời nhau, nhìn nhau mỉm cười rồi đi.

Mãi cho tới lúc ra cửa lên xe khách, bọn họ cũng không nói thêm gì.

Hiện tại, anh đang đi cùng xe khách với các thí sinh đến công ty Trương Trình. Anh ngồi cùng hàng ghế với Đàm Tử Hiền, còn Thẩm Nhạn và Dương Giới cùng ngồi ở một hàng khác cách đó xa xa.

Hoàn toàn không còn cơ hội để nói thêm câu nào.

Tề Tĩnh nhẹ nhàng nắm lấy chữ kí của Thẩm Nhạn trên cổ tay áo, ngẫm nghĩ cười cười, nhân lúc người khác đang hăng hái bừng bừng tán ngẫu với nhau, anh cúi đầu nấp sau lưng ghế, hôn lên đó một cái.

Hối hận ư?

Không hối hận, tuyệt đối không. Ngược lại, anh rất thỏa mãn.

Đầm Tử Hiền thấy vẻ mặt anh thả lỏng, thản nhiên, thì cũng không hỏi nữa, chỉ rút điện thoại ra giờ Tề Tĩnh xem một tin nhắn vừa tới: "Anh có đi cái này không?"

Tề Tĩnh nhìn sang, hóa ra là "con nợ" của Đàm Tử Hiền nhắn tin.

(Công ty sắp xếp cho các thí sinh và thầy cô cùng ăn một bữa tối nay, nên chắc không ăn riêng được, sau khi bữa tiệc kết thúc có thể cùng ra ngoài uống một chén không? Anh sẽ lái xe tới đón các em. Em hỏi Ngày về giúp anh, nếu như cậu ấy không đi thì người kia cũng sẽ không đi... QAQ)

"Phụt."

Vốn dĩ là một câu nói rất nghiêm túc, nhưng cái icon cuối cùng kia đã đập nát sự nghiêm túc đó, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Sau khi chương trình họp báo giới thiệu kết thúc, Cầu Thiên Dương phải ở lại dọn dẹp hội trường cùng nhân viên ban tổ chức, sau đó quay về công ty xử lí công việc, nên không thể đi chung xe đến studio. Hơn nữa, vấn đề giữa hắn và Thẩm Nhạn còn chưa giải quyết, đối mặt với nhau vẫn hơi khó xử. Vì vậy bọn họ tạm thời tách ra, sau đó gửi tin nhắn cầu cứu cọng rơm cứu mạng số 1 và số 2.

"Được, để tôi hỏi Thẩm Nhạn." Tề Tĩnh cười rồi dùng giọng điệu nghiêm túc đáp. "Nhưng tôi không chắc chắn là anh ấy sẽ đi. Nếu anh ấy từ chối, tôi sẽ không ép. Tôi báo trước cho hai người biết."

Đàm Tử Hiền gật đầu.

Tề Tĩnh gửi tin nhắn cho Thẩm Nhạn. Vừa gửi được ba giây, Thẩm Nhạn ngồi ở hàng ghế trước đó cúi đầu xem điện thoải, rồi quay đầu xuống nhìn anh. Tề Tĩnh mỉm cười với hắn, không nói gì.

Một lát sau, câu trả lời của Thẩm Nhạn xuất hiện trên màn hình.

(Được.)

Tề Tĩnh nhìn thấy chữ này, chậm rãi thở dài một hơi.

May quá, không từ chối là mở đầu tốt nhất.

Sau nửa tiếng, xe khách dừng lại, các thí sinh xuống trước cửa công ty điện ảnh và truyền hình, do Trương Trình dẫn đầu đoàn đi vào. Nhóc loli nhà họ Trương còn hăng hái, chủ động hơn ba ba mình, kéo tay Tề Tĩnh đi theo bé, đồng thời nhất quyết phải cố gắng đi nhanh hơn ba ba. Tề Tĩnh vừa cười vừa để bé dắt đi, còn phải để ý không cách đoàn của Trương Trình quá xa.

Vừa bước vào cửa chính, một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa lon ở sảnh vội vã đứng lên, kinh ngạc nhìn nhóc loli đang kéo tay Tề Tĩnh.

"Mẹ ơi~" Nhóc loli ngọt ngào gọi một tiếng thông báo thân phận của cô.

