Tuy rằng so thời gian dự định chậm một ít, bọn họ vẫn bình an chạy tới thành phố B.

mỗi ngày bên ngoài căn cứ Liên minh đều có người xếp hàng xin tiến vào, từ xa nhìn lại đã thấy hai hàng người rất dài. Nhìn đám người vây quanh đội ngũ, Hạ Hi hiển nhiên thực vui vẻ.

—— bởi vì ở đâu có người ở đó có tra công a!

Chu Tấn Viêm còn tưởng rằng Hạ Hi khẩn trương là do sắp được gặp anh trai. Hắn là cảnh sát, mà sản nghiệp Mạc gia cũng có một phần dính đến thế giới ngầm, nên hắn đương nhiên cũng có không ít hiểu biết. Sớm nghe nói tân nhiệm gia chủ Mạc gia - Mạc Hà làm người độc ác, Chu Tấn Viêm đột nhiên có chút lo lắng y có thể đối Hạ Hi không tốt hay không, nhịn không được tiến lên nhẹ nhàng cầm tay cậu.

Lại thình lình nghe thấy tiểu thiếu chủ hỏi: "Anh đã thích tôi đúng không?"

Chu Tấn Viêm tức khắc liền khẩn trương, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói thế nhưng trong lúc nhất thời lại ăn nói vụng về không biết nên nói cái gì, chỉ có thể theo bản năng gật gật đầu, "Phải."

Rõ ràng đã sắp ba mươii, thế nhưng đối mặt với người mình thích, hắn lại như mấy thanh niên đầu xanh đầu đỏ mới dậy thì chân tay luống cuống. Tưởng đem chính mình sở hữu tất cả đều cho người trước mắt, thậm chí hận không thể đem toàn bộ thế giới đều cho cậu, lại không biết nên biểu đạt điều đó như thế nào.

Chu Tấn Viêm thấp thỏm chờ đợi tiểu thiếu chủ đáp lại, nhưng mà phản ứng của đối phương không giống bất cứ những gì hắn từng nghĩ, hắn chỉ nghe được cậu nhẹ nhàng mở miệng: "Chu Tấn Viêm, chúng ta chia tay đi."

Chu Tấn Viêm nhìn Hạ Hi, ý đồ từ trên mặt cậu nhìn ra dấu vết đùa giỡn, chính là biểu tình khi đối phương nói chia tay lại giống hệt như ngày mới gặp đó đối với hắn, nói thích hắn.

Chu Tấn Viêm thở gấp gáp một hơi, hồi lâu mới tìm lại được thanh âm của chính mình, khàn khàn hỏi: "...... Vì cái gì?"

"Bởi vì tôi cảm thấy anh hết thú vị rồi." Tiểu thiếu chủ nháy đôi mắt xinh đẹp vô tội, ngữ khí còn mang theo chút thất vọng, "Tôi luôn cảm thấy rằng anh là loại người rất có tính khiêu chiến, có thể làm tôi chơi vui vẻ, nhưng thật không ngờ anh lại nhanh động tình như vậy, không thú vị, thật là quá vô vị."

"Anh không phải không thích tôi sao, nếu như anh có thể luôn kiên định như thế thật tốt?" Câu này bất luận kẻ nào nghe xong đều sẽ cảm thấy thật quỷ dị, Hạ Hi lại nói dị thường nghiêm túc: "Tôi vốn là thật lòng mong chờ nhận định anh (là tra công), nhưng vì sao anh lại thích tôi chứ?"

Chu Tấn Viêm ngơ ngác đứng, giây phút này đột nhiên vô pháp hô hấp, trong lúc này hắn lại thấy mình như con mèo bị Hạ Hi giết bỏ lúc trước, rõ ràng ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, mà toàn thân lạnh lẽo.

Hắn kỳ thật giống như con động vật kia, đều chỉ là một món đồ chơi bị tiểu hài tử nhìn trúng mà thôi, sở hữu tự cho là hạnh phúc ấm áp bất quá đều xuất phát từ đứa trẻ này nhất thời cảm thấy mới lạ, chờ cậu chơi chán rồi sẽ không lưu tình chút nào vứt bỏ.

Lúc này bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát: "Uy, mấy người kia, đứng lại!"

Hạ Hi xuống xe liền làm lơ đội ngũ trực tiếp đi phía trước, bất tri bất giác cách lối vào càng ngày càng gần, khó tránh khỏi khiến cho người xếp hàng cùng nhóm tuần vệ căn cứ chú ý, mấy cái tuần vệ đảo mắt cản lại: "Không thấy được muốn xếp hàng sao? Trở về xếp hàng, dị năng giả xếp hàng bên trái, người thường bên phải!"

Tiểu thiếu chủ không hề để ý Chu Tấn Viêm, quay đầu đối tuần vệ lẳng lặng nói: "Tôi là Mạc khê."

"Mạc khê thì sao......" Cầm đầu tuần vệ Trương Nham nói đến một nửa bỗng nhiên dừng lại, "...... Mạc khê?"

Liên minh căn cứ là do một tay Mạc Hà gây dựng, nơi này hoàn toàn là thiên hạ của Mạc gia, Trương Nham thân là một cái nho nhỏ tuần vệ trưởng, tuy rằng chưa thấy qua bộ dáng vị kia tiểu thiếu chủ trong truyền thuyết, nhưng tên này tóm lại là nghe qua, huống chi Mạc Hà từ một tháng trước liền phái ra rất nhiều dị năng giả đi tìm em trai y.

