Lâm phu nhân sau khi đi rửa tay về, liền thấy con gái bảo bối của mình trên tay tuy cầm muỗng nhưng lại không ăn bánh ngọt mà mình thích, cứ mất hồn nhìn về phía trước, bà tò mò, thuận theo ánh mắt con nhìn sang liền nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo lông xám đang ngồi xem tạp chí.
Người trẻ tuổi kia hơi cúi đầu xuống, bởi vậy không nhìn rõ cả khuôn mặt, ngón tay trắng nõn tinh tế, gò má cong cong, người này giống như một cái lò lửa ấm áp trong không khí lạnh giá, khiến người ta không tự chủ được liền tới gần. Trong đầu Lâm phu nhân run lên, muốn người kia ngẩng đầu lên cho bà nhìn một cái. Nhưng mà người đẹp trai như vậy, chẳng lẽ mới vào giới giải trí sao?
Bởi vì Lâm Hồng Ngự là chủ tịch của giải trí Ánh Nghệ, Lâm phu nhân không khỏi suy nghĩ lung tung trong đầu, cảm thấy người này lớn lên đẹp trai như vậy, không phải là tổ sư gia cho một bát cơm để ăn sao? Nếu là người ở ngoài vòng giải trí, có thể cân nhắc đến chuyện phát triển một chút. Bà nghĩ như vậy, không phát hiện Lâm Hiểu Như đã từ trên băng ghế nhảy xuống, lúc bà phát hiện thì con gái đã chạy tới trước mặt người trẻ tuổi kia, ngước đầu không biết nói cái gì, người trẻ tuổi kia liền ngẩng đầu lên, lộ ra cái nốt ruồi đỏ thắm ở bên trái lông mày.
Lâm Hiểu Như cũng không nghĩ tới người anh này lại đẹp trai như vậy, lại nhìn anh trai này có chút quen mắt, cô bé nhất thời ngơ ngác, trong đôi mắt đều là thán phục, sau đó thấy anh trai kia ngẩng đầu lên, nhìn hai má mập mạp của cô bé, sau đó đôi mắt cong lên, nhỏ giọng nói. "Làm sao vậy?"
"Anh thuật là đẹp." Tiểu đại nhân Lâm Hiểu Như đem mu bàn tay giấu ở sau lưng. "Anh đẹp trai, anh tên gì?"
"Cảm ơn em đã khen." Giản Ngôn Tây nháy mắt mấy cái: "Gọi anh là anh Ngôn Tây."
Lâm Hiểu như cười hì hì, dùng cả tay cả chân bò lên trên ghế, không sợ người là một chút nào, nói. "Hình như em thấy anh ở nơi nào đó rồi, anh là minh tinh sao?"
"Đúng vậy." Giản Ngôn Tây lật một tờ tạp chí. "Nhưng mà anh không nổi tiếng, chắc em không có ấn tượng sâu đậm đâu."
Lâm Hiểu Như trên mặt hiện lên tia không vui. "Anh đẹp mắt như vậy, làm sao lại không nổi tiếng?"
Giản Ngôn Tây sững sờ, sau đó nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu nói. "Không phải lớn lên cứ đẹp là sẽ được người ta thích. " Cậu liếc mắt nhìn xung quanh. "Em gái nhỏ, em đi cùng ba mẹ sao"?"
Đúng lúc Lâm phu nhân đi tới, cùng Giản Ngôn Tây đối mặt, bà lúng túng nở nụ cười, vội vàng kéo tay Lâm Hiểu Như lại. "Vị tiên sinh này, thật xin lỗi, đã quấy rầy đến cậu rồi."
Giản Ngôn Tây phất phất tay. "Không sao, tôi cũng đang chờ người, rất rảnh rỗi."
Lâm phu nhân nở nụ cười, lôi kéo Lâm Hiểu Như muốn đi,không nghĩ tới đứa trẻ còn nhỏ mà sức lực lại lớn như vậy, gắt gao ôm lấy mép bàn, làm nũng với mẹ, chu mỏ nói. "Mẹ, không đi mà, không đi mà, con cùng anh chơi một lát nữa."
"Anh còn có việc."
Lâm Hiểu Như mong đợi nhìn về phía Giản Ngôn Tây: "Anh bận chuyện gì sao?"
"Lát nữa có việc. Bây giờ đang rảnh." Giản Ngôn Tây bật cười,
nhìn Lâm phu nhân, nói. "Không sao đâu phu nhân, ngược lại tôi đang rảnh, nói chuyện phiếm cũng được."
Lâm phu nhân bị con gấu nhỏ nhà mình làm cho lúng túng, không muốn ép con trở về, hơn nữa nhìn người trẻ này rất quen mắt. Lâm phu nhân cũng ngồi xuống, có chút ngượng ngùng nở nụ cười: "Luôn có cảm giác đã gặp cậu ở nơi nào."