Hóa ra là bà Trương... Chắc cô đang chờ chồng và con gái trở về. Tề Tĩnh nhẹ nhàng tiến lên hai bước, tao nhã lịch lãm tự giới thiệu.

"Chào bà Trương, thầy Trương Trình vẫn còn ở bên ngoài, sắp vào trong rồi. À, đúng rồi, tôi đi cùng xe với các thí sinh trong cuộc thi casting "Tru thiên lệnh"..." Tuy rằng không phải thí sinh giành được giải nhất, nhưng cũng là thí sinh.

Anh sợ đối phương không biết mình là ai, lại còn bắt gặp con gái bảo bối đi cùng một người đàn ông xa lạ, ba ba bé không ở đây, chắc chắn ai cũng sẽ lo lắng... Để tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết, Tề Tĩnh chủ động nói ra thân phận của mình.

Cô nghe thấy giọng nói của anh, bỗng nhiên mở to mắt ra nhìn anh không nhúc nhích.

Tề Tĩnh khó hiểu, nhóc loli đã nhào tới, thực hiện động tác ôm đùi cực kì hoàn mỹ một lần nữa. Bé dính sát vào chân mẹ, tiếng nói lanh lảnh vang lên: "Đây là chú Hoàng đế~ chú Hoàng đế nói chuyện với ba ba trong máy tính đó mẹ~"

Cô rũ mắt xuống một lát, tới lúc nhìn lên, vẻ mặt đã trở thành hơi giận dữ – Có vẻ không thích anh cho lắm.

"Anh là Chẳng hỏi ngày về phải không?" Khi cô lạnh lùng như băng ném ra những lời này, Tề Tĩnh có thể khẳng định không phải "có vẻ" mà là cô thật sự không thích anh, điều này khiến anh sững sờ.

"Tôi là..."

Thành thật mà nói, anh không biết rốt cuộc vì sao cô lại tỏ ra thù địch với mình. Bọn họ mới gặp nhau lần đầu, hơn nữa anh không nhớ rõ mình đã từng đắc tội với cô hay với chồng cô. Nếu như chỉ vì dắt nhóc loli vào mà giận, vừa rồi chẳng lẽ còn chưa tính là giải thích sao?

Lúc này, cô đột nhiên nói: "Có người ném cho tôi một đường link, là một bài post trên diễn đàn nào đó, trong đó vô cùng náo nhiệt thảo luận về CP "Trường Kỳ" — cho hỏi anh có đúng là "Chẳng hỏi ngày về" có quan hệ dây dưa không trong sáng với chồng tôi phải không?"

Vừa nói xong, cô tỏ vẻ đau xót kèm uất ức, cúi gằm mặt xuống, kéo tay nhóc loli, dường như không thể chấp nhận được chuyện này, trông vô cùng đau khổ.

Tề Tĩnh nghe tới đây thật sự muốn nuốt một ngụm máu... Bà Trương thân mến! Tin đồn trong giới võng phối không thể tin được đâu!

Chính vì không muốn gây ra scandal nào, ngay từ đầu anh đã lải nhải tuyệt đối không được thêm CP Trường Kỳ gì đó... Kết quả là vẫn không chống lại được các cô gái trên diễn đàn hào hứng mở topic, ảo tưởng lung tung ở trong đó.

Anh chưa từng mở ra xem, mắt không thấy tâm khỏi phiền. Nhưng rốt cuộc là ai rảnh rỗi như vậy... dám gửi cái lầu CP Trường Kỳ kia cho vợ người ta xem, cố ý tạo thêm phiền phức hả? Người đã có gia đình và con cái cực kì nhạy cảm với tin đồn như vậy, kẻ tung tin quả thật quá độc ác.

"Bà Trương, đó chỉ là do những người trên mạng thuận miệng nói ra mà thôi, xin đừng coi là thật." Anh vội vã cúi đầu, gấp gáp nói, "Tôi..."

"Ha ha..."

Trong lúc anh đang bối rối không biết làm sao, người đối diện đã bật ra tiếng cười vang, chặn lời anh... Hơn nữa còn là kiểu cười gian tới mức khiến người ta nổi da gà.

Sau đó tiếng cười trở nên sang sảng, vang vọng hơn: "Ha ha ha ha ha..."