Trương nham không dám xác nhận Hạ Hi thân phận lại không dám dễ dàng đắc tội, vì cẩn thận, thấp giọng nói vào lỗ tai người bên cạnh: "Đi thông tri phía trên, nói có người tự xưng là tiểu thiếu chủ!"

Nhưng là bên kia người còn cực cực khổ khổ xếp hàng không biết sự tồn tại của tiểu thiếu chủ, sôi nổi la hét ầm ĩ lên, yêu cầu Hạ Hi quay trở lại cuối đội ngũ.

Sắc trời dần dần đã gần đến hoàng hôn, mọi người cảm xúc cũng càng ngày càng trào dâng, nháy mắt liền rối loạn, Trương Nham đang định mang theo đội tuần vệ dùng võ lực trấn áp, lúc này, cửa căn cứ đột nhiên oanh một tiến, mở ra.

Một cái thân hình cao lớn nam nhân bước nhanh đi ra, đám người đang ồn áo tranh chấp lập tức biến an tĩnh.

Có người trời sinh đã có một loại khí phách vương giả hung áp trấn áp người khác, Hạ Hi nhịn không được ở trong lòng nho nhỏ cảm thán một chút, lại không chú ý tới nam nhân càng chạy càng gần, trong nháy mắt đã mau đến trước mặt cậu.

Mạc Hà đi đến trước mặt Hạ Hi còn một thước thì đứng lại, từ trên xuống dưới nhìn một vòng kiểm tra đối phương cả người hoàn hảo không tổn hao gì, sau đó mới lạnh lùng mở miệng: "còn biết về nhà ?"

Hoàng Kỳ đi theo phía sau Mạc Hà lại đây, nhịn không được âm thầm phun tào, — thật là, thanh âm nghiêm khắc cùng lãnh khốc như vậy, giống như cái người vừa nghe được tin em trai bảo bối trở về đến cuộc họp cũng không thèm để ý vội vội vàng vàng chạy đi lúc nãy đều không phải y.

Hạ Hi nháy mắt đoán ra thân phận đối phương, "Anh?"

"Hừ." Mạc Hà lạnh mặt từ trong yết hầu ừ một tiếng, xoay người liền đi.

Hạ Hi tức khắc có chút không hiểu ra sao, mà Mạc Hà đi được hai bước lại không nghe thấy động tĩnh phía sau, liền dừng lại quay đầu : "Còn không đuổi theo? Vẫn là chơi chán một tháng bên ngoài, liền ca ca cũng không cần nữa?"

Cứ như vậy, Hạ Hi bị Mạc Hà tự mình mang vào căn cứ, cũng một đường thu hoạch vô số ánh mắt cung kính vấn an, nhịn không được cảm thấy chính mình có loại 'cáo mượn oai hùm'. Thẳng đến trở lại Mạc Hà chỗ ở, một người phụ nữ tròn trịa nhìn thấy Hạ Hi lập tức cười: "Tiểu thiếu gia rốt cục đã về rồi! phòng của cậu đã được chuẩn bị, vẫn giống hệt trước, cậu đã xem chưa?"

Hoàng Kỳ ở bên ngoài cũng muốn tiến vào, lại bị một đường đều xú mặt - Mạc Hà phịch một tiếng đóng cửa lại, sau đó bắt đầu đối với Hạ Hi hưng sư vấn tội: "mau đứng thẳng bên này," chỉ chỉ giữa phòng khách đất trống, "Hảo hảo công đạo rõ ràng một tháng này em đã làm cái gì, anh phái người đi đón, vậy mà em dám trộm trốn đi," nhắc tới cái này hiển nhiên cơn tức không nhỏ: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Tuy rằng Mạc Hà thoạt nhìn nghiêm khắc, Hạ Hi lại không biết vì sao một chút cũng không sợ. Có lẽ là bởi vì đối phương cho cậu cảm giác giống như anh cả của cậu trong thế giới chân thật.

Hạ Tam công tử ở nhà đứng hàng thứ ba, ngoại trừ tư sinh tử Bạch Giản kia, cậu còn có một người anh tên Hạ Sâm, ngày thường thoạt nhìn nghiêm khắc, trên thực tế lại phi thường sủng cậu, nhưng sau đó y gia nhập hội Đồng Minh, cùng gia tộc chặt đứt quan hệ.

Hạ Hi đột nhiên rất tưởng niệm Hạ Sâm, nhịn không được đi đến trước mặt Mạc Hà, ngửa đầu nhẹ nhàng nói: "Ca ca, em nhớ anh."

Vẻ nghiêm khắc của Mạc Hà tức khắc giống như khí cầu bị châm đâm thủng lập tức bẹp.

"Làm sao vậy, có phải bị ai bắt nạt hay không?"

Mạc Hà cả người có một loại tự thái, nói cho anh anh tẩn chết hắn, Hạ Hi vội vàng lắc đầu, "Không có."

"Vậy suôt một tháng trời qua em đang làm cái gì?"

Hạ Hi nghĩ nghĩ, "Em gặp một người, chính là sau này em lại cảm thấy hắn không thú vị, nên đem hắn bỏ lại rồi."

Mạc Hà lớn lên cũng trong hoàn cảnh vặn vẹo, tự nhiên cũng không hiểu đến phải dạy em trai như thế nào mới đúng, chỉ biết lấy đồng dạng tư duy vặn vẹo đi sủng đối phương, "Vứt bỏ liền vứt bỏ, anh lại tìm vài người thú vị hơn cho em đùa nghịch là được."

Mạc Hà quả nhiên nói là làm, đêm đó liền mang theo Hạ Hi đi ra ngoài, thuận tiện mang cậu làm quen với hoàn cảnh căn cứ.