Giản Ngôn Tây nhíu mày: "Tôi là nghệ sĩ, trước đây từng đó một hai bộ phim, có lẽ là phu nhân đã xem qua."
Thật sự là nghệ sĩ?! Lâm phu nhân hiếu kỳ: "Có thể nói cho tôi biết tên cậu không?"
"Giản Ngôn Tây."
Lâm phu nhân cả kinh: "Giản Ngôn Tây?!" Khuôn mặt này cùng với người bị dính scandal đồng tính luyến ái kia quả thực là không thể tin được. "Cậu..."
Nam nhân hiển nhiên cũng có chút lúng túng, ngón tay luống cuống sửa lại tóc mai mình một chút, nụ cười trong mắt ảm đạm đi rất nhiều. "Để bà chê cười rồi."
"Làm sao có thể." Lâm phu nhân nhìn khí chất cùng tinh thần sa sút ở trên người cậu, ánh mắt sáng lạn trước đó đã không còn, ánh mắt cậu nhìn nghiêng, thậm chí còn không dám đối diện với bà, trong lòng không khỏi dâng lên một tia thương cảm, vội hỏi. "Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên, Giản tiên sinh cùng với người trên màn ảnh thực sự không giống nhau cho lắm."
"Hình tượng của minh tinh cũng là từ màn ảnh mà ra, ngoài đời ít nhiều cũng có khác biệt." Giản Ngôn Tây tựa hồ có hơi vui mừng, bây giờ còn có người không ngại danh tiếng xấu của cậu, nở nụ cười nói: "Phu nhân là người ngoài giới, không biết cũng là chuyện bình thường."
Bé gái trên ghế vẫn không hiểu hai người lớn đang nói cái gì, chớp chớp mắt. "Mẹ, mẹ biết anh Ngôn Tây sao?"
Lâm phu nhân sờ sờ đầu của cô bé, cũng không tiện giải thích với con mình, đơn giản nói. "Đúng vậy, mẹ biết."
Lâm Hiểu Như cười híp mắt, nghe vậy cũng không quan tâm chuyện hôm nay là lần đầu quen biết anh đẹp trai, cầm lấy tay trái của Giản Ngôn Tây, nói."Mẹ biết anh Ngôn Tây, bây giờ con cũng biết anh Ngôn Tây rồi."
Đứa trẻ ngây thơ, líu ríu lôi kéo nam nhân nói không ngừng, nam nhân trẻ tuổi ngay cả một biểu hiện mất kiên nhẫn cũng không có, vấn đề cũng có thể trả lời được, hơn nữa còn vô cùng trẻ con. Lâm phu nhân an tĩnh ngồi ở trên ghế, yên lặng ở ngoài quan sát, thầm cho người này 90 điểm.
Giữ 10 điểm lại là vì dáng vẻ của cậu và hình tượng trên màn ảnh vô cùng khác nhau, trong lòng Lâm phu nhân khó tránh khỏi có chút hoài nghi. Mà bọn họ lại không quen biết, cậu ta chắc không cần ngụy trang trước maẹt một đứa trẻ?
Hoặc là có khả năng cậu ta biết bà và lão Lâm là vợ chồng cho nên mới làm như vậy hay không? Trong đầu Lâm phu nhân xuất hiện ý nghĩ này rồi lại lập tức biến mất, thầm nghĩ, lão Lâm luôn luôn bí mật, khuôn mặt bà ra sao cả Ánh Nghệ đều không biết, huống chi Giản Ngôn Tây là người của Tinh Hải. Hơn nữa, hôm nay cũng là do Hiểu Như chủ động bắt chuyện với Giản Ngôn Tây, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghĩ tới đây Lâm phu nhân cười càng ôn nhu.
Giản Ngôn Tây chờ mãi nhưng người kia vẫn chưa tới, sau khi cậu nhận được điện thoại, Lâm phu nhân như có như không nghe được cái gì mà "Đại Ngôn", "Bị hủy", Giản Ngôn Tây mang theo ý cười trên mặt thoạt nhìn trông vô cùng thương tâm, nhưng vẫn là nỗ lực gượng cười nói: "Không có chuyện gì đâu anh Văn, để lần sau vậy."
"Ừm, em biết."
"Được, bây giơ ̀em về."
Cúp điện thoại, nam nhân cúi đầu điều chỉnh hơi thở và biểu tình trên mặt sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Hiểu Như, cong lông mày, nói. "Tiểu Như, anh phải về nhà, hôm nay mời em ăn bánh ngọt được không?"
