Mưa tuyết mịt mù, bời bời rơi xuống trần thế, phủ lên mái tóc bạc trắng đã bị máu đỏ nhuộm thành màu hồng nhạt, không bao lâu, nó lại tan thành những giọt nước rơi xuống, trên khuôn mặt đầy vết máu của chàng, chảy thành một vệt nước mờ mờ. Hạ Thiên Thu cất tiếng cười lớn, quay sang nhìn Thẩm Mộ Bạch.

“Ông muốn Vân Tiêu cổ lâu, ông muốn ba phái hợp nhất, mang bút ra đây, ta viết cho ông là được!”

Nghe thấy câu ấy, Vân Hy hơi sững người, trong lòng không hiểu nổi, nghi hoặc liếc nhìn khuôn mặt còn đọng đầy những giọt máu của Hạ Thiên Thu. Nhưng Thẩm Mộ Bạch chỉ lạnh lùng nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi sắp phải chết rồi, dựa vào cái gì mà dám đòi điều kiện với lão phu?”

Hạ Thiên Thu liếc đôi mắt sáng ngời, không còn ôn tồn nho nhã như trước kia nữa, mà lộ rõ vẻ kiêu hùng dũng mãnh. “Thẩm Mộ Bạch, ngươi đừng tưởng Vân Tiêu cổ lâu là tượng đất để mặc cho ngươi muốn vê thì vê muốn nắn thì nắn. Nếu như không có ta đích thân thừa nhận, thì đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu ta sẽ chiến đấu đến cùng, cho dù chỉ còn lại một người, cũng tuyệt nhiên không thỏa hiệp với ngươi đâu. Còn ngươi, không biết đã chuẩn bị sẵn sàng để gánh tội danh “giết hại minh hữu” chưa?”

Thẩm Mộ Bạch nghe câu ấy thì hơi giật mình, lời của Hạ Thiên Thu lần nữa đánh trúng tâm địa của ông ta: Ông ta có thể giết phăng một Hạ Thiên Thu mà thần không biết quỷ không hay, nhưng không thể diệt trừ hết cả mấy trăm đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu được, nếu như ông ta thực sự làm việc lộ liễu như vậy, Lý Bá Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Suy nghĩ giây lát, Thẩm Mộ Bạch vuốt râu, nói: “Được, nếu như ngươi lập văn tự, nói rõ Vân Tiêu cổ lâu từ nay sẽ gia nhập vào Xung Tiêu kiếm phái, thì ta sẽ tạm tha cho mạng chó của hai ngươi!”

“Ngươi mới là...” Vân Hy vừa cất lời định cự tuyệt, nhưng đã bị Hạ Thiên Thu kéo tay. Cô cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đôi mắt sáng trong của Hạ Thiên Thu thấp thoáng nét cười. Vân Hy lập tức ngừng lời, lặng lẽ nhìn Thẩm Mộ Bạch mang giấy bút vứt xuống trước mặt Hạ Thiên Thu.

Hạ Thiên Thu cởi dải vải buộc chặt cây trường kiếm trên tay phải của mình, định ra nhặt cây bút lên, nhưng vết thương khiến cho cánh tay phải của chàng không điều khiển nổi, ngay đến động tác giản đơn ấy cũng trở nên khó khăn. Vân Hy thấy vậy, nước mắt lại trào ra. Nếu không lầm tưởng rằng cô bị Thẩm Mộ Bạch bắt giữ thì chàng làm sao lại đơn thương độc mã xông tới núi Hợp Hư này làm gì, cũng làm sao bị thương đến nông nỗi như vậy...

“Tùy cô nương!” Hạ Thiên Thu bỗng nhiên cất giọng gọi nhỏ. “Phiền muội viết giùm, rồi ta điểm chỉ là được.”

Vân Hy buồn bã gật gật đầu, nhặt lấy giấy bút, nghe chàng đọc chậm rãi từng từ: “Ta, Hạ Thiên Thu, hôm nay lập văn tự làm bằng, đồng ý Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Xung Tiêu kiếm phái. Giờ Thân, ngày lập đông, năm Canh Tuất.”

Nghe Hạ Thiên Thu đọc như vậy, Thẩm Mộ Bạch nét mặt lộ vẻ đắc ý. Đến khi Vân Hy viết xong rồi, Hạ Thiên Thu cầm tờ giấy thừa nhận ấy, nói với Thẩm Mộ Bạch: “Ngươi nên hiểu rằng, lời thừa nhận này chỉ có hiệu lực khi ta còn sống. Nếu như kết cục của ta không rõ ràng, thì mọi sự vụ ở Vân Tiêu cổ lâu đã có người lo thay cả rồi, một tờ giấy thừa nhận này, họ sẽ không bao giờ thèm đếm xỉa đến đâu.”

