Nghĩ đến đó, Vân Hy không kìm được chợt run lên: Ai có thể ngờ vị chưởng môn nhân hiền hậu, minh chủ của Thái Bình minh kia lại là kẻ thù vặt như vậy? Cô vội đưa mắt nhìn sang Hạ Thiên Thu, không thể không lo lắng cho chàng.

Nhận ra ánh mắt của Vân Hy, Hạ Thiên Thu trong lòng đã hiểu rõ, chàng nhìn cô lắc đầu, tỏ ý cô không cần phải lo lắng.

Tuy nhận được sự an ủi trong ánh mắt Hạ Thiên Thu, nhưng Vân Hy vẫn không nén nổi nỗi lo trong lòng. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, thấy lễ ký ước của mấy trăm người, trải qua một biến cố, đã trở nên hỗn loạn ầm ĩ. Những tiếng ồn ào bàn tán không ngớt dội vào tai, đủ các kiểu ánh mắt dồn vào một Hạ Thiên Thu. Ngay cả một số môn nhân của Vân Tiêu cổ lâu cũng nhìn Hạ Thiên Thu với ánh mắt trách móc, thể hiện sự bất mãn với hành động đầu tiên thì ngăn cản Bách Lý Hình, vừa nãy lại ra tay hạ sát hắn của chàng. Trên nền đất, vết máu loang lổ. Cái đầu nằm nghiêng trong vũng máu, đôi mắt vẫn trợn trừng, tựa như đang thu vào trong đó quang cảnh hỗn loạn của buổi lễ, chế giễu những kẻ tham gia Thái Bình minh nhưng mỗi người đều mang sẵn một ý nghĩ quỷ quái trong lòng vậy.

Tuy xảy ra nhiều chuyện, nhưng đại lễ ký ước của Vân Tiêu cổ lâu cuối cùng cũng hoàn thành. Theo đúng như quy định trước đây, Hạ Thiên Thu thân là lâu chủ, sẽ phải cùng yến ẩm với Lý Bá Phong, Thẩm Mộ Bạch và các chưởng môn phái khác, nhưng Hạ Thiên Thu cứ suy nghĩ mãi về chuyện “huynh trưởng trọng thương” mà Vân Hy nói, liền lấy cớ trị thương, không tham dự buổi tiệc.

Sau khi băng bó qua loa vết thương, Hạ Thiên Thu liền đi sang biệt viện, tìm đến chỗ Vân Hy, hỏi rõ đầu đuôi sự việc. Vân Hy nói sơ lược cho Hạ Thiên Thu biết vì sao mình và Khương hằng phải rời khỏi Phàn Dương, đến Đan Thạch trấn này, lại vì sao mà bị Bách Lý Hình và Biên Lan Chi bắt được, cuối cùng nói đến chuyện Bách Lý Hình dùng Khương Hằng làm con tin, bắt mình phải hạ độc phá hoại buổi lễ.

Không đợi cô nói xong, viên hộ pháp A Chước đã giận dữ quát lớn: “Bách Lý Hình giỏi lắm! Kế hoạch cùa hắn thật tàn độc! Tên giặc ấy chết thật đáng đời, chết còn chưa hết tội!”

Nghe A Chước nói vậy, Tùy Vân Hy lại nhớ đến lúc Bách Lý Hình phải mất mạng, mọi người lời ra tiếng vào với Hạ Thiên Thu. Cô lập tức thấy hổ thẹn trong lòng, đưa mắt nhìn lại phía Hạ Thiên Thu, nói vẻ hối hận: “Hạ đại ca, muội thật xin lỗi, nếu chằng phải vì bọn muội, thì Bách Lý Hình sẽ không thể xuất hiện trong buổi lễ này, không thể gây phiền cho huynh. Nếu không phải là muội hạ độc Ẩn Mộng tán với Bách Lý Hình, thì huynh cũng sẽ không phải tự tay giết chết hắn, khiến môn nhân bất mãn...”

“Tùy cô nương chớ nói như vậy.” Hạ Thiên Thu cắt lời cô, nhẹ nhàng an ủi. “Dù cho không có muội và Khương công tử xuất hiện, thì Bách Lý Hình và Biên Lan Chi cũng sẽ có độc kế khác để phá hoại buổi lễ. Nếu không phải là muội thông minh nhanh trí hơn người, nhắc nhở trước cho, thì Hạ Thiên Thu ta đã thành ma dưới đao từ lâu, và Vân Tiêu cổ lâu cũng rơi vào cảnh muôn đời không thể trùng hưng nổi rồi. Tùy cô nương, muội đừng tự trách mình, ta phải đa tạ muội mới đúng.”

