Editor: Mứt Chanh

Ngày hôm sau,quả nhiên bạn học Chung Khả hết lòng tuân thủ hứa hẹn, đem sen đá tay gấu múp đặt trong cặp sách cùng mang vào lớp học.

Trải qua ba tháng dài nghỉ hè, hầu hết các bạn trong lớp đều chưa thích nghi được với lịch học buổi sáng của lớp học lại, 7 giờ bắt đầu tự học nhưng đến 7 giờ rưỡi mà vẫn còn hơn 20 bạn chưa đến.

Chung Khả nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh mà có chút lo lắng, cậu định gửi tin nhắn hỏi tình huống của người bạn cùng bàn một chút, nhưng sau khi móc điện thoại ra mới nhớ tới chính mình không có phương thức liên hệ của cô.

Cũng may cậu lo lắng chưa đến 10 phút —— lúc 7 giờ 40, thầy chủ nhiệm lại đây tuần tra sớm mới phát hiện hơn phân nửa lớp vắng mặt, ông lập tức đến ký túc xá bắt người.

Cuối cùng, trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên lúc 8:00, ông đã lùa những con gà ngủ nướng trên giường vào lớp học.

Dương Tâm Dược rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ,cô dụi dụi mắt rồi ngáp một cái thật to, Chung Khả ở bên cạnh nhìn thấy đều lo lắng thay cô vì sợ miệng cô mở quá lớn sẽ trật khớp.

Nhìn xong, Chung Khả cũng mệt rã rời.

Chung Khả vội vàng lên tinh thần, hỏi cô: "Tại sao cậu đến muộn vậy?"

Dương Tâm Dược thở dài: "Ngày đầu tiên đi học quá hưng phấn cho nên đến hai giờ tớ mới ngủ......"

Tối hôm qua cô ngủ không yên. Vì để tiêu hao tinh lực, hơn nửa đêm cô liền bò xuống giường ở hành lang luyện kiếm, kết quả liền dọa đến giáo viên trực ban...... Nhưng chuyện này, vẫn không thể nói cho bạn học mới biết được.

""Khuôn mặt to tròn"" ngồi ở phía trước đang chải đầu. Tuy rằng cô ấy béo nhưng béo thực "Tinh xảo", quần áo vừa mới nhìn đã biết có tỉ mỉ phối qua, mái tóc dài cuộn sóng thời thượng, miệng cô ấy ngậm sợi dây buộc tóc đang cố gắng đem buộc mái tóc xoăn lại.

Cô ấy có một cái tên rất êm tai,gọi là Viên Tiêu.

Cô ấy cùng bạn cùng phòng đều đến muộn, rõ ràng hai người cài tổng cộng nhiều chuông báo thức,cứ cách 5 phút một cái nhưng các cô ấy cư nhiên mơ mơ màng màng toàn ấn tắt, nếu không phải giám thị vào cửa xốc chăn thì khẳng định bây giờ các cô ấy còn đang ngủ.

Cô ấy một bên chải đầu một bên oán giận: "Tức thật, giáo viên một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả thời gian rửa mặt cũng không có đã bị kéo tới đi học."

Viên Tiêu chải tóc xong liền lấy khăn giấy ướt ra lau mặt, không biết cô ấy từ nơi nào biến ra một cái gương đồng nhỏ, nhìn kỹ chính mình trong gương rồi lại có cảm giác xót thương cho thân mình.

"Này, cậu có mang theo phấn không?" Cô ấy hỏi.

"Không có." Dương Tâm Dược lắc đầu.

"Kem dưỡng da cũng được. Ngày hôm qua tớ ngủ không đủ giấc nên da có chút căng."

"Tớ không cần những thứ này." Dương Tâm Dược thực khó hiểu hỏi, "Chúng ta mới mười tám tuổi, mười tám tuổi dùng mỹ phẩm dưỡng da gì chứ?"

"Mười tám tuổi mới phải dùng mỹ phẩm dưỡng da!" Viên Tiêu thở dài, "Bây giờ chúng ta đang ở tuổi dậy thì! Thức khuya sẽ có quầng thâm mắt, ăn cay liền sẽ nổi mụn,đúng không?"