Thẩm Mộ Bạch không đợi được thêm nữa, nói: “Tha cho cái mạng quèn của ngươi thì đã làm sao! Mau điểm chỉ đi!”

“Sai rồi, là hai mạng đấy!” Hạ Thiên Thu trầm giọng nói. “Cô ấy chết, ta cũng sẽ chết.”

Đối với Thẩm Mộ Bạch, tính mạng của Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy làm sao quan trọng bằng niềm mong mỏi bao nhiêu năm nay của ông ta? Hơn nữa, ông ta cũng từng hứa với Khương Hằng không giết Tùy Vân Hy. Vì vậy ông ta lập tức bằng lòng, nói: “Được, ta đảm bảo sẽ không hạ thủ với cô ta!”

Hạ Thiên Thu cười nhạt, rồi chấm tay vào máu, in dấu lên trên tờ giấy. Thẩm Mộ Bạch lập tức đoạt lấy tờ giấy đó từ tay chàng, cười vang một tiếng, rồi thực sự không cần để tâm đến sống chết của hai người Hạ, Tùy nữa, quay lưng dẫn theo đám đồ đệ đi xuống, rời khỏi núi Hợp Hư.

Thấy bọn chúng đi đã xa, Vân Hy vội kéo Hạ Thiên Thu, lo lắng nói: “Hạ đại ca, huynh thật sự bằng lòng việc ba phái hợp nhất ư?”

Hạ Thiên Thu hé môi cười nhẹ, trong nụ cười dường có nét ranh mãnh, chàng nói nhỏ: “Trước khi ta đến đây, đã để lại một bức thư cho A Chước, đem chức lâu chủ Vân Tiêu cổ lâu chuyển cho ông ta rồi, đồng thời cũng để lại tín vật chưởng môn là thanh Xung Tiêu kiếm, thời gian lạc khoản trong thư là giờ Mùi. Bây giờ, ta chẳng qua chỉ là một kẻ nhàn vân dã hạc, không còn thuộc môn phái nào hết, những chuyện hợp nhất ba phái gì đó, dù cho ta có điểm chỉ đồng ý thì cũng có tác dụng gì?”

Nghe câu ấy của chàng, Vân Hy bật cười thành tiếng. Thấy khóe mắt cô lệ còn chưa khô, mà đã chuyển khóc thành cười, Hạ Thiên Thu chỉ thấy trong lòng một cơn xao động, dường như muốn phải cười to mấy tiếng mới được. Nhưng khi chàng vừa định nhếch môi cười, thì lại thấy một luồng khí huyết cuộn lên trong ngực, nhất thời thổ ra một ngụm máu tươi.

Qua trận huyết chiến vừa rồi, Hạ Thiên Thu gần như toàn thân không còn nguyên vẹn, tất cả chỉ dựa vào chân khí mới có thể chống đỡ được đến lúc này. Bây giờ thấy kẻ địch đã lui, khí lực của chàng tan hết, cả người tựa như mới được vớt từ bể máu lên, không thể động đậy được nữa. Thấy Hạ Thiên Thu bị trọng thương đến vậy, Vân Hy lập tức cõng chàng trên lưng, đem hết nội lực khinh công tu luyện được bấy lâu, chạy đi thật nhanh.

Bên tai nghe rõ hơi thở khó nhọc của Hạ Thiên Thu, Vân Hy có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh của chàng đã thấm ướt cả lưng áo mình. Cô chỉ cần hơi cúi mắt xuống là đã có thể thấy được vết thương sâu đến lộ xương trên cánh tay Hạ Thiên Thu đang buông thõng trước ngực mình. Máu thuận theo đó ngoằn ngoèo chảy xuống, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ áo ngoài của cô. Cánh tay áo đã bị máu nhuộm đỏ, lại thêm gió lạnh thổi vào, tựa như được phủ một lớp sương giá.

Vân Hy quá đau đớn, nhất thời trong tim như bị dao khoét. Hai mắt cay sè, cô chỉ biết cắn chặt môi, không thốt một lời, mải miết chạy.

Còn Hạ Thiên Thu, khí lực toàn thân chàng tựa như đang cùng từng giọt máu chảy ra ngoài cơ thể. Suốt dọc đường trong khi được lắc lư cõng chạy, chàng chỉ thấy mệt mỏi đến cực độ, đến mở mắt cũng không còn đủ sức nữa. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy trên cánh tay đang quàng trước cổ Vân Hy có thứ gì như những giọt băng lạnh rơi vào.

