Chu Tấn Viêm do dự một hồi vẫn là quyết định gọi Hạ Hi dậy: "Tiểu Khê, uống thuốc xong hẵng ngủ."
Hạ Hi bị nháo tỉnh, mơ mơ màng màng híp nửa mắt nhìn về phía Chu Tấn Viêm, lông mi cong dài run run, cứ thế run tới trong lòng Chu Tấn Viêm, bộ dạng vật nhỏ không chút phòng bị làm cảm giác khô nóng trên người Chu Tấn Viêm còn chưa kịp bình phục lại bốc cháy lên.
"...... Không muốn uống." Tiểu thiếu chủ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Chu Tấn Viêm nhìn cậu nửa ngày, rốt cuộc không lỡ quấy nhiễu giấc ngủ của cậu nữa, chỉ có thể cẩn thận đem người ôm trở về giường.
"Đinh —,giá trị sủng ái tăng 10 điểm, tổng số: 55."
Cảm giác được thân thể được đặt trên đệm mềm mại, Hạ Hi củng củng thân mình, cong lại thành một đoàn nhỏ.
Thế nhưng thân hình bé nhỏ này giờ lại là cả thế giới của Chu Tấn Viêm. Chu Tấn Viêm nhẹ nhàng hôn hôn cái trán đối phương, cẩn thận xác định cơ thể cậu ổn định không có vấn đề gì mới ra khỏi phòng, tri kỉ giúp cậu đóng cửa,
Chu Tấn Viêm xuất thân là quân nhân, thân thủ rất tốt, khả năng lĩnh ngộ cao, đã tìm ra không ít cách sử dụng dị năng, nhưng còn cần nhiều tang thi tới thí nghiệm. Hắn thông qua âm thanh và ánh sáng, giống như mèo vờn chuột dụ từng con tang thi tới một ngõ nhỏ để luyện tập dị năng.
Hắn phải nhanh chóng trở lên mạnh hơn , bởi vì hắn có người mà hắn phải bảo hộ.
Một đêm cần mẫn giết tang ti, cả ngõ nhỏ đã phủ kín xác chết, sát khí trên người Chu Tấn Viêm thậm chí làm tang thi vô ý thức chùn bước. Chu Tấn Viêm mơ hồ cảm thấy dị năng lại có xu thế thăng cấp, tố chất thân thể cũng theo đó tăng lên, cả một đêm như vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi như hắn tính, lại nghĩ đến tiểu đông tây vẫn ngoan ngoãn ngủ trong phòng, cả người càng tràn ngập lực lượng, nhẹ nhàng nện bước nhanh chóng trở về nhà, trước khi Hạ Hi thức giấc hắn muốn đem mùi máu trên cơ thể rửa sạch, lại cấp ' tiểu đông tây ' tham ăn làm bữa sáng.
Chu Tấn Viêm không biết, thời điểm hắn vừa ra khỏi phòng, Hạ Hi – người lẽ ra đang ngủ say - mở bừng mắt.
Lúc trước còn có chút nghi ngờ thì giờ phút này cậu lại hoàn toàn xác định Chu Tấn Viêm tuyệt đối không phải đối tượng công lược. Bởi vì nam nhân trước sự làm nũng vô lý của cậu vẫn vô điều kiện sủng nịch, tất cả đều biểu lộ yêu thương, thậm thậm chí còn hôn cậu khi cậu đang ngủ...... So với hai đối tương công lược sai lầm ở các thế giới trước — Cung Nghi Nam và Herbert – tạo cho cậu cảm giác giống nhau như đúc.
Đến tận thế giới thứ ba, một tên tra công cũng không thể tìm đúng, Hạ Hi cảm thấy chính mình có thể viết một quyển sách tên là 《 ta có kỹ năng đặc thù để không gặp tra công 》.
Hơn nữa skill ' tra công phát sáng' để là quái gì? Cậu thực sự muốn lôi 027 ra ngoài hành hung, 027 ủy ủy khuất khuất giải thích: "Ta rõ ràng dựa trên cốt truyện! Cốt truyện biểu hiện hắn đã có bạn gái, cho nên ta cảm thấy hắn dù có thích ngài cũng là do lợi dụng thân phận của ngài, tuyệt đối không phải thật lòng!"