Nói rồi, Hạ Thiên Thu còn vái tạ Tùy Vân Hy một vái dài. Động tác ấy làm động tới vết thương của chàng, khiến cho vai áo lại thấm máu ra. Vân Hy vội vàng ngăn Hạ Thiên Thu lại, liên tục nói “không dám“. Rồi ngừng giây lát, cô lại nhìn Hạ Thiên Thu, khẩn cầu: “Hạ đại ca, muội biết rằng lúc này không thể làm phiền huynh, nhưng muội có một việc cầu xin...”

“Muội an tâm, chuyện Khương công tử trúng độc bị bắt cũng là vì ta mà ra, đó là trách nhiệm của ta không thể để ai gánh hộ được.” Hạ Thiên Thu quay sang nhìn vị hộ pháp bên cạnh mình, trầm giọng nói: “A Chước, ông dẫn theo bốn đội người, chia làm bốn hướng tìm xem Khương công tử ở đâu.”

Thấy Hạ Thiên Thu đã hiểu ngay ý mình, Tùy Vân Hy nửa thấy cảm tạ, nửa thấy áy náy: Dù sao Hạ Thiên Thu cũng còn đang mang trọng thương chưa lành, hơn nữa Thái Bình minh và người của bộ Binh vẫn chưa đi khỏi. Bây giờ, huynh ấy lại vội lo giúp mình tìm người, ân tình này thực là hiếm có. Nhưng việc này có liên quan đến tính mạng của Khương Hằng, Vân Hy cũng không dám chối từ, chỉ nói luôn: “Hạ đại ca, đại ân không biết cảm tạ sao cho đủ! Chỗ Hằng ca đang ở, muội cũng có chút đầu mối, không cần phải sai đi tìm khắp tứ phía đâu, chỉ cần một đội, võ công có thể địch nổi được Biên Lan Chi là đủ rồi.”

“Ồ! Hai mắt bị bịt kín mà muội vẫn có cách ghi nhớ đường đi ư?”

Nghe câu hỏi của Hạ Thiên Thu, Vân Hy rút từ tay áo ra một thẻ tre. Nhìn thẻ tre độ một tấc ấy, thần sắc của Vân Hy chợt hơi ảo não, cô nói nhỏ: “Đây là que tre để làm đèn lồng, muội trước sau vẫn không đành lòng vứt bỏ nó... Hôm qua, muội cố ý để cho chúng bịt mắt, nhưng cứ đi được mấy bước, hay đến chỗ ngoặt, muội đều dùng que tre này vạch vào đùi để ghi nhớ.”

Thấy Vân Hy vẻ mặt buồn rầu, Hạ Thiên Thu biết là cô nhớ đến người mà cô gọi là “chú câm“. Khi nãy, cô chỉ kể một câu sơ sơ về “chú câm” đã dưỡng dục mình và Khương Hằng tám năm chính là Tôn Bồi Nguyên năm xưa đã dẫn quân của Triệu Hãn đánh lên Kỳ Sơn, nhưng Hạ Thiên Thu lại có thể nhận ra được, trong câu kể đơn giản chỉ hơn chục chữ ấy, có không biết bao nhiêu ân nghĩa tình cừu chặt không đứt, gỡ càng rối, lại có bao nhiêu hỷ nộ ai lạc viết không hết, chém không cùng chất chứa trong đó...

Hạ Thiên Thu lập tức nói sang chuyện khác, bảo: “Vậy xin phiền Tùy cô nương hãy viết ra những gì mình ghi lại được, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.”

Nói rổi, Hạ Thiên Thu liền kéo A Chước, ra khỏi cửa biệt viện. A Chước vẫn mơ mơ hồ hồ, hỏi lại: “Thiếu chủ, chúng ta đi đâu đây? Không phải là nói cùng Tùy cô nương đi cứu người sao?”