Tề Tĩnh ngẩn ra, chỉ thấy cô vừa cười vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã hoàn toàn thya đổi, đâu còn uất ức, thù địch hay bi thương chi nữa, chỉ có một đôi mắt hơi híp, tươi cười nghiền ngẫm nhìn anh.

"Ngày Về ơi là Ngày Về..." Cô nhẹ nhàng cười, ý tứ sâu sắc. "Ba năm trôi qua, thể chất thu hút xui xẻo của anh vẫn chưa chữa khỏi sao~"

... Hả?

Tề Tĩnh âm thầm chấn động trong lòng.

Cách gọi ID ngắn gọn nghe vô cùng thân thiết, những người gặp nhau lần đầu sẽ không gọi như vậy. Cho dù chỉ gọi anh là "Ngày Về" cũng sẽ thêm vào cái đuôi "đại thần" hoặc "sama". Hơn nữa, cô nói "ba năm", vừa đúng khoảng thời gian từ khi anh gia nhập giới tới nay, "thể chất thu hút xui xẻo" ám chỉ những chuyện xấu xảy ra trên mạng. Người có thể biết tất cả những tin tức này tuyệt đối là người quen cũ.

"Cô là..." Ai?

"Ha ha." Cô thong thả cười, đuôi lông mày hơi xếch lên. "Nhóm "Trạng thái chậm rãi lui giới" có khỏe không?"

Tề Tĩnh nghe vậy, hai mắt trợn lên.

"Trạng thái chậm rãi lui giới" là nhóm STAFF duy nhất mà anh tham gia trong giới võng phối, chủ nhóm là Cửu cô nương, số lượng thành viên ít ỏi, đều là những STAFF quen anh từ thuở ban đầu, quan hệ vô cùng thân thiết.

Nhưng những người trong nhóm dần dần ở ẩn, bất giác trở thành nơi chỉ để nói chuyện phiếm, Tề Tĩnh cũng rất thích.

Ngoại trừ các thành viên, không có ai khác biết đến sự tồn tại của nhóm này.

"Cô..."

Không phải là Cửu cô nương. Cửu cô nương thuộc đảng lệch múi giờ, đang học PhD ở Mỹ.

Không phải Phiên Cổnの Miêu Miêu Cầu, trước trận chung kết cô còn đang khóc lóc kể lể Học viện thiết kế không để cho người ta sống, mấy ngày nay thức suốt đêm chạy deadline, làm sao có thời gian ra ngoài.

Không phải iCookie, bởi vì cô còn đang rầu rĩ kêu ế, chưa tìm thấy bạn trai, làm sao có thể có chồng và con gái được.

Không phải Không kéo dài không sống được hoặc Tố Y Chu Tú, hai người họ là đồ tham ăn, mỗi ngày đều bàn bạc về các loại đồ ăn vặt trên nhóm chat, cần gì phải hỏi thăm cả nhóm có khỏe không. Người hỏi như vậy hẳn phải là người đã lâu không xuất hiện trong nhóm.

"Chẳng lẽ cô là..." Trong lòng anh hiện ra một ID, đành kêu thử một tiếng: "Đột Đột?"

"He he." Cô không phủ định đáp án này, còn bảo rằng: "Đã lâu không tán ngẫu với nhau trên mạng, không ngờ lại gặp nhau ở ngoài đời. Ngày Về."

"Thật là cô sao?" Đôi mắt anh sáng lên, hô hấp cũng trở nên nhanh hơn vì bất ngờ và vui vẻ.

"Đột Đột không có Ao." Nick name của "Đột Đột", là một trong số bạn cực thân của Cửu cô nương, thân tới mức có thể làm CP.

Mặc dù năm đó, mỗi khi Cửu cô nương bày ra vẻ mặt si mê tung hô thần tượng Khoái Mã Khinh Cầu của mình, cô đều dùng icon "¬_¬". Icon này giống như dội cho người ta một thùng nước lã, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới việc cô trở thành bạn thân nhất và là một trong số những STAFF mà Cửu cô nương tin tưởng nhất. Thái độ làm việc và ứng xử cực kì hợp với Cửu cô nương, kỹ thuật cũng thuộc đẳng cấp cực cao, năm đó ID của cô trong giới là một hậu kì nổi tiếng.