Hạ Thiên Thu cố hết sức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô. Chỉ thấy nghiêng bên má khuôn mặt thanh tú thân quen, những giọt nước mắt đang lăn dài, theo gò má rơi xuống, rớt lên cánh tay mình.

Một giọt, hai giọt.

Những giọt lệ trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống cánh tay đầy máu và đất bụi của chàng, mang theo một luồng hơi ấm nóng bỏng, rồi lại rơi xuống cát bụi dưới chân.

Cảm giác băng lạnh lúc đầu bỗng nhiên trở thành nóng bỏng. Giọt lệ ấy tựa như bùng cháy lên, cháy trên tay, cháy đến độ khiến trái tim nóng rẫy, lửa ngùn ngụt bùng lên. Không biết là cảm xúc gì đang hóa phép, Hạ Thiên Thu chỉ thấy trong lồng ngực một nỗi bức bối nén chặt, tựa hồ muốn đè nén cho tim phổi mình phải vỡ òa ra. Hạ Thiên Thu hé miệng, để mặc cho máu ứa bên môi, nói với giọng tắc nghẹn:

“Tùy cô nương... ta... có thể gọi muội là Vân Hy chứ...”

Vân Hy chỉ thấy trong cổ họng một luồng máu huyết trào lên, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Cô hé môi, nhưng không thốt ra được lời nào, chỉ gật đầu thật mạnh. Câu bằng lòng trộn đầy máu đỏ, tắc nghẹn nơi cổ họng.

Hai mươi chín tháng Chạp, ngày mai là tất niên. Ở tiểu trấn Xương Ninh, khắp phố phường đều chăng đèn kết hoa, hương vị ngày tết đã đầy đủ cả. Những người bán hàng nối nhau cất tiếng rao mời, từ ngoài đường lớn truyền vào tận trong ngõ, truyền tới căn nhà nhỏ ở phía đông thành.

Mấy ngày trước tuyết rơi liên tục, đến hôm nay mới ngừng. Trên cành mai trước sân tuyết trắng vẫn còn đè nặng, soi bóng những đóa mai màu vàng kim, tựa như bạch ngọc để bên những đóa kim hoa bằng vàng ròng vậy, đại tục đại nhã, lại có một ý vị riêng. Nhưng nếu nói đến hương vị thì hương mai đầy trong khu vườn này từ lâu đã ngát ra tận ngoài tường, bay vào tận song cửa gỗ của những nhà láng giềng xung quanh rồi.

Tuyết đọng trong sân vẫn còn chưa quét dọn, được ánh nắng đã lâu không thấy lộ diện soi vào, càng lộ rõ vẻ tinh khiết không tì vết. Ở giữa sân để một chiếc ghế dài nhỏ, một chàng trai tuấn tú hiền lành, đôi mắt sáng như sao với hàng lông mày kiếm đang ngồi trên ghế, sống lưng thẳng như cây bút. Sau lưng là một cô nương xinh đẹp, tay trái đang nâng mái tóc trắng như tuyết của chàng trai, tay phải cầm một chiếc lược gỗ, vô cùng cẩn thận lấy nước thủ ô đen ánh nhuộm lên.

“Vân Hy, đừng làm nữa.” Hạ Thiên Thu mỉm cười, nói nhỏ. “Hiếm có khi nào nắng ráo thế này, ra ngoài dạo đi, không cần phải vất vả vì ta nữa.”

Vân Hy nhẹ nhàng chải mượt mái tóc bạc cho chàng, lại nhuộm một lượt nước thủ ô, vừa chải vừa nói: “Lẽ nào chàng vẫn thực sự muốn đóng giả một vị đại tiên ư? Chàng có biết thím hàng xóm bên cạnh nhà, từ khi trông thấy mái tóc bạc của chàng, cứ vài ba hôm lại hỏi thiếp chàng có phải là hồ tiên chuyển thế không?”

Đã quen với nụ cười trên môi, giờ này nụ cười của chàng càng có vẻ vui thích hơn, Hạ Thiên Thu không ngăn được cười, hỏi: “Thế nàng nói thế nào?”

Vân Hy dừng tay nhuộm tóc cho Hạ Thiên Thu, cầm cây lược gỗ gõ gõ sống lược lên vai chàng, cười nói: “Thím ấy muốn mang con gà mái mẹ sang hối lộ cho đại tiên để xin ngài phù hộ cho con dâu thím ấy sinh được một đứa cháu trai bụ bẫm, chàng nói thiếp có dám nhận không?”

