Ngọc Doãn nghe nói xong thì mừng rỡ vội vàng bảo Lư Chi Sĩ tìm Cát Phổ tới. Trong lúc đợi Cát Phổ tới, Ngọc Doãn như người mất hồn đi đi lại lại rồi chợt ngồi xuống mà không nói lời nào.
Lý Bảo và Liễu Thanh nhìn nhau hết sức thắc mắc.
Chẳng lẽ Lang quân lại có chuyện gì sao?
Ước chừng nửa canh giờ, Lư Chi Sĩ đưa Cát Phổ tới. Cát Phổ xem xong bức hình liền không hề do dự khẳng định:
- Đúng là người con gái này. Ta vẫn còn nhớ rõ. Đặc biệt trên mặt cô ấy còn có một cái nốt ruồi rất ấn tượng. Đúng là cô ấy...
Lý Bảo nói nhỏ:
- Lang quân! Hay là tiểu đệ phái người tới đó để xem có tin tức gì không rồi báo cho lang quân?
Ngọc Doãn theo bản năng định gật đầu nhưng rồi lắc đầu. Hắn chắp tay sau đít đi lại trong phòng. Mất một lúc lâu, Ngọc Doãn mới lên tiếng:
- Trong ngõ tú tài có còn nhà nào trống không?
Lý Bảo ngẩn người quay đầu sang nhìn Lư Chi Sĩ. Lư Chi Sĩ suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Nhà trống thì có một cái, cách căn nhà này không xa. Ở hơi chếch đối diện một chút. Nghe nói chủ nhân của căn nhà đó họ Trương, trước trận chiến phủ Khai Phong đã bỏ chạy cho nên nơi đó vẫn bỏ trống. Nếu lang quân thấy thích hợp, tiểu đệ sẽ cho người đi thu xếp. Có điều muốn tới đó chỉ sợ phải đợi khế ước.
Ngọc Doãn nhíu mày. Liễu Thanh đứng bên liền lên tiếng:
- Không cần phải khế ước. Bát ca dẫn lang quân tới đó ở. Ta sẽ đi tìm Tiếu áp ti để làm khế ước...ha ha! Chút việc nhỏ thế này, Tiếu áp ti chắc chắn sẽ nể mặt.
Lúc này, sắc mặt Ngọc Doãn mới dễ coi hơn một chút.
- Lý giáo đầu! Nhanh chóng để ý cho ta đám lưu manh đó. Phải biết được chúng giao tiếp với ai.
Lý Bảo vội vàng khom người lĩnh mệnh rồi dẫn Cát Phổ rời đi. Trước khi đi, y căn dặn Lư Chi Sĩ đưa Ngọc Doãn tới căn nhà không ở phố Tú Tài đồng thời dặn đi dặn lại không được để lộ.
Đợi đám người Liễu Thanh rời đi, Cao Nghiêu Khánh mới lên tiếng hỏi:
- Tiểu Ất! Đang yên đang lành sao lại chuyển nhà?
- Dường như gặp lại người quen cũ, có điều không dám khẳng định. Ta dự định tới đó xem, đợi sau khi biết rõ mới quyết định tiếp...Hơn nữa, Hạ Kiều uyển mặc dù yên tĩnh nhưng không an toàn. Ở một hai ngày thì còn được nhưng nếu ở thời gian lâu thì chưa chắc đã giấu được. Còn nếu ở nhà dân có khi lại an toàn hơn. Sau này nếu có chuyện gì ta sẽ cho tiểu bát liên lạc với ngươi. Đúng rồi! Đã thu xếp cho đám Thập Tam Lang chưa?
- Yên tâm đi! Đã thu xếp xong xuôi.
Tới lúc này, Ngọc Doãn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi uống vài chén rượu, thấy người đi lại thưa dần, hắn mới cùng với Lư Chi Sĩ theo cửa hông lên một chiếc xe ngựa.
Ngồi trong xe, đầu óc Ngọc Doãn vẫn đang suy nghĩ hết sức linh tinh.