Hạ Thiên Thu dở khóc dở cười, lấy cùi chỏ huých vào cánh tay A Chước. Thấy hai người đi rồi, Tùy Vân Hy lập tức đóng chặt cửa phòng. A Chước tròn mắt hồi lâu, nhớ lại lời Tùy Vân Hy nói khi nãy, cuối cùng cũng ngộ ra: “À! Đúng rồi, Tùy Vân Hy dùng que tre vạch đường đi lên đùi mình, tất nhiên không thể cho chúng ta nhìn thấy được! Thiếu chủ quả nhiên ý tứ mẫn tiệp, nhanh thế mà đã hiểu ngay ra rồi!”

Nghe câu khen ngợi của A Chước, Hạ Thiên Thu chợt ngượng ngùng, mặt đỏ lên, nhỏ giọng mắng: “Thế thì tài giỏi nỗi gì, đừng nói lung tung.”

Láu sau, cửa phòng lại mở, Tùy Vân Hy cầm tờ giấy vẽ lại đường đi trên tay, bước ra sân. A Chước hiếu kỳ ghé ngay lại xem, chỉ thấy trên giấy toàn những chấm và khoanh tròn, chắc hẳn là ám hiệu cố tình.

Hạ Thiên Thu sắp xếp mình và Tùy Vân Hy sẽ đi tìm tnrớc, còn A Chước tổ chức một đội đệ tử đuổi theo sau. Ba người lập tức chia đường, ai nấy chạy đi luôn.

Vân Hy theo bản đồ mà tìm đường, cùng Hạ Thiên Thu đi về phía bắc trấn, khoảng hai tuần nhang thì tìm thấy tòa viện trạch đó.

Hạ Thiên Thu rút cây Xung Tiêu kiếm, cẩn thận đề phòng, chú ý quan sát. Nhưng điều khiến hai người vô cùng nghi hoặc là, trong căn nhà này trống trơn không mọt bóng người, Biên Lan Chi đã không biết tông tích đâu nữa. Sợ rằng Khương hằng lại gặp phải bất trắc, Vân Hy không nhẫn nổi, xông ngay vào nhà, lật tung nắp hầm.

Ván gỗ cũ kỳ phát ra tiếng động chói tai, chàng trai trẻ bị nhốt trong bóng tối một ngày một đêm, vì chất độc phát tác, toàn thân vô lực, chỉ còn biết ngổi im tựa vào góc tường tối om. Nghe thấy tiếng động, Khương Hằng khó khăn lắm mới mở được mắt ra, ánh sáng chỉ nhỏ như một ngôi sao, nhưng cũng đủ khiến cho y chói mắt.

“Hằng ca!”

Giọng nói vô cùng quen thuộc, vang đầy trong không gian u ám chật chội. Khương Hằng cố chịu sự chói buốt trong hai mắt, nhìn về phía cô nương đang bước xuống bậc thang chạy nhanh lại phía mình. Chỉ thấy cô hoảng hốt xô tới, vừa một tay nâng lưng y dậy, vừa luống cuống tìm lấy chiếc bình sứ nhỏ trong túi áo ra, kề ghé vào bèn miệng y. Khương Hằng phải gắng sức một hồi mới nuốt được thuốc giải, rồi lại vận công điều tức, để thuốc có thể lan tỏa phát huy tác dụng trong người.

Một lúc sau, khí lực dần dần tụ lại, Khương Hằng lại một lần nữa mở to hai mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào một cặp mắt đang nhìn mình đầy lo lắng.

“Tốt quá! Thuốc giải có công hiệu rồi! Hằng ca không sao rồi!”

Vân Hy vô cùng mừng rỡ, sau khi nhìn ngắm kỹ Khương Hằng suốt lượt từ trên xuống dưới, biết chắc y không còn gì đáng ngại nhiều nữa, cô ngoái đầu báo tin tốt lành ấy cho người đứng sau lưng mình.

Thuận theo hướng ánh mắt của cô, Khương Hằng nheo mắt nhìn người trẻ tuổi đang đứng sau lưng Vân Hy. Chỉ thấy người đó dáng dong dỏng, ngũ quan sáng sủa, mày sắc như kiếm, mắt sáng tựa sao. Sau khi nghe câu nói mừng rỡ của Vân Hy, người ấy hơi mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thân thiện.

Hạ Thiên Thu!