Nói đến đó, chợt tưởng tượng ra cảnh vị thiếu chủ kiếm thuật vô song của Vân Tiêu cổ lâu cải trang thành bộ dạng Quan Âm tống tử, Vân Hy không nhịn được bật cười rung cả hai vai, thiếu chút nữa thì không cầm nổi lược. Hạ Thiên Thu biết cô nhất định đang tưởng tượng lung tung, cũng không nói gì, chỉ để mặc cho cô cười đùa. Nghe thấy tiếng cười giòn tan trong trẻo như tiếng lục lạc sau lưng mình, Hạ Thiên Thu nhẹ nhàng hé môi cười, trong đôi mắt sáng ngời như những vì sao trên bầu trời đêm toát ra vẻ vui tươi, ấm áp.

Từ ngày lập đông xảy ra trận chiến ở núi Hợp Hư đến nay đã hơn ba tháng, nhưng cảnh tượng khi ấy vẫn rõ ràng như ở ngay trước mắt Vân Hy. Cô còn nhớ Hạ Thiên Thu đã đơn thương độc mã chạy đến núi Hợp Hư giữa trùng trùng mai phục, để bị thương đến nỗi giống hệt như vừa được vớt từ trong bể máu dưới địa ngục ra như thế nào. Cô còn nhớ trong khi tính mệnh như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng để bảo vệ cô, chàng đã giả vờ ký văn tự chấp nhận ba phái hợp nhất để đánh lừa Thẩm Mộ Bạch ra sao. Cô còn nhớ mình đã cõng Hạ Thiên Thu trên lưng, cảm nhận được hơi thở khó khăn của chàng, cảm nhận được cái áo lạnh ngắt ướt đẫm máu của chàng, giống như một lớp sương giá lạnh buốt.

Trong buổi lập đông tuyết bay đầy trời ấy, thiếu chút nữa cô đã mất chàng, cô đã gọi to tên chàng hết lần này đến lần khác, không dám để cho chàng chìm vào hôn mê vì mất máu, mất nhiệt. Cô chạy nhanh từ trên núi Hợp Hư xuống, chạy vào trấn nhỏ gần đó nhất tìm A Chước, nhờ đó mới khó khăn lắm giữ lại được tính mạng cho chàng.

Sau đó, để âm mưu ba phái hợp nhất của Thẩm Mộ Bạch không thể thực hiện được, A Chước dù muôn vàn không muốn, nhưng cuối cùng cũng phải bằng lòng đảm nhiệm chức chưởng môn của Vân Tiêu cổ lâu. Vì lo rằng Thẩm Mộ Bạch sẽ hổ thẹn tức giận mà báo thù, A Chước đã đưa hai người Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy đến một trấn nhỏ ở phương Bắc lánh xa những sóng gió trên giang hồ.

Ngày đi khỏi Vân Tiêu cổ lâu, Hạ Thiên Thu vẫn trọng thương chưa khỏi, ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn môn phái mà mình đã bảo vệ suốt hơn mười năm qua, thu vào trong ánh mắt hình bóng của từng người một, khắc ghi trong lòng. Vào lúc Vân Hy chuẩn bị đánh xe đi, cô nghe thấy có những môn nhân đã chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, nói thầm với nhau. Một câu “Vì một người con gái mà đến cả môn phái cũng không màng nữa” đã bị gió bấc căm căm thổi tới bên tai cô. Trong khoảnh khắc, cô rất muốn cất một tiếng cười thật to vì chàng.

Hạ Thiên Thu ơi là Hạ Thiên Thu, ba năm trước chàng vì an nguy của đệ tử lớn nhỏ trong Vân Tiêu cổ lâu mà ký vào tờ Thái Bình Ước, đã phải mang tiếng bị mắng chửi là bất trung bất hiếu, không còn mặt mũi nào nhìn sư tổ. Đến nay chàng lại vì bảo vệ cho Vân Tiêu cổ lâu, đem chức chưởng môn trao cho người ngoài, phải mang tiếng bị mắng chửi là tự tư tự lợi, làm nhục sư môn... Tất cả những gì chàng làm, có đáng không?

Lúc ấy, Vân Hy lớn tiếng thúc ngựa, đánh xe chạy đi thật nhanh, thoát khỏi nơi giang hồ loạn thế, gió tanh mưa máu ấy.