Chuyện tới nước này có hỏi tội 027 cũng vô dụng, Hạ Hi chỉ có thể yên lặng suy nghĩ biện pháp giải quyết. Vì thế thời điểm Chu Tấn Viêm trở về, phát hiện tiểu thiếu chủ đã tỉnh, thoạt nhìn như đang ngẩn người, cũng không biết vì sao nhìn cậu như vậy làm hắn cảm giác một trận hoảng hốt, "Tiểu Khê, sao tự nhiên lại dậy sớm như vậy?"
Tiểu thiếu chủ nghe tiếng gọi, ngơ ngác ngẩng đầu, Chu Tấn Viêm sờ cái trán của cậu, nhiệt độ đã trở về bình thường, "Cơm sáng chuẩn bị xong rồi, có muốn ăn luôn không?"
Nhắc đến ăn tiểu thiếu chủ lập tức nhảy xuống giường, "Muốn!"
Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ lăn lộn toàn bộ phòng ở, tiểu thiếu chủ giống cái đuôi nhỏ đi theo sau Chu Tấn Viêm ra ra vào vào, chọc Chu Tấn Viêm nhịn không được yêu thương sờ sờ đỉnh đầu cậu, làm tiểu đậu nha lắc lắc lư, "Qua bàn bên kia ngồi trước đi, rất nhanh là chuẩn bị xong."
"Đinh —, giá trị sủng ái tăng 10 điểm."
Vì thế Hạ Hi nghe lời ngồi ở trước bàn ăn, một bên nhìn Chu Tấn Viêm một bên tiếp tục tự hỏi.
Hiện tại còn có thể kịp rời khỏi Chu Tấn Viêm.
Hiện giờ nơi nơi đều là tang thi, muốn tìm tra công cũng chỉ có thể chờ tới căn cứ liên minh mới có thể tìm tiếp, không bằng trước đó cứ ở bên hắn, xoát nhiều một chút giá trị sủng ái, chờ đến căn cứ liên minh rời đi hắn có lẽ vẫn chưa muộn.
Chu Tấn Viêm quay lại, liền nhìn đến Hạ Hi lại lần nữa phát ngốc.
Bởi vì tiểu thiếu chủ suy nghĩ không giống người thường, cho nên hắn thường không thể lý giải cậu đang suy nghĩ cái gì, thế giới của người này hắn vào không được, tự nhiên khó tránh khỏi bất an, hơn nữa loại bất an này theo tình cảm với thiếu niên ngày càng tăng trưởng, nhịn không được hỏi: "Tiểu Khê, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Nghĩ về anh." Tiểu thiếu chủ méo mó đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập tính trẻ con thiên chân cùng chuyên chú luôn có thể làm Chu Tấn Viêm bồi hồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Hắn và Tiếu Đình Uyển quen biết chỉ vì cô ấy luôn khiến hắn hoài niệm về mẹ, ở chung hồi lâu cũng chưa từng sinh ra chút tình cảm yêu đương, nhiều nhất có lẽ chính là ý thức trách nhiệm của một người đàn ông với phái nữ. Chỉ có Hạ Hi mới làm hắn cảm nhận được loại dao động mà hắn chưa từng có này, Chu Tấn Viêm buông chén đũa, muôn vàn tình cảm đều ẩn trong tiếng gọi khàn khàn: "Tiểu Khê......"
"Đinh —, giá trị sủng ái gia tăng 10 điểm."
Tiểu thiếu chủ nhẹ nhàng chớp mắt, thoạt nhìn vừa ngây ngô lại vừa thông minh, "Ân?"
Chỉ cần thích thượng một người liền sẽ không tự chủ được bị người đó mê hoặc, mặc kệ là đối phương bộ dạng gì — cười hay không cười, quật cường hoặc ngoan ngoãn, đơn thuần hay lõi đời. Mà Chu Tấn Viêm giờ phút này đã chìm mê trong lưới tình, cố tình người mê hoặc hắn kia còn không tự giác xốc lên áo sơmi, lộ ra vòng eo nhỏ, trắng nõn, làm máu Chu Tấn Viêm liền nóng lên, "Làm sao vậy?"
"Ngứa." Hạ Hi trên người miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, ngứa khó chịu, xốc lên quần áo muốn gãi gãi, Chu Tấn Viêm vội tiến lên đè lại tay cậu: "Không thể đụng vào."
"Đinh, giá trị sủng ái tăng 5 điểm, tổng cộng : 80."
"Nhưng nó rất ngứa."
