Mấy vị phu nhân khác cũng nêu lên ví dụ, mọi người đồng tâm hiệp lực lôi kéo Bảo Châu đi bệnh viện khảo vấn hồ ly tinh.
Bảo Châu tuy không tin, nhưng vẫn bị bắt đi.
Vừa đi đến cửa, đã thấy Tiểu Đông, Tiểu Đông vừa thấy một đoàn người khí thế hùng hồn, lập tức cảm thấy có chút chột dạ, vô ý thức lớn tiếng đối với Bảo Châu hô: “Thiếu phu nhân, sao cô tới đây?”
“Cậu mở cửa ra, chúng tôi và Bảo Châu đến chiếu cố hồ ly tinh.” Một phu nhân mập mạp kéo Tiểu Đông qua một bên. Một người khác một cước đá văng cửa, động tác thuần thục lưu loát.
Nhưng làm Bảo Châu không chuẩn bị thiếu chút nữa lại bị hoảng sợ, bởi vì trong phòng, Côn Sơn đứng ở bên giường, mà Diệp Dung Thanh lại quần áo không chỉnh tề ngồi dưới đất, trang phục bệnh nhân mở rộng ra, khi đó phần lớn nữ nhân không mặt áo lót, thân thể thiếu nữ thẹn thùng cứ như vậy trắng trợn hiện ra trước mặt tất cả mọi người.
“Cô…” Bảo Châu kinh hãi miệng mở lớn.
Diệp Dung Thanh tựa hồ thất kinh, hậu tri hậu giác phát hiện một đám người đứng ngoài cửa, một bên sốt ruột ôm lấy chăn che chắn thân thể của mình, một bên giả vờ vô tội cúi đầu, đối với Bảo Châu nói: “Thiếu phu nhân, thực xin lỗi. Không phải tôi cố ý muốn câu dẫn thiếu gia, là thiếu gia nói muốn nạp tôi làm thiếp, cho nên tôi mới…”
Côn Sơn nghe vậy thiếu chút nữa hộc máu, một phút trước hai người ddang nói chuyện, một phút sau cô gái ngu xuẩn này, khi nghe thấy ngoài cửa có người muốn xông vào đột nhiên tháo nút thắt ra, nhào về phía hắn.
May mắn Côn Sơn tránh nhanh, kết quả Diệp Dung Thanh “Phù phù” một tiếng từ trên giường ngã xuống, đợi Côn Sơn kịp phản ứng, cửa đã bị đá văng.
Đầu Côn Sơn lập tức nổ một tiếng, nghĩ thầm xong đời, bà xã đại nhân nhất định sẽ hiểu lầm! Sau đó đầu trở nên hỗn độn, cả suy nghĩ đơn giản cùng giải thích đều đã quên, chỉ là vẻ mặt sắp muốn khóc nhìn qua Bảo Châu, dường như đang nói…, anh là người vô tội!
Bảo Châu thấy Côn Sơn giống như bị dọa sợ, rất phẫn nộ nhìn thoáng qua Diệp Dung Thanh: “Cô…”
“Tôi cái gì?” Diệp Dung Thanh chờ bị mắng, nghĩ thầm cô mắng càng dữ, tôi điềm đạm đáng yêu lý do lại càng đầy đủ.
Bảo Châu dừng một chút nói: “Cô không có mặc nội y! Nếu không có nội y để mặc, có thể nói với tôi, tôi tặng cho cô vài bộ, nếu cô cứ hóng mát như vậy sẽ hù đến người khác! Xem Côn Sơn của tôi bị dọa rồi kìa!” (khâm phục Bảo Châu )
Diệp Dung Thanh: “…”
Mọi người nghe vậy lập tức đối với Bảo Châu kính trọng vài phần, ai nói Bảo Châu đần độn?
Tuy các bà không tin Lục Côn Sơn là người vô tội. Nhưng một câu kia của Bảo Châu, đã cho chồng mình mặt mũi, giải quyết tình cảnh xấu hổ, lại đả kích Tiểu Tam. Về sau đụng Tiểu Tam, các bà cũng muốn làm như vậy!
Côn Sơn nghe xong, lập tức cảm thấy an tâm, bị lý giải như vậy, đối với vợ càng yêu thương: “Em thật hiểu anh.”
Tuy chuyện này không liên quan tới người khác, nhưng là vì mặt mũi của Bảo Châu cũng vì danh dự của hắn, Côn Sơn ở trước mặt các vị phu nhân đối với Bảo Châu giải thích nói: “Anh chỉ là hoài nghi lý do cô ta đỡ cho anh một đao kia, nên mới đến bệnh viện hỏi cô ta, anh cũng không biết lúc cô ta nghe thấy tiếng mở cửa, đột nhiên cởi quần áo.”
“Lý do? Giúp cậu đỡ đao còn cần lý do gì? Đơn giản là yêu cậu, thích cậu.” Ôn tiểu thư theo đuôi Bảo Châu đến, nghe vậy, nhịn không được chen miệng nói. Lục Côn Sơn này, rõ ràng là chính mình lấy cớ muốn tới bệnh viện.
