Chính vì lòng khoan dung lương thiện của mình,  Hạ Thiên Thu mới tin tưởng cô, đưa một kẻ tâm tư khó lường như Bách Lý Hình đến lễ ký ước này... Nghĩ đến đó, cô nắm chặt bàn tay đang buông thõng: may mắn là cô vẫn còn có kế hoạch dự bị.

Trên sân Hạ Thiên Thu sắc mặt trở nên tái nhợt vì bị mất nhiều máu, nhưng dáng đứng của chàng vẫn thẳng tắp,  sống lưng cứng cỏi vẫn gánh vác lấy đủ lời bàn tán.

Còn Bách Lý Hình thì chẳng nói chẳng rằng, hắn thừa hiểu đạo lý thấy lợi thu về, biết rõ biểu hiện khi nãy của mình đã giành được chỗ đứng trong lòng các đệ tử của Vân Tiêu cổ lâu, trước mắt không cần nói nhiều nữa. Hắn hướng mắt sang phía Tùy Vân Hy, thì thấy cô khẽ gật đầu ra hiệu công việc đã xong. Bách Lý Hình khấp khởi mừng thầm, hắn theo đúng kế hoạch ban đầu, dùng nội lực làm tái phát lại vết thương cũ trên lưng rồi viện cớ đó lui về giữa đám đông.

"Bách Lý thúc!" Tùy Vân Hy chặn hắn lại, gửi băng lại vết thương mới bị rách ra cho hắn vừa nói nhỏ. " Ẩn Mộng tán  đã được bỏ vào rượu rồi, xin hãy tuân thủ lời hứa đưa thuốc giải cho ta được không?"

Vừa nãy,  khi  Bách Lý Hình giả bộ gây chuyện ầm ĩ định tự kết liễu, kỳ thực đó chỉ là một phần trong kế hoạch hắn đã bàn trước với Tùy Vân Hy. Hắn sẽ diễn một màn khổ nhục kế, thu hút ánh mắt của Hạ Thiên Thu và mọi người để Tùy Vân Hy nhân đó lẻn đến trước bàn, đem thứ bột trong túi gấm bỏ vào ly rượu. Lúc đó, Bách Lý Hình cũng không dám để ý nhiều,chỉ liếc thấy thực sự tiểu nha đầu kia cũng có làm theo như lời vừa nói.

"Đợi Hạ Thiên Thu trúng độc phát tác rồi, ta tất sẽ đưa thuốc giải cho ngươi."  Bách lý hình tiện miệng nói.

Động tác băng bó của  Tùy Vân Hy chợt hơi khựng lại, cô bình tĩnh nói: "Bách Lý thúc nếu  không đưa thuốc giải cho ta,  ta sẽ lập tức Kêu to lên,  nói rõ chân tướng sự việc!"

"Tiểu nha đầu người dám uy hiếp ta ư?" Bách Lý Hình  nhướng mày trợn mắt, nếu không phải đang trong buổi lễ,  xung quanh đều là những cao thủ, thì hắn đã xuất chưởng rồi.

"Ta sợ là nếu không có thuốc giải ngay thì Hằng ca sẽ chết. Đợi đến khi Hạ Thiên Thu độc phát rồi,  không còn lợi dụng gì được ta nữa,  lẽ nào Bách Lý thúc lại quan tâm đến ta?" Tùy Vân Hy hỏi lại. Thấy Bách Lý Hình vẻ mặt trầm ngâm,  cô lại đổi vẻ thành khẩn,  khổ sở van nài nói: " Bách Lý thúc, ta không dám uy hiếp thúc, chỉ là vì việc cuộc vì việc chỉ là vì việc sống chết khẩn yếu,  ta không thể không phòng. Xin thúc  hãy thực hiện lời hứa,  đưa thuốc giải cho ta."

"Giải tổ cha ngươi!" Bách Lý Hình gằn giọng, hung dữ trừng trừng nhìn Tùy Vân Hy.

Nghe xong câu đó của hắn, trong lòng Vân Hy đã có quyết định. Cô không nói nhiều nữa,  chỉ sơ sài băng cho xong vết thương của Bách lý Hình,  rồi Lui ra ngoài. Bách Lý Hình nằm mơ cũng không nghĩ được rằng, chính câu nói ấy đã cắt đứt con đường sống của hắn.

