*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mứt Chanh

Cho dù Dương Tâm Dược ngồi ở hàng thứ hai, cũng không thể nghe rõ được bạn học "Chung Khả Ngải" tự giới thiệu cái gì.

Một là do giọng nói của cậu ấy quá nhỏ.

Thứ hai là mỗi một câu nói của cậu ấy, mặc kệ là cậu ấy nói cái gì cũng sẽ dẫn đến một trận cười vang của các bạn trong lớp

Vốn dĩ "Chung Khả Ngải" với diện mạo xuất chúng cũng không thiếu đi sự chú ý của các chàng trai cô gái, đặc biệt là những thí sinh thi Nghệ thuật trong tối ngoài sáng vẫn luôn chú ý đến cậu. Kết quả vị bạn Cỏ mới ra lò này lại mang một cái tên chả liên quan đỉnh như vậy, cùng bề ngoài của cậu sinh ra tương phản cực lớn.

Mỗi cái tên của mỗi người đều ký thác sự mong đợi cùng niềm hy vọng của cha mẹ đối với con cái, kỳ thật ba chữ "Chung Khả Ngải" này cực kì thú vị, đáng tiếc cái tên nữ tính như vậy lại rơi xuống trên người một chàng trai cho nên liền trở thành một câu chuyện cười.

Nói xong lời cuối cùng, chàng trai với tính cách thẹn thùng này đã không dám ngẩng đầu lên, cậu chỉ ở trên bục một phút đồng hồ liền vội vàng rời khỏi bục giảng.

Cậu vùi đầu ngồi vào chỗ ngồi, biểu tình thật sự không thể gọi là đẹp mắt.

Tay Dương Tâm Dược gác ở trên ghế, thân mình nghiêng qua nghiêng lại, chủ động nhích lại gần rồi mở miệng nói: "Về sau tớ đều gọi cậu là Chung Khả nhé."

Chàng trai ngoài ý muốn nhìn cô.

Dương Tâm Dược nghiêm túc cực kỳ: "Nếu cậu đã nói gọi cậu là Chung Khả thì tớ đây liền đem cậu là Chung Khả."

"......" Trong mắt Chung Khả tràn đầy cảm động nhưng cậu lại không biết nên biểu đạt ra như thế nào. Trong cơn hoảng loạn, bỗng nhiên cậu di chuyển chậu cây nhỏ trên bàn đẩy tới "Vĩ tuyến 38" của hai người. Kể từ đó, nó chia bàn thành hai bên, vừa vặn một người chiếm một nửa.

Cậu giải thích: "......Đặt một chậu cây xanh trên bàn tốt cho mắt."

"à à."

"Đây là " sen đá tay gấu múp " *, cậu xem phiến lá của nó giống như móng vuốt của chú gấu con không?"

* 熊童子: Tên khoa học là Cotyledon tomentosa là một loài thực vật có hoa trong họ Crassulaceae. Việt Nam chúng ta gọi là sen đá tay gấu múp nha.

Dương Tâm Dược vừa nghe xong càng thêm cảm thấy hứng thú. Người nhà cô đều là sát thủ với thực vật, trồng nha đam cũng có thể chết.Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cái cây xanh mọng nước lại nhỏ xinh đáng yêu đến như vậy.

Đáng yêu như vầng mặt trời.

Có "sen đá tay gấu múp" làm nhịp cầu giao tiếp, kéo lại không ít khoảng cách cùng vị bạn học cùng bàn mới mẻ này, Dương Tâm Dược ghé vào trên bàn cẩn thận quan sát đến nó rồi cẩn thận đưa đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào móng vuốt của nó.

Trên bục giảng đi lên đi xuống thay đổi không ít bạn học nhưng Dương Tâm Dược chỉ nghe được —— bạn học mới "Khuôn mặt to tròn" thì ra là thí sinh thi Nghệ thuật,cô ấy học chính là mỹ thuật, mơ ước trở thành tác giả truyện tranh; mà vị ""mắt kính nhỏ "" thập phần khinh thường đối với cô là Trạng Nguyên trong lớp, năm trước với mức chênh lệch 20 điểm nên cậu ta đã bỏ lỡ đại Học Yên Kinh, tâm cao khí ngạo.

Đến những người khác, một người Dương Tâm Dược cũng chưa nhớ kỹ. Muốn trách thì trách sen đá tay gấu múp quá đáng yêu, cô nhìn đến vật nhỏ liền không chú ý được những thứ khác.

Ở sau màn tự giới thiệu ngắn ngủi liền tiến hành cái phân đoạn tiếp theo —— bầu lớp trưởng.