Lâm phu nhân cau mày, thầm nghĩ ngày hôm nay Lâm Hiểu Như đã ăn qua một cái bánh ngọt, thực sự không nên ăn cái thứ hai nữa, nhưng mà bà vừa quay đầu liền thấy ánh mắt mong đợi của nam nhân đang khom lưng xuống, khiến người ta không có cách nào từ chối, bà cũng không nói thêm gì nữa.
Không ngờ Lâm Hiểu Như lại mở miệng trước. "Không mà. Anh Ngôn Tây ở lại chơi với em một lát được không?"
Giản Ngôn Tây bất đắc dĩ, lắc đầu nói. "Không được, anh còn có chuyện phải làm."
Bé gái mím môi, tay nhỏ nắm lấy vạt áo lông của Giản Ngôn Tây,
không muốn thả ra.
“Như vậy đi…” Giản Ngôn Tây nghiêng đầu, nói: "Tiểu thư đã bảy tuổi, là một đứa trẻ lớn, để em ấy lên taxi với tôi có được không?"
Lâm Hiểu Như do dự: "Đưa lên xe taxi?"
"Đúng vậy, giống như người lớn, có được hay không?"
Làm người lớn? Lâm Hiểu Như lập tức từ trên ghế nhảy xuống,
nháy mắt một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, nghiêm túc nói. "Anh, em đưa anh ra ngoài nha?"
Ngữ khí nhảy nhót, khó nén được sự hưng phấn. Giản Ngôn Tây trong mắt cũng mỉm cười, bất đắc dĩ nhìn Lâm phu nhân một cái.
Trước khi rời đi Giản Ngôn Tây đeo khẩu trang và kính râm, lại một lần nữa võ trang đầy đủ, Lâm Hiểu như tò mò nhìn anh đẹp trai dần trở nên thay đổi, lè lưỡi ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ.
Giản Ngôn Tây cười, đôi mắt trong lúc lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ở dưới là xe nước Mã Long, cơ hội chính là ở trong đó. Sau khi tan làm, Lâm Hồng Ngự theo thói quen sẽ dẫn Lâm phu nhân và Lâm Hiểu Như đi ăn tối. Khoảng chừng mười phút sau, cậu sẽ đến đây.
Bên ngoài đường phố, xe cộ đi lại tấp nập, nhưng cậu có quan sát qua, Lâm phu nhân là người tỉ mỉ, cẩn thận, cũng rất để ý đến Lâm Hiểu Như, muốn cho Lâm Hiểu Như ở ngay trước mắt bà xảy ra tai nạn bất trắc để cậu đi cứu là chuyện vô cùng khó khăn. Lương Văn Thanh từng gặp bà ở bữa tiệc nào đó, chắc chắn hắn sẽ lấy được sự chú ý của bà.
Giản Ngôn Tây sờ sờ bím tóc của Lâm Hiểu Như, bị cô bé lôi ra khỏi quán cafe.
Lương Văn Thanh xuất hiện cách nơi này hơn trăm mét.
Năm mươi mét.
Mười mét.
Trong lòng Lương Văn Thanh vô cùng thấp thỏm, từng bước từng bước đi tới quán cafe kia, hắn cảm thấy chính mình đang đứng trên cán cân sinh tử, tuy rằng Giản Ngôn Tây dùng lời nói và hành động đảm bảo với hắn tuyệt đối sẽ không để đứa bé kia gặp nguy hiểm, nhưng lỡ như có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì sao?
Đứa bé kia chưa đến 10 tuổi.
Sau lưng Lương Văn Thanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghĩ tới ánh mắt của Giản Ngôn Tây, cảm thấy được bản thân mình không thể từ chối.
Lương Văn Thanh tự động viên chính mình, vừa ngẩng đầu liền thấy thanh niên mặc áo da đứng trước mặt Giản Ngôn Tây.
Lương Văn Thanh mặt mày biến sắc, Hàn Triệu Nam?!
Bên kia, trong lòng Giản Ngôn Tây cũng nhíu mày một cái, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nói. "Hàn thiếu."
Mấy sợi tóc vàng của Hàn Triệu Nam dính trên trán, trong miệng nhai kẹo cao su, hất cằm lên, hừ hừ nói: "Lần này cậu phải cảm ơn tôi thật tốt." Hàn Triệu Nam mặt mày hớn hở, ha ha cười nói: "Không phải cậu muốn hủy hợp đồng với Tinh Hải sao? Tôi cùng chú nhỏ nói xong rồi, ngày mai chú ấy sẽ phái người đại diện tốt nhất Hoa Kiệt đến tìm cậu."
Giản Ngôn Tây: “…”
Chú nhỏ của Hàn Triệu Nam - Hàn Thận là chủ tịch của giải trí Hoa Kiệt!?