Dương Tâm Dược cẩn thận nhớ lại một chút: "Nhưng tớ không nổi mụn trứng cá quá lâu, thức suốt đêm cũng sẽ không có quầng thâm mắt á."

"......" Viên Tiêu nhìn dáng vẻ đấy liền rất muốn đập đầu chó của cô.

Viên Tiêu có làn da dầu lại vào tuổi dậy thì cho nên trên mặt luôn có những hạt mụn nhỏ li ti. Trước kia tay cô ấy chạm vào nó, kết quả không chăm sóc da tốt cho nên để lại vết thâm mụn tương đối khó coi trên làn do trắng nõn.

Kỳ thật những nốt mụn nhỏ này căn bản sẽ không bị người ngoài để ý, nhưng cô ấy yêu cầu cao đối với bản thân mình cho nên trong gương có một chút tì vết liền khiến cô ấy khó chịu.

"Lần tới nhất định tớ phải đặt trong túi một chai gel nha đam." Cô ấy nói.

Dương Tâm Dược: "Để làm gì chứ?"

Viên Tiêu đáp: "Bởi vì nha đam có tác dụng chăm sóc da, đối với vết sẹo do mụn liền hữu dụng nhất."

Vốn dĩ yên lặng nghe các cô nói chuyện phiếm đột nhiên toàn thân Chung Khả run lên, đôi tay lập tức liền bảo vệ chậu sen đá, đem nó kéo vào trong ngực mình

"Này, này không phải là nha đam." Chung Khả khẩn trương nói, "Không thể dùng để chăm sóc da."

"......" Viên Tiêu bị hiểu nhầm thành một người mẹ kế nham hiểm, nhưng cô ấy chỉ định tìm chủ đề chung để nói với anh chàng đẹp trai thôi mà.

Chương trình học buổi sáng vội vã trôi qua, hai giáo viên xa lạ tới rồi lại đi, lớp trưởng Dương Tâm Dược sau ngày nhậm chức đã bị an bài không ít nhiệm vụ.

Thật vất vả mới đến giờ nghỉ trưa cho nên bọn học sinh bụng đói meo lập tức chạy đến nhà ăn bên cạnh.

Để chiếu cố nhu cầu ăn uống hằng ngày của học sinh cùng tiết kiệm thời gian, trường học lại Kinh Anh cung cấp cho học sinh ba bữa ăn. Tay nghề đầu bếp thật tuyệt, món ăn mỗi ngày đều rất hấp dẫn, Dương Tâm Dược không kén ăn, đồ ăn lại rất ngon.

Nhưng hoàn cảnh nhà ăn thật sự quá gian khổ —— đó là một gian phòng trống rất rộng lớn với những dãy bàn cao mà không có ghế dựa, tất cả học sinh đều phải đứng ăn cơm.

Trên tường treo một chiếc đồng hồ treo tường cực lớn, bên cạnh dán bảng giờ giấc,lịch trình nhiệm vụ chính xác đến từng phút. Trên đồng hồ viết rất rõ ràng: Thời gian còn lại để họ ăn cơm ngắn ngủi chỉ nửa giờ.

Lần đầu tiên nhìn thấy những điều này khiến học sinh đều sợ hãi.

Tuy nhiên nghĩ lại thì thật ra có thể lý giải dụng ý làm như vậy: Một mặt vì đứng ăn cơm sẽ tốt cho sức khỏe của bạn, sẽ không bỏ ăn; một mặt khác là học sinh thích tụ tập ăn cơm, thường sẽ nhích tới nhích lui hao tốn một giờ, bây giờ biến thành đứng ăn cơm, mọi người đều sẽ không có sức nói chuyện phiếm mà chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Thấy mắt các bạn học lộ ra vẻ khiếp sợ, "Mắt kính nhỏ " thực khinh thường hừ một tiếng, nói: "Có cái gì kỳ lạ chứ.Những trường cao đẳng cùng đại học trọng điểm của tỉnh đều trang hoàng nhà ăn như thế này,lớp học lại vốn dĩ chính là nơi chịu khổ, muốn sống nhàn nhã qua một năm này thì các người cũng đừng tới học nữa."