A...

Tề Tĩnh đột nhiên nhớ ra, nhìn cô rồi lại nhìn vào nhóc loli đang dán trên đùi cô.

"Kết hôn... sinh con..." Anh lẩm bẩm.

"Hả?"

"Ngoài đời bận rộn..."

"Ngoài đời ấy hả? Mấy hôm nay quả thật em bận gần chết, phải đẩy nhanh tốc độ xử lí công việc, lại còn phải tổng kết cuối năm, trời lạnh trẻ con dễ bị ốm nữa." Cô xoa xoa tóc con gái, nhìn bé con làm nũng cọ tới cọ lui bên chân mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Có thực lực sánh ngang được với Khóa một đời..." Cuối cùng anh cũng nói tới trọng điểm.

Nghe anh nói vậy, cô hơi ngẩng đầu lên, cười cười: "Khóa mộtd dời? Anh đang nói tới hậu kì của bộ kịch hiện đại xã hội đen "Cạm bẫy" sao? Ái chà chà, cái gì mà thực lực sánh ngang chứ? Em mà nghiêm túc thì có thể đè bẹp cô ta đấy!"

Nghe thấy giọng điệu đầy tự tin này, trong lòng Tề Tĩnh nóng lên, ý chí chiến đấu cùng mọi người thành lập tổ kịch khi ấy lại tràn về, bỗng nhiên cảm thấy các bạn trẻ ở phe mình làm sao có thể thua kém Đồng Tước Đài được, thậm chí còn ưu tú hơn.

Nhưng, dù ưu tú cách mấy thì cũng không thể tránh được một vấn đề vô cùng thực tế: "A Cửu bảo cô không thể nhận kịch mới, là thật sao?"

Quả nhiên, cô gật đầu.

"Ừ, em đã nghỉ làm STAFF rất lâu rồi, gần như nửa lui giới, bình thường rảnh rỗi chỉ đi dạo diễn đàn hóng hớt mà thôi. Hơn nữa, phiền phức nhất là cái này này." Cô nói, chỉ chỉ "cái này" ở bên chân. Nhóc loli dùng ánh mắt cực kì ngây thơ, trong sáng ngửa đầu nhìn mẹ, dù có phiền phức thì cũng là phiền phức đáng yêu nhất, khiến người ta không nỡ quát mắng.

"Và còn một cái phiền phức nữa là..."

Nói tới đây, đúng lúc Trương Trình bước qua cửa chính, cô và Tề Tĩnh đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn, không hẹn mà cùng giơ tay chỉ vào Trương Trình: "Cái này."

Cái này cái kia là cái gì? Trương Trình ngẩn người, sau đó mới phát hiện ra bà xã của mình đang trò chuyện cùng Tề Tĩnh. Anh kêu "a" một tiếng: "Tiểu Đồ, hóa ra hai người biết nhau à?"

Đồ Tiểu Đồ cười rạng rỡ: "Sao hả? Anh ghen ư?"

Trương Trình ngượng ngùng ho khan hai tiếng, mau chóng lắc đầu. Tề Tĩnh yên lặng cảm thán – Thầy Trường Cung quả thật là một người ngây thơ, bị vợ bắt nạt.

Đồ Tiểu Đồ vẫy tay gọi ông xã tới gần, ghé bên tai anh nhỏ nhẹ nói: "Không cần phải ghen, Ngày Về tìm bạn trai, không tìm bạn gái."

Trương Trình nghe vậy, không khỏi cười: "Anh biết rồi. Chẳng phải là cậu ấy đã tìm được rồi sao?"

Lúc này đến lượt Đồ Tiểu Đồ kinh ngạc, vội hỏi: "Cái gì? Vì sao anh không nói trước với em? Làm sao anh biết? Người đó là ai?"

Trương Trình vô tội lặng lẽ giơ tay chỉ về phía sau: "Là Ngày Về tự nói cho anh biết mà. Bởi vì bạn trai cậu ấy cũng là một trong số các thí sinh, bọn anh gặp nhau trong chương trình hôm nay."

Lúc này, có vài thí sinh bước vào. Lòng hiếu kì của Đồ Tiểu Đồ dâng tới đỉnh, ánh mắt quét tới quét lui trong đám người, đụng tới Tiếng pháo vang trời thì yên lặng né qua, cuối cùng dừng lại trên người Đàm Tử Hiền.