Khuôn mặt người ấy, tất nhiên là Khương Hằng nhận ra. Tám năm trước trong y quán ở Phàn Dương, khi y mới chặt đứt một tay, sốt cao không hạ, cơ hồ đã thành một phế nhân nằm trên giường không dậy nổi, chính người này đã mấy bận cứu được Vân Hy. Anh ta đã lấy thân mình đỡ chậu nước nóng bỏng cho Vân Hy, lại ngăn cú vồ chí mạng cho cô. Không ngờ rằng, đã cách mấy năm rồi, lần này khi y trúng kịch độc, bị nhốt ở buồng tù chật chội này, lại chính là người này một lần nữa giúp Vân Hy thoát khỏi hiểm cảnh.

Trong khoảnh khắc, một cảm giác thua cuộc khó có thể nói rõ, chợt tràn ngập trong lòng Khương Hằng. Tay trái y siết chặt lại thành nấm đấm, khiến móng tay cắm rách cả lòng bàn tay. Khương Hằng nhìn Hạ Thiên Thu, vẻ mặt không chút biểu cảm, rất lâu sau mới nói như lạc giọng: “Đa..tạ…”

Chỉ có hai từ mà mỗi lần thốt ra lại phải ngưng lại một chút, tưởng chừng mỗi từ nặng ngàn cân, cơ hồ khiến Khương Hằng hao tổn hết khí lực toàn thân.

Vân Hy chỉ nghĩ rằng trong người Khương Hằng vẫn chưa hết độc, cho nên nói chuyện còn chậm chạp, bèn vội vàng đem những chuyện sau khi chia tay với Khương Hằng rồi, đã lừa Bách Lý Hình đến Vân Tiêu cổ lâu thế nào, lại ngầm báo cho Hạ Thiên Thu ra sao, cuối cùng Bách Lý Hình đã chết trong buổi lễ ký ước như thế nào, nhất nhất nói lại hết. Nếu như bình thường, nghe đến chuyện Bách Lý Hình làm nhiều chuyện bất nghĩa tất sẽ chuốc vạ, lại còn trúng Ẩn Mộng tán, bị đâm xuyên tim, chém bay đầu mà chết, Khương Hằng nhất định sẽ vỗ tay khen hay, nhưng giờ này phút này, y lại có vẻ mặt điềm nhiên, rất lâu sau mới đứng thẳng người dậy, chắp tay hướng về phía Hạ Thiên Thu:

“Đa tạ Hạ lâu chủ!”

Hạ Thiên Thu hơi giật mình: Tiếng “lâu chủ” nghe dường như có vẻ lạnh lùng không nói hết ra được. Chàng nhìn chàng trai trẻ trước mặt, chỉ thấy người từng có duyên một lần gặp gỡ này, sắc mặt lạnh băng, y hệt như khi chia tay mỗi người một ngã năm xưa, hoàn toàn không khác chút nào.

Đã không chung đường, không thể cùng bàn việc.

Nhớ lại câu nói của Khương Hằng năm ấy, Hạ Thiên Thu chợt thấy cảm khái trong lòng: Hiện nay, mình đã ký “Thái Bình Ước”, đã là thành viên của Thái Bình minh, quy thuộc sự thống lĩnh của bộ Binh rồi. Còn hai người Khương, Tùy lại có mối thù không đội trời chung với Thái Bình Ước. Quả nhiên đúng là không chung đường, không thể cùng bàn việc.

Nghĩ đến đó, Hạ Thiên Thu chỉ thấy buồn bã trong lòng, không dừng được thở dài một tiếng, rồi lại hỏi: “Khương công tử, Tùy cô nương, trước mắt hai người tính sẽ thế nào?”

Chuyện này thì Vân Hy cũng mơ hồ, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Hằng bên cạnh mình. Chỉ thấy Khương Hằng nét mặt như phủ sương, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không phiền Hạ lâu chủ phải nhọc lòng lo lắng.”

Nghe câu ấy, ngay cả Vân Hy cũng cảm thấy kỳ lạ, nghi hoặc quay sang nhìn Khương Hằng. Nhưng cô lại nghĩ, hai người vốn muốn chạy theo Thương Thiên, mà Thương Thiên kia với Thái Bình minh lập trường đối nghịch, nếu như nói rõ tình thực, thực cũng khiến Hạ Thiên Thu khó xử, vì thế cô liền không hỏi lại nữa, chỉ một lần nữa nói cảm ơn: “Hạ đại ca, lần này xin đa tạ huynh vô cùng, huynh cũng hãy dưỡng thương cho lành mới được...”

Một tiếng “đại ca” mà như có cây kim nhọn đâm vào tim Khương Hằng. Y nhướng đôi mày kiếm, một tay duy nhất đập lên vai Vân Hy.