Nói xong, hắn nhận phần cơm của mình rồi tìm một góc không có ai để ăn cơm. Tính tình của hắn ta độc địa, khinh thường kết bạn với những học sinh có thành tích không tốt, căn bản không thèm để ý đến chuyện đắc tội với người khác.

Tuy rằng chính thức khai giảng chỉ mới được nửa thời gian nhưng mọi người đều ở tuổi mê chơi thực nhanh liền cùng xung quanh kết giao bạn bè. Nhưng hàng rào "Vòng bạn bè" rất rõ ràng —— học sinh khoa học tự nhiên cùng học sinh khoa học tự nhiên sinh chơi với nhau, học sinh khoa văn cùng học sinh khoa văn chơi với nhau, thí sinh năng khiếu cùng thí sinh năng khiếu chơi với nhau.

Vốn dĩ Dương Tâm Dược muốn cùng Viên Tiêu ăn cơm trưa nhưng khi cô bưng khay cơm đi ra khỏi đám đông thì Viên Tiêu đã sớm trà trộn vào trận doanh của thí sinh thi Nghệ thuật.

Tính cách của Viên Tiêu rất tốt, bề ngoài lại mềm như bông cộng thêm dễ chịu cho nên thí sinh thi Nghệ thuật đều thực thích cô ấy.

Viên Tiêu chú ý thấy Dương Tâm Dược đang tìm cô, vội vàng vẫy tay gọi: "Này, lại đây cùng ăn đi!"

Ai ngờ cô ấy vừa dứt lời thì các thí sinh thi Nghệ thuật ngồi xung quanh cô ấy đồng thời lộ ra thần sắc bắt bẻ, mặc dù bọn họ chưa nói một câu nhưng ánh mắt đánh giá Dương Tâm Dược thật sự không thể xưng là thân thiện.

Tuy rằng đều là nữ sinh nhưng Dương Tâm Dược cùng bọn họ...... Hoàn toàn không giống là cùng một loại.

Các thí sinh thi Nghệ thuật đều tài năng, khiêu vũ, đàn,diễn xuất cộng thêm một đám xinh đẹp lại tinh tế, dường như cả đám như những con thiên nga trắng ưu nhã; mà Dương Tâm Dược vào một năm trước chỉ là vận động viên lăn lộn trên sân, áo hoodie cùng quần jean là trang phục yêu thích của cô lại nhìn vào thịt trong đĩa của cô còn cao hơn ngọn đồi..

Dương Tâm Dược lại không ngốc, mới sẽ không đến gần để làm mình mất mặt đâu!

Cô cười lắc đầu với Viên Tiêu sau đó tầm mắt ở nhà ăn dạo qua một vòng, thực nhanh liền thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Vị bạn học đẹp trai cùng bàn đang lẻ loi ăn cơm một mình đây mà.

Bề ngoài của chàng trai quá mức xuất sắc, trong tối ngoài sáng có không ít người chú ý đến cậu. Hơn nữa ba chữ "Chung Khả Ngải" này nghe qua là không thể quên được, công phu chưa đến một ngày mà lớp khoa học tự nhiên đã truyền khắp sự tích của cậu —— ngày đầu tiên đi học đã bị giáo viên điểm danh đến phút thứ mười tám, xem ra lớn lên đẹp trai cũng là một loại phiền não.

Đáng tiếc Chung Khả là cái hũ nút lại không giỏi giao tiếp, các nữ sinh ngượng ngùng chủ động nhích lại gần chỉ có thể trông mong nhìn cách bàn.

Tuy nhiên Dương Tâm Dược lại không băn khoăn nhiều như vậy, cô tùy tiện đi đến chỗ đối diện Chung Khả, "Ầm" một tiếng đặt lên bàn ăn, núi thịt heo cốt lết rung rung thiếu chút nữa là rơi xuống.

Chung Khả nhìn ngây người: "...... Nhiều như vậy sao?"

Nhìn lại bữa ăn của cậu, thanh tâm quả dục quả thực có thể tu tiên.