"Nghe lời, chịu khó nhịn 2 ngày là được," Chu Tấn Viêm ý đồ dùng đồ ăn hấp dẫn lực chú ý của tiểu thiếu chủ , "Ăn cơm, có món trứng chiên cậu thích này."
Hạ Hi lại lần nữa bị tay nghề nấu cơm của Chu Tấn Viêm thuyết phục, bụng nhỏ ăn no căng, mà Chu Tấn Viêm lo lắng miệng vết thương của cậu bị cậu gãi nứt ra, cả ngày đều trông chừng cậu, đến cả lúc đi sửa xe cũng không quên đem theo Hạ Hi.
Nếu như trên đường không có biến cố gì, thì chỉ cần ba đến bốn ngày là có thể chạy đến thành phố B, cho nên yêu cầu chuẩn bị một chiếc xe kiên cố, tốc độ tốt, Chu Tấn Viêm đem chiếc xe Jeep cũ của mình ra tu chỉnh một phen.
Hạ Hi đối với kết cấu ô tô không biết nhiều, chỉ nhìn đến bên cạnh xe bày một đống công cụ và linh kiện lung tung rối loạn. Nam nhân mặc áo phông bó sát người, lộ ra bả vai rộng lớn rắn chắc, hơi mỏng mồ hôi dưới ánh đèn hơi hơi tỏa sáng, cơ bắp trên người theo động tác của hắn triển khai ra, thân thể theo thói quen làm quân nhân thẳng tắp làm hắn đặc biệt anh đĩnh soái khí.
Quả thực cái gì cũng tốt, nhưng vì sao lại không phải là tra công chứ.
Hai ngày sau vết thương của Hạ Hi gần như bình phục hoàn toàn, Chu Tấn Viêm rốt cuộc quyết định nhích người đi thành phố B. Trước khi đi mang đủ các loại đồ vật, có súng ống, xăng, túi ngủ, đương nhiên còn có đồ ăn vặt tiểu thiếu chủ thích ăn, bởi vậy thoạt nhìn giống như là đi dạo chơi ngoại thành hơn.
Thế nhưng buổi chiều ngày đầu tiên khởi hành hai người xui xẻo gặp phải một đợt thi triều, Chu Tấn Viêm hạn chế việc đối đầu, đi đường vòng về phía Tây Bắc.
Sắc trời thực mau tối, buổi tối chỉ có thể ở ngoài hoang dã, Chu Tấn Viêm lợi dụng dị năng đốt lửa, chuẩn bị nồi chuẩn bị nấu mì, còn cắt thịt và rau dưa bỏ thêm vào, quay đầu lại không thấy tiểu thiếu chủ, lập tức đứng lên tìm.
Chỉ thấy tiểu thiếu chủ ở phía xa ngồi xổm, cùng một con mèo đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, cả hai vật nhỏ biểu tình đều thực nghiêm túc.
Đại khái là phụ cận mèo hoang, lông màu vàng trắng đan xen, bị mùi đồ ăn hấp dẫn lại đây, toàn thân đều lộ ra địch ý cùng cảnh giác, phảng phất vừa lơ đãng liền dơ ra móng vuốt.
Thế nhưng tiểu thiếu chủ còn vươn tay, tựa hồ muốn sờ nó, mèo hoang tức khắc không lưu tình chút nào tặng cho cậu một vết trảo.
"Tiểu Khê!" Chu Tấn Viêm trong lòng căng thẳng, vội đi lên trước, thấy tay Hạ Hi xuất hiện ba vệt máu nhợt nhạt.
Chính là nếu là người bình thường bị cào thương sẽ xuất hiện biểu tình nóng giận, thế nhưng tiểu thiếu chủ lại thực vui vẻ, hướng mèo hoang mỉm cười ngọt ngào lên: "Ngoan nga, ta nơi này có đồ ăn ngon, đi theo ta nha"
Cách đó không xa đống lửa ở trên mặt thiếu niên loang lổ mà đong đưa bóng ma, nụ cười của cậu như cũ thiên chân vô tà, chỉ là phảng phất có một cái hắc động, tràn ngập thần bí cùng khó lường, làm người hoang mang mê mang lại muốn ngừng mà không được.
trực giác quân nhân làm Chu Tấn Viêm nhạy bén cảm giác được một tia quỷ dị, nhưng lại suy nghĩ đến tiểu thiếu chủ vốn dĩ là một người tràn ngập mâu thuẫn, liền tạm thời lựa chọn bỏ qua. Hắn lo lắng vết thương do mèo hoang để lại có chứa nhiều vi khuẩn, lập tức tìm trên xe nước thuốc giúp Hạ Hi tiêu độc, thời điểm quay lại thấy một người một mèo thế nhưng lại có thể chung sống hòa bình, Hạ Hi kiên nhẫn uy nó, nó cũng không hề kháng cự Hạ Hi vuốt ve.
Chờ đến ngày hôm sau hửng đông, lúc chuẩn bị xuất phát, con mèo nhỏ còn chủ động cọ cọ tay Hạ Hi, Chu Tấn Viêm nhìn bộ dạng tiểu thiếu chủ nghiêm túc chăm con mèo đột nhiên có loại cảm giác mất mát bị bỏ rơi, thầm mắng chính mình chả ra sao, đến cả động vật cũng ăn dấm (ghen) được, lại nhìn thấy Hạ Hi một bộ thực yêu con mèo này, liền cưng chiều hỏi: "Muốn mang theo nó không?"
"Đinh —, giá trị sủng ái tăng 5 điểm, tổng cộng : 85."
Tiểu thiếu chủ vui vẻ gật đầu: "Được!"
Vì thế lữ đồ hai người cứ như vậy có thêm một chú mèo nhỏ. Ngày hôm nay may mắn không gặp thi triều giống hôm trước, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện vài con tang thi, rất nhanh bị Chu Tấn Viêm giải quyết. Phía trước chính là thành phố B, có lẽ họ chỉ phải ngủ ngoài trời nốt đêm nay mà thôi, Chu Tấn Viêm nhìn con mèo đang vây quanh Hạ Hi không ngừng làm nũng, miễn cưỡng nhịn ghen tuông xuống xe.
Nhưng mà sự việc phát sinh tiếp theo đánh vỡ mọi nhận thức từ trước đến giờ của hắn.
đao trên tay Tiểu thiếu chủ vẫn còn nhỏ máu tươi, con mèo nhỏ nằm một bên mất đi hô hấp.
cảnh tượng trước mắt quả quỷ dị đến mức khiến Chu Tấn Viêm không biết phải phản ứng thế nào, nửa ngày mới có thể mở miệng, "Tiểu Khê, cậu......"
Tiểu thiếu chủ không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn hắn, giống như hoàn toàn không hiểu vì sao ngữ khí Chu Tấn Viêm sửng sốt như vậy, "Làm sao vậy?"
"Cậu... Không phải cậu rất thích con mèo này sao?"
"Đúng là thích," tiểu thiếu chủ một bên suy nghĩ một bên nghiêm túc nói, "Lúc vừa nhìn thấy nó, bộ dáng dã tính khó thuần của nó thật sự xinh đẹp, đáng yêu a." ngữ khí càng ngày càng tiếc nuối, thậm chí còn mang theo chút ủy khuất trẻ con, "Có chút mong chờ ở nó, nhưng nó lại bị thuần phục nhanh như vậy, một chút cũng không thú vị." ( Bếu: thụ nhà ta chưa bao giờ đáng yêu và thiên thần a ~ cứ biến thái thế này bảo sao công càng ngày càng hắc ~)
Chu Tấn Viêm nhìn khuôn mặt tiểu thiếu chủ như dĩ vãng - thiên chân tươi đẹp, một loại ý niệm rất nhỏ lại cực kỳ kinh sợ hiện lên trong đầu, làm tay chân hắn đột nhiên lạnh lẽo.
Tiểu thiếu chủ đặng đặng đặng chạy tới, giữ chặt tay hắn, nhìn hắn mềm mại nói: "Tôi đói bụng, chúng ta khi nào ăn cơm?"
Hiện giờ là mạt thế, giết người là việc ngày nào cũng làm, huống chi chỉ là một động vật, tiểu thiếu chủ có thể là do từ nhỏ bị chiều hư mà thôi ( đến lạy sự bao che của a), Chu Tấn Viêm miễn cưỡng dùng các loại lý do an ủi chính mình, "Lập tức sẽ có cơm ăn."
Đêm đó, Chu Tấn Viêm một bên gác đêm, một bên lẳng lặng nhìn ' tiểu đông tây' ngoan ngoãn cuộn ở trong lòng hắn ngủ yên, mặt mày thiếu niên vốn dĩ tinh xảo đến lúc ngủ càng thiên chân, phảng phất kể cả có dính đầy máu tươi, hai tay ô uế cũng không phải là cậu.