Vân Hy lại không nhận ra vẻ không vui của Khương Hằng, cô cúi đầu chần chừ giây lát, lại nói: “Hạ đại ca, thực không dám giấu, muội cảm thấy Thẩm Mộ Bạch kia không giống như một người khoan hồng độ lượng. Vân Tiêu cổ lâu của huynh và Xung Tiêu kiếm các có mối thù truyền kiếp, tuy là huynh nghĩ vì đại cục không so đo với ông ta, nhưng muội vẫn lo rằng Thẩm Mộ Bạch kia sẽ không chịu để yên cho xong. Hiện nay, huynh đã gia nhập Thái Bình minh, mà ông ta lại là đại minh chủ, muội lo rằng có thể ông ta sẽ lặp mưu gì lừa huynh...”

“Vân Hy, đó là chuyện của Thái Bình minh bọn họ, đâu cho phép người ngoài chúng ta nhúng mũi vào?”

Khương Hằng nhỏ giọng trách mắng, Vân Hy cũng tự nhận thấy không thỏa đáng, bèn không nói nhiều thêm nữa, chỉ nhắc nhở một câu: “Hạ đại ca, vậy huynh hãy tự bảo trọng.”

“Ta hiểu, đa tạ Tùy cô nuông đã lo cho.” Hạ Thiên Thu khẽ gật đầu, mỉm cười, ánh măt tràn ngập vẻ ôn tồn, ấm áp.

“Xin cáo từ!” Khương Hằng lạnh lùng nói lời từ biệt, xong, bèn kéo Vân Hy đi luôn.

Sau đó, Khương Hằng và Vân Hy lại lần nữa đến cây cầu đá trong trấn, tìm người liên lạc của Thương Thiên. May mắn là lần này người đến đón họ không phải ai khác mà chính là Thủy Quỷ Hà Nhân - người đã mời họ tới gia nhập lần trước.

Trông thấy võ nhân đầu đội nón lá, mình khoác áo tơi, ăn vận cực kỳ quái dị ấy, Khương Hằng bỗng quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói với Hà Nhân: “Xin tiền bối chỉ điểm.”

Lời vừa thốt ra, đừng nói đến Hà Nhân, ngay cả Vân Hy cũng vô cùng kinh ngạc. Khi trước ở ngoại ô thành Phàn Dương, Hà Nhân từng thử tài võ nghệ của Khương Hằng, và nói có thể cho y bái sư để chỉ điểm thêm về thương thuật, lúc ấy, Khương Hằng đã khẳng khái từ chối rằng: “Không cần, Khương Hằng ta sinh ra ở Kỳ Sơn, lớn lên ở Kỳ Sơn, sống là đệ tử Tùy gia thương, chết là ma Tùy gia thương. Đời này kiếp này, ta chỉ có một vị sư phụ, nhất định không bái sư theo học một sư phụ khác!”

Vậy mà, chỉ mấy ngày sau, y đã thay đổi chủ ý của mình. Hà Nhân đầu tiên hơi sửng sốt, rồi sau đó cười lớn, vỗ vỗ vai Khương Hằng nói: “Ờ, tiểu tử, làm sao mà đã nghĩ thông được thế rồi?”

Khương Hằng đứng thẳng người, để cánh tay duy nhất ra sau lưng, trầm giọng nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Giang hồ hiểm ác, kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu không có võ nghệ thượng thừa, thì ngay cả tính mệnh mình cũng không giữ được, nói gì đến chuyện bảo vệ cho người khác!”

“Hà, không sai, chính là đạo lý đó.” Hà Nhân cười lớn nói. “Tiểu tử ngươi, rốt cuộc cũng đã hiểu ra rồi!”

Hà Nhân lập tức nói cho Khương Hằng biết những chỗ còn thiếu sót trong thương pháp của y, và bắt đầu chỉ bảo y một vài chiêu thức. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, vừa trao đổi về thương pháp vừa đi tới căn cứ của Thương Thiên, chỉ có Vân Hy đi tụt lại mãi phía sau. Thiếu nữ nhỏ bé ấy trân trân nhìn theo bóng dáng Hằng ca đang đeo cây thương bạc trên lưng, chỉ thấy hình bóng không gì có thể thân thuộc hơn ở phía trước ấy, giờ đây dường như có điểm gì đó không còn giống ngày xưa nữa.