Dương Tâm Dược "A ô" một ngụm ngậm miếng sườn heo cốt lết kia: "Rõ ràng là do cậu ăn quá ít."

Cô ăn cơm với tốc độ cực nhanh, hơn nữa lại rất thèm ăn, sườn lợn biến mất với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Chung Khả chỉ nhìn dáng vẻ cô ăn cơm mà tăng khẩu vị ăn cơm, ăn nhiều hơn một chén cơm so ngày thường ở nhà.

Dương Tâm Dược nói: "Cậu đừng nhìn thấy tớ có thể ăn, người ta tiêu hao năng lượng cũng lớn đấy." Cô nhéo cánh tay của mình, "Nhìn xem, chỗ này của tớ đều là cơ bắp."

Dương Tâm Dược từ nhỏ đã học Hoa Kiếm, Hoa Kiếm sinh ra từ trận thi đấu của kiếm sĩ Châu Âu thời Trung cổ, là một loại vận động cực kì tiêu hao thể lực. Các vận động viên được yêu cầu phải có cả sự tập trung, tốc độ và sức bật. Họ khảo nghiệm thể lực cùng khảo nghiệm trí nhớ, mỗi lần huấn luyện xong, từ đầu đến chân cô đều đổ mồ hôi cùng mấy lần mệt nằm liệt trên sân huấn luyện.

Toàn thân cô trên dưới rèn luyện không một miếng thịt thừa, cơ bắp rất săn chắc và đẹp, nếu mặc áo tắm vào tuyệt đối bắt mắt hơn so với các thí sinh thi Nghệ thuật kia. Cơ bắp nhiều tự nhiên nhiệt lượng tiêu hao cũng lớn, cô ăn nhiều như vậy cũng không thêm được bao nhiêu.

Chung Khả kỳ thật đối với chuyện cô trải qua cực kì tò mò: "Đúng rồi, thời điểm cậu giới thiệu qua là cậu học Hoa Kiếm, vì cái gì không học nữa?"

Lời nói ra tới miệng, cậu lại vội vàng bổ sung thêm một cậu: "Nếu như không tiện nói thì cậu không cần phải nói."

Có thể làm một người yêu thích Hoa Kiếm từ bỏ sở trường của mình thì những chuyện xảy ra trong thời gian kia nhất định thực phức tạp.

"Không có gì là không thể nói cả." Dương Tâm Dược thực thản nhiên, đối với sự tình đã phát sinh qua, cô chưa bao giờ quay đầu lại nhìn.

Không có đồng phục trong lớp học lại cho nên học sinh đều mặc trang phục thường ngày. Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie, ngực vẽ mộ con chó lông ngắn lớn.Cô xắn tay áo bên phải lên, đem tay áo trực tiếp kéo tới khuỷu tay liền lộ ra cánh tay trắng nõn của cô.

Mà ngay chỗ khuỷu tay bên phải chiếm cứ một vết sẹo hình con rết chùng 7,8 cm, phần thịt sẹo màu hồng nhạt nhô ra khỏi cánh tay nhìn qua cực kỳ chói mắt.

"Này." Dương Tâm Dược chỉ đến vết sẹo dài chói mắt kia, "Chuyện xảy ra trên đường tan học. Khớp xương cánh tay gãy còn dây chằng thì bị xé rách."

Nhẹ nhàng bâng quơ mấy chữ nhưng lại nói ra một hồi ý muốn kinh tâm động phách.

"......" Tròng mắt Chung Khả co lại, nhẹ giọng phun ra mấy chữ, "Rất đau sao?"

"Phải,rất đau," Dương Tâm Dược nghiêng đầu nhớ lại, "Nơi này không tiêm thuốc tê được, thời điểm đó tớ cắn rách quần áo."

Trong thực tế, gãy xương khuỷu tay không phải là đau đớn nhất mà đau nhất chính là phục hồi chức năng —— suốt hai tháng bảo trì tư thế khuỷu cánh tay sau khi tháo thạch cao xuống thì khuỷu tay đã vô pháp duỗi thẳng, mỗi lần phục hồi chức năng đều yêu cầu sức lực cực lớn để duỗi thắng cánh tay. Cái loại đau đớn này đủ để cho con người rắn rỏi kiên cường nhất đau đến mức xin tha.