Đẩy Tùy Vân Hy ra, Bách Lý Hình quay sang chăm chú nhìn lên trên đài. Sau hành động lấy máu rửa thù xưa của Hạ Thiên Thu,  không còn đệ tử vào tỏ vẻ hoài nghi đối với việc Vân Tiêu cổ lâu ký Thái Bình Ước nữa. chỉ thấy Hạ Thiên Thu lần nữa quỳ một gối xuống đất, nhận lấy chỉ dụ từ tay Lý Bá Phong. Lúc này,  một tên lính mang  ly rượu đã bị Tùy Vân Hy  bỏ độc đi đến trước mặt Hạ Thiên Thu. Hạ Thiên Thu  đứng thẳng dậy cầm chủy thủ rạch lên tay lấy máu tươi nhỏ vào ly rượu:

"Uống máu ăn thề, Vân Tiêu cổ lâu từ nay gia nhập Thái Bình minh!"

Thẩm Mộ Bạch dồn ba thành công lực vào tiếng hô ấy, khiến nó vang vọng khắp bốn bề.

Hạ Thiên Thu ngửa cổ uống cạn ly rượu máu.     

Bách Lý Hình thầm lấy làm sung sướng, hắn nín thở, lặng im chờ đợi Hạ Thiên thu phát độc hóa điên. Nhưng chính lúc ấy, hắn lại thấy mắt mình hoa đi,  khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Hạ Thiên Thu kia đã trở nên dữ dằn hung tợn. Bách Lý Hình kinh hoảng,  nhìn sang những người khác xung quanh,  ai lấy hình dung đều như quỷ dữ. Tùy Vân Hy ở bên hắn khi nãy,  vốn là thiếu nữ thanh tú xinh đẹp,  giờ đây mặt mũi đen sẫm,  trên đầu lại mọc cả sừng nhọn hoắt,  y hệt như la sát.

"Ẩn... Ẩn Mộng tán!"

Bách Lý Hình kinh hãi. Cảnh tượng trước mắt dần bị bẻ cong đi,  trang viên tú lệ dưới ánh mặt trời dần trở nên âm u đáng sợ, hệt như nơi âm ti địa phủ. Hắn cố gắng dùng ý chí giữ lấy một tia sáng suốt,  nhìn con quỷ la sát trước mặt: " Ngươi... lúc nào..."

Nghe câu hỏi của Bách Lý Hình,  nhìn thấy trên trán hắn từng sợi gân xanh nổi cuộn lên, Tùy Vân Hy lạnh nhạt nói: "Bách Lý thúc,  ông lạ lắm phải không,  ông không uống một giọt nước nào,  làm sao lại trúng Ẩn Mộng tán được, đúng không?"

Đó chính là câu Bách Lý Hình muốn hỏi, nhưng giờ phút này, câu nói của thiếu nữ giỏi hiểu ý người khác đã trở nên giống như một câu thần chú đoạt mạng. Trước mắt Bách Lý Hình là một bức màn hư ảo, chỉ thấy nữ quỷ trước mắt chỉ vào lớp vải băng bó trên người mình, giây sau, ý thức của hắn đã hoàn toàn bị ảo ảnh nuốt trọn.

Một tiếng hét bạo nộ bật ra, hai tay Bách Lý Hình bật mọc vuốt dài, năm móng tay như vũ bão vụt tới, với sức mạnh lôi đình, vồ mạnh vào cô gái trước mặt!

Cú vồ mạnh vừa bất ngờ, những võ nhân có mặt đều không kịp phản ứng, chỉ đứng nhìn tiểu cô nương ấy sắp bị xé vụn. Bỗng nhiên cô co người thụp xuống, thuận thế lăn một vòng trên đất, trở tay đoạt một thanh trường kiếm trong tay một võ nhân. Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm, lấy hết sức đâm mạnh xuống, cây trường kiếm liền xuyên qua bàn chân Bách Lý Hình, ghim chặt toàn thân hắn xuống đất.