Đại diện lớp có thể được bỏ qua, nhưng lớp trưởng tồn tại rất cần thiết, nhận bài tập và truyền đạt yêu cầu của giáo viên lại, những điều này đều cần lớp trưởng nhọc lòng.

Lớp trưởng lớp học lại thật sự không phải là chuyện nhẹ nhàng gì. Học sinh này kia đều là "Nửa đường cùng trường", lớn tuổi đã hai mươi trở lên,nhỏ tuổi cũng sắp thành niên, bối cảnh trường học cũng không giống nhau, phương hướng phát triển tương lai càng không giống nhau. Muốn cho bọn họ bồi dưỡng tình đoàn kết như các lớp bình thường thật đúng là mơ tưởng. Hơn nữa học sinh bình thường trong lớp cùng thí sinh thi Nghệ thuật chiếm cứ nửa giang san khẳng định sẽ có các phương diện cọ xát cho nên lớp trưởng cần phải có thể thu phục chúng mới có thể đem bạn học hai phe quản lý dễ bảo.

Giáo viên chủ nhiệm cúi đầu nhìn danh sách, buồn rầu thật lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mắt kính nhỏ học bá của lớp: "Không bằng em......"

Mắt kính nhỏ lập tức nói: "Em tiêu tiền tới chỗ này là học tập chứ không phải tới phục vụ cho lớp."

Không lưu lại một chút đường sống, thái độ có chết không sợ, cao ngạo như thể ngày mai có thể đến nhận giải Nobel.

"......" Giáo viên chủ nhiệm chỉ phải từ bỏ.

Ông lại nhìn về phía Bạch Tuệ Quyên trong góc, bà lớn tuổi nhất, những đứa nhỏ này cũng đủ làm con của bà, có một vị "Lão lớp trưởng" tọa trấn như vậy khẳng định bọn họ không dám làm ầm ĩ.

Nhưng dì Bạch cũng không ngừng từ chối: "Không được, tôi thật sự không được. Tôi gần như đã quên hết sách giáo khoa, sợ là lần đầu tiên làm kiểm tra trắc nghiệm sẽ phải đếm ngược, chỗ nào có lớp trưởng thành tích kém như vậy chứ?"

Con đường này cũng bị chặn lại.

Trong lòng giáo viên chủ nhiệm thở dài, hỏi cả lớp với giọng ngập ngừng: "Có bạn học nào muốn tự......"

Hai từ "Tự tiến cử" còn chưa nói xong, tay của Dương Tâm Dược đã giơ lên cao.

Em em em, chọn em chọn em! Cô thích nhất nói chuyện với mọi người, thích nhất chăm lo tập thể lớp, thích sự hoảng loạn của thầy giáo trước mặt!

Khó gặp được một bạn học chủ động như vậy,giáo viên chủ nhiệm lật xem thành tích thi đại học của cô một chút, không do dự liền quyết định chọn cô đảm nhiệm chức lớp trưởng.

Dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm, bạn học thưa thớt trong lớp vỗ tay như một lời chúc mừng cho người nhậm chức.

Trong tràn vỗ tay, Chung Khả thò nửa cái đầu qua, tự đáy lòng nói: "Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn." Cô cười tủm tỉm, "Về sau tớ sẽ cố duy trì chức lớp trưởng."

Cường độ học tập của lớp học lại cực kì lớn, bốn môn trong một ngày, một môn hai giờ, buổi sáng hai môn, buổi chiều hai môn, buổi tối còn có tiết tự học.

Trước kia một tiết ở cấp ba đều là 45 phút, có thời gian nghỉ giữa giờ là mười phút, nào nghĩ đến phương thức của lớp học lại hoàn toàn khác biệt đến như vậy, ngay cả Dương Tâm Dược tự xưng là mình đồng da sắt cũng mệt không chịu nổi.

Chờ đến khi chuông tan học vang lên, Dương Tâm Dược "Đùng" một tiếng đẩy ngã bàn học, cảm thấy mạng chó của mình đã đi được phân nửa.

Không riêng gì cô, đa số học sinh trong lớp đều mệt đến tinh thần hoảng hốt, tốp năm tốp ba kết bạn đi ra ngoài hóng gió.

Chỉ có tinh thần của bạn học "Mắt kính nhỏ " là mười phần như cũ, chuông tan học vừa vang lên thì hắn liền cầm sách giáo khoa chạy sau mông giáo viên, nhìn dáng vẻ của hắn chắc có không ít vấn đề muốn hỏi.