Đương nhiên, còn có nhiều nỗi đau hơn là phục hồi chức năng—— huấn luyện viên nói cho cô biết khuỷu tay sau khi bị thương sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của cánh tay và tốc độ xuất kiếm. Cũng từ ngày đó cô thu dọn rời sân thi đấu Hoa Kiếm mà cô yêu tha thiết.

Cô nói chuyện với ngữ khí thực bình tĩnh như thể cô đang nói về thời tiết của một ngày trong một tháng nào đó nhưng mà Chung Khả chú ý tới đầu ngón tay run nhè nhẹ của cô.

Chung Khả nhìn cánh tay có vết sẹo uốn lượn hình con rết của con gái đều cảm thấy trên người mình cũng đau hơn.

Sau khi tan học, Chung Khả về đến nhà lập tức liền chạy đến ban công.

Phòng ở của Chung gia rất nhỏ, 60 mét vuông hai phòng một sảnh đã chật chội với mọi đồ đạc. Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều toàn, phòng khách kết hợp với một ban công nho nhỏ hai mét vuông, theo cửa sổ một vòng đầy các giàn trồng hoa, thu mắt nhìn lại thì thấy chừng mấy chục bồn đủ loại thực vật.

Thói quen trồng hoa của Chung Khả được thừa hưởng từ mẹ Chung.

Lúc đó mẹ vừa rời đi, cha một đêm đầu đã bạc,người đàn ông không có thời gian chăm sóc mấy chậu hoa yêu của vợ lúc còn sống cho nên vài bồn đã chết khát.

Chung Khả không đành lòng nhìn những chậu hoa đó héo tàn liền cầm vòi sen giúp chúng kéo dài sinh mệnh, dần dần cậu dưỡng thành thói quen và cũng tìm thấy niềm vui từ những bông hoa giống như mẹ vẫn còn bên cạnh.

Sau đó cậu trồng hoa càng ngày càng nhiều, không còn giới hạn trong các loại lan yêu thích của mẹ mà cậu bắt đầu trồng những loại mọng nước mà người trẻ tuổi yêu thích, tỷ như sen đá mà mấy ngày gần đây cậu đem đến trường.

Ba Chung thấy cậu buông cặp sách chạy đến ban công, lạ lẫm nói: "Làm cái gì gấp như thế?"

"Con phải bón phân cho cây nha đam!"

"...... Hả?"

Ngày thứ ba chính thức khai giảng, bạn học Chung Khả với khuôn mặt giá trị hai trăm vạn fans,trong tầm mắt của bạn học đang kéo một chậu nha đam cao nửa người, thở hồng hộc mà bước vào cửa lớp.

Đây là một chậu nha đam có mười lăm phiến nhảy nhánh, mỗi phiến lá đầy đặn to rộng, gốc cũng rộng lớn với hoa văn tản ra bốn phía xung quanh, hơn nữa trọng lượng của đất và chậu gốm khiến một gốc cây như vậy cũng hết 50 cân. (25kg)

Trời mới biết Chung Khả làm thế nào để kéo nó qua.

Cậu nghẹn đỏ mặt mới nâng nó lên, nỗ lực đem nó dọn tới bàn học của Dương Tâm Dược, "ẦM" một tiếng phát ra một mảnh bụi đất.

Dương Tâm Dược sau cây nha đam nhô đầu ra, trợn mắt há hốc mồm: "Chung Khả, cậu, cậu đây là......"

"Đưa cho cậu." Chung Khả trả lời.

"Hả?" Những cô gái khác đều sẽ nhận hoa, vì cái gì cô lại nhận một chậu...... nha đam chứ?

Chung Khả liếc nhìn Viên Tiêu đang ngồi ở bàn đầu tiên rồi lại nhanh chóng đem tầm mắt dời đến trên người Dương Tâm Dược.

Do khẩn trương nên lòng bàn tay của cậu tuôn ra mồ hồi, nhưng lại không hề nói lắp: "Dùng nha đam chăm sóc da có thể trị sẹo."