Có mấy lời Côn Sơn vốn không muốn nói, nhưng Diệp Dung Thanh làm cho cục diện khó xử như vậy, cũng đừng trách hắn không nể tình, Côn Sơn nói: “Một đao kia, tôi hoàn toàn có thể tránh thoát. Tôi không biết cô ta tại sao phải đột nhiên chạy tới đỡ. Trước khi có người hướng tôi nổ súng, nguy hiểm trước mắt, cô ta không có để ý tôi, trốn ở dưới đáy bàn. Một đao râu ria lại muốn cứu tôi.”
Nếu như đây là khổ nhục kế của cô, Côn Sơn cảm thấy cô rất thất bại. Hắn là người tập võ, sức quan sát cùng thính lực rất tốt, trò xiếc nhỏ như vậy đã muốn lừa gạt hắn, thật không biết suy nghĩ, sở dĩ trước kia không nói, là muốn chừa mặt mũi cho cô.
Nhưng hành vi hôm nay của cô đã làm hắn không thể nhịn được nữa, thể diện của cô là do cô tự ném.
Hắn hôm nay tới chỉ để hỏi cho rõ ràng, thuận tiện cảnh cáo cô đừng làm chuyện câu dẫn ngu xuẩn như vậy nữa.
Côn Sơn nói xong, sắc mặt Diệp Dung Thanh lập tức trở nên rất khó coi, cô đã sớm hoài nghi Nhị thiếu gia có chỗ phát giác, cô thấy thái độ hôm nay Nhị thiếu gia tìm tới tận cửa, cảm thấy Nhị thiếu gia có thể sẽ không cần cô, cho nên cô làm liều, hi vọng dựa vào dư luận có thể để Nhị thiếu gia chừa mặt mũi cho cô, nạp cô làm thiếp.
Cho dù không thể, ít nhất còn có thể phá hủy quan hệ của Nhị thiếu gia và Vạn Bảo Châu, làm hắn cũng đừng nghĩ sống tốt.
Nhưng kết quả ngoài dự liệu của cô, Diệp Dung Thanh liều lĩnh nói: “Nhưng thật sự là em đã cứu được anh, anh còn nhìn thân thể của em, anh nạp em làm thiếp, đây là đạo lý.”
“Cô đã cứu tôi, nhưng nếu lấy cái này ra uy hiếp tôi, như vậy cô sai lầm rồi. Lục Côn Sơn tôi trọng cảm tình, nhưng không có nghĩa là sẽ bị người tính kế còn gật đầu giúp làm thịt. Cô xuất phát từ lợi ích cá nhân đi cứu tôi, vợ tôi cho cô vàng, chúng ta huề nhau. Nếu như nói đã cứu tôi, muốn tôi lấy về nhà, vậy tôi phải kết hôn với quá nhiều người. Hơn nữa cô nhiều nhất chỉ cứu tôi một lần, Bảo Châu cứu tôi ngàn vạn lần.” Cô là tự mình đa tình, có dụng ý khác, Bảo Châu là chân tình thực lòng.
“Nhưng thiếu gia, em thật sự rất thích anh!”
“Cô là thích tiền của hắn!” Một vị phu nhân đứng bên cạnh nói.
Côn Sơn cũng tin tưởng cái này: “Nếu như tôi hai bàn tay trắng, cô còn yêu thích tôi sao?”
“Đương nhiên!”
“Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai tôi sẽ kêu luật sư chuẩn bị một phần di chúc, tôi đem tất cả tài sản của tôi, một nửa lưu cho Bảo Châu, một nửa cho hội từ thiện. Hiện tại cô còn thích tôi sao?” Ý nghĩ này từ lúc hắn được Bảo Châu cứu ở Thượng Hải trở lại, đã có.
Đứa nhỏ tương lai sẽ tự mình kiếm tiền, hắn không để lại tài sản cho con, chỉ cho vợ, từ thiện là làm không hết, lưu một nửa làm từ thiện rất cần thiết.
“Anh nói thật?” Diệp Dung Thanh cả kinh, nếu như hắn một phân tiền cũng không để cho cô, cô còn cần hắn làm gì?
Côn Sơn gật đầu: “Cho nên về sau đừng quấn quít lấy tôi nữa, tôi không có tiền.”
Diệp Dung Thanh tức giận ném cái gối qua: “Cút! Tất cả đều cút ra ngoài cho tôi.”
Côn Sơn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Châu, đi ra ngoài, Côn Sơn kêu Tiểu Đông an bài xe đưa các vị phu nhân trở về.
Các vị phu nhân xem đủ kịch hay, không thể không biết xấu hổ làm phiền người ta đưa về, nhao nhao cáo từ, chính mình tự về.
Mọi người đi rồi, Bảo Châu nhìn chung quanh một vòng: “Chị dâu đâu?”
“Chị ấy có lẽ đi rồi, chúng ta cũng về nhà ăn cơm đi.” Côn Sơn lôi kéo Bảo Châu đi ra bệnh viện, kêu người đem xe trực tiếp chạy đến nơi đăng ký, đi theo lưu lượng khách trở lại Hồng Kông, ở nhà lớn Hồng Kông ăn một bữa thật ngon.