Dương Tâm Dược ở bàn học nằm liệt thành một trương bánh nướng lớn, hữu khí vô lực nhìn bạn cùng bàn mới của cô thu dọn sách vở.

Vào ngày tiếp xúc này, cô đã thăm dò tính cách của Chung Khả, người này thật sự tốt để ở chung, cậu tựa như cái cây kia không thu hút sự chú ý mà chỉ lẳng lặng hô hấp cùng không khí, chỉ có khi trải qua cùng cậu ấy mới có thể cảm nhận được cậu ấy tồn tại.

Giáo viên đặt cậu hỏi thì cậu không giơ tay. Giáo viên viết viết bảng thì cậu yên lặng ghi chép. Tan học cũng không nói chuyện phiếm cùng bạn học, ngay cả ăn cơm trưa cũng là một mình an tĩnh.

Dương Tâm Dược bởi vì tính cách hướng ngoại, bạn học tụ tập bên cạnh cô đều là thích chơi thích nháo, cô chưa bao giờ tiếp xúc qua với loại người này.Cô vẫn duy trì tư thế dựa vào bàn, ở tầm nhìn của cô, bóng dáng chàng trai cách cô rất gần.

Cô nhìn cậu đem sách giáo khoa túi đựng bút đều bỏ vào cặp sách, cô hỏi: "Cậu không ở trong trường sao?"

"Ừ......" Cậu gật đầu, "Nhà tớ ở gần trường."

Trường học lại Kinh Anh nằm trong thành phố cổ, phụ cận đều là tòa chung cư thấp tầng, 800 năm trước nói muốn phá bỏ và di dời, kết quả hiện tại cũng chưa có động tĩnh. Trường học lại không có môn giáo dục thể chất cho nên không cần sân thể dục, nơi này vừa vặn có thể an bài hai phòng học lớn cùng mấy chục gian ký túc xá.

"Đúng rồi, buổi sáng cậu tự giới thiệu tớ không có nghe rõ, cậu tốt nghiệp trường nào vậy?"

"Nhất Trung Yến Kinh."

Cái đáp án này làm Dương Tâm Dược cảm thấy ngoài ý muốn. Nhất trung Yến Kinh chính là trường công lập lớn nhất thành phố, lực lượng giáo viên hùng hậu, tỉ lệ nhập học hằng năm cao đến dọa người, trường công lập khác tỉ lệ 60% đã đủ tự hào trong vài năm, nhưng trường này mỗi năm có 70% trở lên, nghe nói 99% học sinh đều có thể đỗ!

Mỗi năm đề thi chung toàn thành phố, thành phố hơn một ngàn thì có hơn phân nửa đều đến từ Nhất Trung Yến Kinh, nghe nói học sinh nơi đó "Cử đi học nhiều như chó, khắp nơi đi như thế vận hội".

Chỉ là thật không nghĩ tới, trường học lợi hại như vậy cũng sẽ có học sinh lựa chọn học lại......

Chung Khả là người thực an tĩnh, cùng tính cách như Dương Tâm Dược hoàn toàn tương phản. Dương Tâm Dược thích nói chuyện cùng người khác, cùng người khác bắt chuyện mà Chung Khả còn lại là cá tính "Không hỏi không đáp". Cậu cúi đầu yên lặng thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong, cậu nâng chậu thực vật nhỏ mọng nước kia rồi cẩn thận nhét vào cặp sách.

Lần này, Dương Tâm Dược rốt cuộc hiểu rõ cách cậu đặt nó—— cặp sách của cậu là cái cũ nhất trong tất cả học sinh, trái phải hai bên đều có túi giữ, trong đó một cái đựng bình giữ nhiệt còn một cái dùng để đựng cây

Cậu mang cặp đứng lên, tạm biệt một cách lịch sự: "Lớp trưởng, tạm biệt."

"" à à. Tạm biệt!"

Cậu đi về phía cổng lớn, Dương Tâm Dược bỗng nhiên ngồi dậy, ở phía sau cậu kêu lên: "Đúng rồi, còn sen đá, ngày mai gặp nha!"

Chung Khả sửng sốt liền quay người lại nhìn cô.

Bọn họ tan học sớm, vẫn còn chưa tới thời điểm mặt trời xuống núi. Ánh mặt trời ấm áp tiến vào cửa sổ, tạo nên một vòng tròn vàng trên bàn học.

Một tay cô chống cằm cùng nụ cười thật tươi sáng

Chung Khả chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim mình bị thiêu đốt bởi ánh mặt trời.

"Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai."