Cơm nước no nê về sau, Côn Sơn đem chuyện lập di chúc nói với cha mẹ, Lục lão gia chưa nói cái gì, dù sao tiền của ông đủ, hiện tại cũng là trên cơ bản con trai nuôi ông, Côn Sơn cùng Bảo Châu đối với ông lại thật tốt, di sản cho Bảo Châu, ông không có ý kiến, dù sao Bảo Châu cũng sẽ đối xử tốt với ông. Huống hồ đợi lúc di chúc có hiệu lực, có lẽ ông đã sớm không còn, muốn dùng như thế nào là chuyện của con.
Ngũ phu nhân có chút không vui, dựa vào cái gì tiền con của bà kiếm được, trăm năm sau toàn bộ cho cô gái kia, mà không cho mẹ mình, sau khi cơm nước xong, ngũ phu nhân đem Côn Sơn kéo vào trong phòng, không quá cao hứng nói: “Con ngốc à! Cho từ thiện, mẹ không có ý kiến, con làm việc thiện mẹ và cha con đều ủng hộ. Nhưng còn lại một nửa, con cho Bảo Châu toàn bộ, vậy mẹ và cháu mẹ, tương lai làm sao bây giờ?”
“Mẹ, mẹ cảm thấy Bảo Châu sẽ bạc đãi mẹ và bọn nhỏ sao? Mẹ muốn cô ấy cái gì mà cô ấy không cho chưa? Lần trước mẹ muốn vòng ngọc, Bảo Châu đi khắp các quầy hàng mỗi loại cầm về một cái, dày, mỏng, khắc hoa, trắng, xanh, tất cả đều đem cho mẹ.” Bảo Châu đối đãi người, rất hào phóng.
“Đó chỉ đều là mấy thứ râu ria, nếu mẹ muốn biệt thự, nó sẽ cho sao?”
“Sẽ, còn có thể cho nhiều. Con làm như vậy, là không hi vọng những cô gái khác đánh chủ ý với con, con sợ Bảo Châu hiểu lầm.” Hắn không muốn đem thời gian lãng phí cho mấy cô gái tham tiền của hắn, cũng không muốn làm Bảo Châu lo lắng, mượn chuyện này cho cô một chút cảm giác an toàn.
“Chúng ta đánh cược, đợi tí nữa mẹ xuống lầu tìm nó muốn một vật, nếu nó cho, mẹ sẽ tùy con.”
Côn Sơn một lời đáp ứng, nghĩ thầm chắc có lẽ mẹ sẽ không đòi mấy thứ quá đáng a!
Nhưng hắn sai rồi, trong lòng mẹ hắn nghĩ thầm cái gì không có khả năng, bà sẽ muốn cái đó, máy bay , nhà cửa, xe đều đã có, vậy thì muốn thứ không có khả năng , có lần nghe nói có một thương nhân ngoại quốc ở nước ngoài mua một đảo tư nhân nhỏ, ngũ phu nhân vừa thấy Bảo Châu đã nói: “Bảo Châu! Con mua cho mẹ đảo tư nhân nhỏ a!”
“Được!” Bảo Châu không biết đảo tư nhân nhỏ là cái gì, nhưng mẹ chồng muốn, cô sẽ mua.
Côn Sơn không cho là đúng: “Mẹ, mẹ nói giỡn à?”
Ngũ phu nhân nghiêm mặt nói: “Mẹ là rất nghiêm túc.”
Bà cảm thấy Bảo Châu đang lừa bà, làm sao có thể thực sự mua đảo nhỏ cho bà?
Lại bổ sung nói: “Không thể quá nhỏ.”
“Con nhớ kỹ rồi.”
“Cho con ba tháng, trong ba tháng mua về là được.” Bà thầm nghĩ làm sao có thể, chính là xử lý một đống thủ tục phức tạp, cũng không chỉ ba tháng a?
Trở lại Quảng Châu, Côn Sơn nói: “Mẹ hay nói giỡn, em không nên tưởng thiệt.”
Nhưng mà rất không may, Bảo Châu tưởng thật, cô vốn đã hỏi Thẩm Kỷ Lương: “Thẩm đại ca đảo tư nhân nhỏ là cái gì?”
“Chính là một đảo nhỏ, toàn bộ đều thuộc về một mình em.” Thẩm Kỷ Lương tại thời điểm không có Baidu, có vấn đề, tìm Thẩm đại ca, là lời khuyên của Bảo Châu.
“Vậy làm sao mua được?”
“Tìm người quen biết mua a? Anh cũng không rõ lắm, nhưng chúng ta bên này không có, các nước Châu Âu, khả năng mới có.” Thẩm Kỷ Lương cho rằng cô chỉ hiếu kỳ, nên phổ cập khoa học cho cô một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Bảo Châu muốn tìm người quen ở Châu Âu, có thể tìm Bách Lai, Bảo Châu gọi điện thoại qua, Bách Lai đã thật lâu không có cùng cô nói chuyện nên rất cao hứng, thân thiết hỏi cô: ” Lục phu nhân thân mến, như thế nào nghĩ tới gọi điện cho tôi?”
“Anh đã từng mua đảo tư nhân nhỏ chưa?”
“Mua rồi.” Người bình thường khả năng không dùng đến, cũng sẽ không mua, hắn muốn một nơi không bị người khác quấy rầy để sản xuất súng ống đạn dược, cho nên mua một cái.
“Tôi cũng muốn mua, anh giúp tôi mua được không?”
“Cô xác định?” Cái đó rất mắc, nhưng nếu như Bảo Châu muốn mua, hắn đồng ý giúp, bởi vì hắn đã mua qua cho nên quen thuộc quá trình, cũng quen thuộc con đường liên quan.
“Tôi xác định.”
“Vậy tôi sẽ giúp cô để ý, có đảo thích hợp sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô.” Ở nước Mỹ trong một số thị trường giao dịch chính quy, có đôi khi sẽ có một ít hoang đảo hoặc là bị khai phát qua nhưng không thành công, hoặc là kẻ có được bởi vì phá sản mà muốn bán đi.
“Được!” Bảo Châu nói xong, nhớ tới lờn mẹ chồng nói đừng mua quá nhỏ, vậy thì mua cái lớn a! Bỏ thêm một câu nói: “Mua cái lớn a.”
“Cô xác định? Lớn sẽ rất đắt.”
“Tôi xác định.” Mẹ chống thích là được rồi.
Đại khái nửa tháng sau, Bách Lai tiên sinh gọi điện tới báo tin vui cho Bảo Châu: “Hòn đảo tôi đã giúp cô tìm được, có ba cái không tệ, cô muốn cái nào? Một cái ở Honduras, hơn 130 mẫu Anh, sáu bãi biển, nhưng trước mắt mà nói là một hoang đảo, cũng là cái rẻ nhất trong ba cái, chỉ cần 100 vạn đôla.
(Mẫu Anh: đơn vị đo diện tích của Anh và Mỹ, 1 mẫu Anh bằng 4.840 thước vuông, bằng 4.046,86 mét vuông)
Thứ hai ở New Zealand, nước biển xinh đẹp, bên trong vịnh còn có cá heo thường xuyên nhảy lên. Ở giữa sườn núi còn có một hầm rượu, cái đó trước kia là nơi dự trữ rượ, có 85 mẫu Anh, mặc dù nhỏ một chút, nhưng khách du lịch rất nhiều, cần 350 vạn Đô-la.
Cái thứ ba ở biển Ca-ri-bê, đảo rất lớn, có hơn 600 mẫu Anh, có một thương nhân người Anh ở trên đảo này xây đường băng máy bay, có biệt thự xa hoa còn có bến tàu, có thiết bị phát điện, nhưng bởi vì sự nghiệp có vấn đề, hắn hiện đang quyết định đem đảo này bán đi, cần phải 1000 vạn Đô-la.
Cô muốn cái nào?”
Bảo Châu đối với cái gì bao nhiêu mẫu Anh, bao nhiêu tiền, không có khái niệm, nghe sắp ngủ gục, thật vất vả nghe hắn nói xong, hỏi cô muốn cái nào, Bảo Châu muốn đưa cho mẹ chồng cái tiện nghi tốt nhất: “Cho tôi cái đắt tiền nhất, cám ơn.”
“Cô xác định?”
“Xác định a!”
“Vậy cô đến Mỹ một chuyến, trước khi đến chuẩn bị tiền cho tốt, nếu như gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, tôi có thể giúp cô trực tiếp ở trong ngân hàng ký hiệp ước, hợp đồng giao dịch, không cần chuẩn bị tiền mặt.”
Bảo Châu cùng hắn ước định tốt về sau, vốn định nói cho Côn Sơn tin vui này, thế nhưng A Hổ nói Côn Sơn đi Thượng Hải rồi, thời điểm Côn Sơn đi Thượng Hải, thường xuyên vài ngày liên lạc không được, Bảo Châu làm chuyện mình thích càng nhanh càng tốt.
Vào lúc ban đêm cô thu thập hành lý, gọi điện cho Thẩm Kỷ Lương, muốn mang hắn cùng đi, Thẩm Kỷ Lương vừa vặn không ở nhà, không có nhận được điện thoại.
Bảo Châu mang theo Cù thiếu hiểu sơ Anh ngữ bước lên máy bay đi Thụy Sĩ.
Bởi vì Cù thiếu đang chuẩn bị đi ngủ, lại bị Bảo Châu kéo lên máy bay, Bảo Châu ngã đầu đi nằm ngủ, cho rằng phu nhân chỉ là đi ra ngoài du lịch hoặc là đi chỗ nào mua chút ít đặc sản Cù thiếu cũng không có quá để ý. Như thường ngày xuất hành, không có quấy rầy Bảo Châu, phối hợp tìm một vị trí đi ngủ.
Một giấc tỉnh ngủ, còn ở giữa không trung, Cù thiếu tưởng rằng đi Mỹ, vừa muốn hỏi Bảo Châu đi Mỹ làm gì, cơm trưa phong phú được nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy tới, một bữa cơm no đủ xong, Cù thiếu chỉ lo cùng nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp nói chuyện phiếm, quên hỏi Bảo Châu.