Lúc ấy, những võ nhân xung quanh mới như sực tỉnh cơn mê, đao kiếm cầm sẵn trên tay,hòng chế phục Bách Lý Hình. Bách Lý Hình mặt mày dữ tợn, căng phồng đỏ tấy, hắn rống lên một tiếng, hai tay khua khoắng loạn xạ, không cần biết trắng đen xanh đỏ gì, cứ nhằm người nào gần nhất mà đánh tới! Võ nhân xấu số ấy là một đệ tử bình thường của Thụy Kim môn, theo sư phụ đến dự buổi lễ, đâu ngờ xảy ra sự biến thế này? Tuy y cũng rút kiếm chặn lại, nhưng vẫn bị Bách Lý Hình dùng sức mạnh đáng sợ túm chặt lấy cổ. Chưởng môn nhân của Thụy Kim môn là Sở Kim Hoa thấy vậy, lập tức đưa một đường kiếm bổ xuống đầu Bách Lý Hình, chém bay nửa đầu của hắn.

Máu tươi chảy ròng ròng xuống dưới cằm Bách Lý Hình. Nhưng điều khiến mọi người đều kinh hãi thất sắc là, Bách Lý Hình không hề đau đớn, bàn tay vẫn nắm chặt cổ vị đệ tử kia, không chết thì chưa chịu dừng lại. Vị đệ tử của Thụy Kim môn mặt đã tím sắc, hai mắt trợn ngược, đúng lúc y sắp tắt thở, bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh:

"Xem đây!"

Một cục đá lao thẳng vào mặt Bách Lý Hình, chính là Tùy Vân Hy ném. Bách Lý Hình lập tức buông vị đệ tử kia xuống một bên, vị đệ tử của Thụy Kim môn bật ho liền mấy tiếng, khó khăn lắm mới lấy lại được nhịp thở, thoát chết trong gang tấc. Còn Bách Lý Hình thì phẫn nộ cuồng bạo, ra sức nhổ được bàn chân đang bị kiếm ghim xuống đất, đuổi theo Vân Hy!

Tùy Vân Hy co chân chạy nhanh, thoát ra ngoài đám đông, chọn những chỗ vắng không người mà chạy. Khi trước, Bách Lý Hình từ chối không đưa thuốc giải cho cô, khiến Vân Hy chỉ còn cách phải giết hắn, nếu không đến khi Bách Lý Hình phát hiện Hạ Thiên thu không hề gì, chắc chắn sẽ nhân loạn trốn chạy, thì tính mạng của Hằng ca cũng không bảo toàn được. Cho nên, cô chỉ còn cách rắc bột Ẩn Mộng tán vào băng băng vết thương cho Bách Lý Hình, bột độc ngấm vào vết thương, tan vào máu thịt, Bách Lý Hình đã trúng độc mà không hề hay biết. Vân Hy tuy không thể không hạ độc thủ với Bách Lý Hình, nhưng cũng không muốn làm hại những người vô tội, nên trông thấy võ nhân kia sắp trút hơi thở cuối cùng, cô mới kích động lại mối hờn của Bách Lý Hình, kéo hắn chạy khỏi đám đông.

Trông thấy Bách Lý Hình đầu bay trán vỡ,  tựa như một tên ác quỷ,  đuổi theo một thiếu nữ trẻ tuổi, vóc dáng nhỏ bé, muốn giết chết cô ta, đám võ nhân có mặt đâu thể làm ngơ? Họ lũ lượt chạy tới ứng cứu, đao kiếm cùng tuốt trần. Nhưng Bách Lý Hình trúng độc Ẩn Mộng tán, chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, sợ gì việc bị rạch bụng moi ruột, vẫn không hề giảm bớt sát ý. Thấy hắn bửa đầu văng não, thủng bụng xổ ruột, nhưng võ nhân có mặt đều kinh hãi muôn phần, không biết kẻ này là người hay quỷ.

Bách Lý Hình tựa như quỷ chứ chẳng phải người đã sắp bắt được tiểu cô nương kia, bỗng nhiên, có hai luồng sáng bạc lóe lên lướt tới.

Một là của Hạ Thiên Thu  vẫn đang chảy máu không ngừng, sắc mặt tái nhợt. Trên tay chàng cầm cây Xung Tiêu kiếm  bảo bối của môn phái,  hiên ngang che chắn trước mặt Vân Hy, đâm thẳng vào giữa ngực Bách Lý Hình, một kiếm xuyên tim.