"Có phải người mặc âu phục đen không? Đẹp trai quá."

"... Không phải." Tề Tĩnh âm thầm oán mắt thẩm mỹ của nhóc loli quả nhiên di truyền từ mẹ, sau đó giơ tay lên, cười cười chỉ vào cái tên trên tay áo. "Là người này."

"Thẩm Nhạn." Đồ Tiểu Đồ đọc to thành tiếng.

Trong số các thí sinh, có một người nghe thấy tên mình, bỗng dưng ngẩng đầu, tầm mắt đụng vào bọn họ. Đồ Tiểu Đồ biết ngay người này mới là chính chủ.

Thẩm Nhạn nhìn thấy Tề Tĩnh khẽ cười với mình, mà Trương Trình cũng đang cười tươi nhìn mình. Hắn không biết người phụ nữ đứng cạnh họ là ai mà cứ nghiền ngẫm quan sát hắn mãi, hơi giật mình nhưng vẫn giữ phép lịch sự nhẹ nhàng gật đầu với cô, tỏ vẻ chào hỏi.

"Thẩm Nhạn." Lần này Trương Trình chủ động nói, cười cười gọi hắn tới. Chờ khi hắn đến gần, anh mới bảo. "Giới thiệu một chút, đây là bà xã tôi, Tiểu Đồ, làm việc ở công ty này, biên tập viên đảm nhiệm xử lí hậu kỳ âm thanh và cắt nối, chỉnh sửa ghi âm."

Tề Tĩnh từng nghe nói nghề nghiệp chính thức của Tiểu Đồ có liên quan tới hậu kì, nhưng hôm nay mới biết cụ thể: "Thì ra là thế, bảo sao cô lại xuất hiện ở đây."

Đồ Tiểu Đồ cười to: "Công việc của em thật ra không có gì to tát, bình thường thôi. Nhưng mà bởi vì làm trong nghề này mới quen biết Trương Trình. À... Mải nói chuyện quên không chính thức chào hỏi ngài Thẩm đây... Xin chào, ngoại trừ những gì họ vừa giới thiệu, tôi còn là bạn cũ của Ngày Về trong giới võng phối, thời gian quen nhau khá dài, giờ biết cuối cùng anh ấy cũng có một mái ấm, tôi rất mừng thay cho anh ấy."

Thẩm Nhạn nghe thấy câu "mừng thay cho anh ấy", nụ cười bất giác tràn ra, hiền lạnh nói: "Cảm ơn."

Bốn người hàn huyên đôi câu, khi hỏi tới công việc của Thẩm Nhạn, Tề Tĩnh cười trả lời thay: "Thẩm Nhạn làm việc ở bệnh viện thú y, là một bác sĩ rất tốt, thích chăm sóc động vật nhỏ."

Đồ Tiểu Đồ hiểu ra: "Bác sĩ thú y... Hóa ra là công thuộc hệ chữa lành."

Tề Tĩnh hiếu kì hỏi: "Làm sao cô biết anh ấy là công, lại còn thuộc hệ chữa lành."

Tuy rằng suy đoán này hoàn toàn chính xác, nhưng anh vẫn tò mò không biết Đồ Tiểu Đồ dựa vào đâu mà đưa ra kết luận này.

Đồ Tiểu Đồ vỗ vỗ vai anh, trả lời: "Rất đơn giản, bởi vì anh ấy là bác sĩ "thụ" y."

... Đột Đột, cô thắng...

Tề Tĩnh đang định nói thêm, bỗng nhiên Trương Trình đứng bên cạnh kêu "á" một tiếng, dường như bị cái gì làm hoảng sợ. Anh muốn quay đầu lại nhìn xem, nào ngờ cổ mình cũng bị một cánh tay bất thình lình ôm lấy khiến anh kêu lên theo bản năng.

Tất cả mọi người đi đường đều ngó đầu nhìn lại, kinh ngạc vô cùng.

Tề Tĩnh còn chưa kịp giãy dụa, chợt nghe bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Bảo sao tôi ngửi thấy ở đây có mùi mầm non... thảo nào..."

Chú thích:

Thú y và thụ y đồng âm.