Còn một người kia, chính là Thẩm Mộ Bạch  chỉ cười không nói gì khi nãy. Giờ khắc này, trên khuôn mặt ông ta vẫn có nét cười mỉm, nhưng cây trường kiếm trong tay đã như một tia chớp vụt tới, đưa một nhát chém phăng thủ cấp Bách Lý Hình.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, cái đầu máu me bê bết lăn lông lốc dưới đất, đôi mắt to đầy những vằn đỏ, hung dữ trợn lên nhìn phía trước, không biết là nhìn Tùy Vân Hy đã hạ độc thủ hắn, hay là nhìn Hạ Thiên Thu và Thẩm Mộ Bạch đã đoạt mạng hắn. Liền sau đó, cái  xác không đầu cũng đổ rầm xuống đất. Kẻ bội tín phụ nghĩa, quỷ kế đa đoan cuối cùng đã đầu lìa khỏi cổ.

Tùy Vân Hy chạy mệt thở hồng hộc, không kịp nghĩ đến sợ hãi, vội vàng xông đến bên thi thể của Bách Lý Hình,  lục tìm túi áo hắn. Hồi lâu tìm thấy một chiếc bình sứ, cô mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Đến lúc đó, Tùy Vân Hy mới để ý rằng hai tay mình đã dính đầy máu, và đôi mắt chết còn chưa nhắm của Bách Lý Hình đang trừng trừng nhìn mình. Cô sợ hãi lạnh sống lưng, lập tức chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất. Dầu sao cô cũng chỉ mười sáu tuổi, khi nãy ở trong nghịch cảnh, vì tính mạng của Khương Hằng mới ra sức cố gắng. Nay có được thuốc giải trong tay rồi, bao nhiêu dũng khí có được lập tức tiêu tan không còn hình bóng đâu nữa.

"Muội không sao chứ?"

Hai bàn tay ấm áp đỡ lấy vai cô, dìu cô đứng dậy. Vân Hy ngước mắt nhìn, chỉ thấy Hạ Thiên Thu vẻ mặt lo lắng, đôi mắt hiền hậu màu hổ phách đang chăm chú nhìn cô.

Định thần lại, Vân Hy vội vàng cảm ơn: "Đa tạ huynh, Hạ đại ca. Nếu không phải được huynh bao dung, thì muội chẳng thể nào lấy được thuốc giải."

Hạ Thiên Thu chỉ từ tốn lắc đầu, mỉm cười nhìn cô. "Ta  phải cảm ơn muội mới đúng, nếu không phải có muội tương trợ, thì giờ đây kẻ đầu lìa khỏi cổ đã là ta rồi."

Khi nãy, nhìn thấy bộ dạng khác thường của Bách Lý Hình, Hạ Thiên Thu lập tức đoán ra hắn đã trúng phải Ẩn Mộng tán, nên cũng đoán ra đến tám, chín phần quỷ kế của Bách Lý Hình. Nhớ tới kết cục của vị đại phu ở Phàn Dương khi xưa, Hạ Thiên Thu hiểu rằng kẻ trúng độc nhập ma chỉ có đến chết mới thôi, liền rút kiếm cứu người, đâm thẳng vào tim Bách Lý Hình.

Trong khi Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy đang nói chuyện, bịn A Chước lo lắng bảo vệ chủ, vội vàng xông tới, muốn kiểm tra x vết thương của Hạ Thiên Thu. Hiện trường trở nên rối loạn, đúng lúc ấy, chỉ nghe bên tai vẳng lại một giọng nói trầm đục:

"Hạ lâu chủ mình mang trọng thương mà vẫn có thể mẫn tiệp như vậy, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên."

Hạ Thiên Thu và Tùy Vân Hy cùng theo hướng tiếng nói mà quay sang nhìn, chỉ thấy Thẩm Mộ Bạch đang đeo kiếm đứng nghiêm, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ đầy lễ độ. Vị chưởng môn nhân tuổi đã quá năm mươi ấy, nét mặt hiền từ, nhìn có vẻ hòa đồng dễ gần. Nhưng nhớ lại đường kiếm khi nãy, Vân Hy chợt kinh sợ: Hạ Thiên Thu là vì biết Bách Lý Hình trúng phải Ẩn Mộng tán cho nên mới hạ thủ không lưu tình. Nhưng vị chưởng môn nhân nhìn như có vẻ lương thiện kia ra tay tàn độc như vậy, lẽ nào lại là vì câu nói chất vấn nhắm thẳng vào tên tuổi mình khi trước?