Dư Lê Yến đột nhiên xuất hiện khiến cho hắn cảm thấy tình hình trong thành Khai Phong dường như không được yên bình như đám Lý Bảo nói. Mà nay sau trận đại thắng, hoàng đế Khâm Tông đang chuẩn bị nghị hòa với Nữ Chân. Hơn nữa còn cho Yến Anh và Ngô Mẫn phụ trách. Cái quyết định này với Yến Anh và Ngô Mẫn, cả hai người chắc chắn không khúm núm với Nữ chân. Cho nên tình hình tiếp theo hết sức mẫn cảm.
Nghĩ tới tất cả các thế lực đều đang bắt đầu rục rịch.
Lúc trước, mặt dù Ngọc Doãn ở xa phủ Yến Sơn nhưng cũng biết được tình hình phủ Khai Phong. Phái nghị hòa đang từ từ thất thế. Trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào vực dậy lại được. Có thể nói một khi nghị hòa thành công, ngôi vị Hoàng đế của Khâm Tông cho dù có ổn định lại nhưng trận đại thắng này cũng tan thành mây khói.
Hoàng đế Huy Tông sẽ ngồi xem Triệu Hoàn đứng vững trên ngôi vị hoàng đế sao?
Ngọc Doãn cũng không dám khẳng định.
- Lang quân! Tới rồi.
Từ bên ngoài xe, âm thanh của Lư Chi Sĩ cắt đứt sự suy nghĩ của Ngọc Doãn.
Thoáng cái, cái xe ngựa đã đi vào trong ngõ Tú Tài tới một cái nhà bỏ không thì dừng lại.
Cửa nhà bị khóa nhưng đối với loại lưu manh như Lư Chi Sĩ mà nói thì đây chỉ là thứ đồ chơi. Y bước tới rồi dùng sức bẻ gẫy khóa. Sau đó, Ngọc Doãn và Lư Chi Sĩ đi vào bên trong. Lư Chi Sĩ đốt đèn cũng với Ngọc Doãn kiểm tra xung quanh.
Căn phòng này đã lâu không có người ở cho nên có mùi ẩm mốc.
Trong căn phòng phủ đầy bụi, giăng đầy mạng nhện.
Căn nhà được chia ra làm hai tầng. Tầng một có phòng khách, phòng bếp và một gian nhỏ. Tầng hai có hai gian có thể dùng làm phòng ngủ và thư phòng.
Ngay khi Ngọc Doãn và Lư Chi Sĩ đang xem phòng thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe.
Ngọc Doãn vội vàng đi tới bên cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
Trong ngõ hơi tối.
Một chiếc xe ngựa dừng lại cách đó không xa. Người đánh xe là một vị tráng hán. Sau khi nhảy xuống y liền cầm lấy chiếc đèn lồng trên càng xe.
Ngọc Doãn nhíu mày lại liền nhận ra vị hán tử đó chính là Nhâm Oán.
Ngay sau đó màn xe được vén lên, từ bên trong có một người con gái đi ra. Do ánh sáng hơi tối, lại thêm thiếu nữ mặc áo choàng khiến cho nhìn không rõ. Nhưng chỉ từ phía sau, Ngọc Doãn vẫn có thể nhận ra mà trống ngực đánh thình thịch.
Người thiếu nữ đi qua ngôi nhà không nơi Ngọc Doãn ở nhưng không để ý.
Nhâm Oán mở cử phòng, nàng liền đi vào. Một lát sau, chỉ thấy đèn ở tầng hai sáng lên...
Là nàng! Ngọc Doãn có thể khẳng định nàng chính là Dư Lê Yến.
Nhưng làm thế nào để chạm mặt với nàng?
Ngọc Doãn có chút do dự, suy xét xem có nên tới cửa để hỏi thăm hay không.
Làm như vậy có phần hơi mạo muội không phải phong cách của Ngọc Doãn...Trong lúc hắn đang do dự, La Chi Sĩ lên lầu nói:
- Lang quân! Sư phụ sợ nơi này quá đơn sơ cho nên đưa mấy người tới để quét tước dọn dẹp.
Đào mắt một cái, Ngọc Doãn liền nảy ra một ý.
- Cứ để cho họ quét dọn một chút. Bát ca theo ta tới quý phủ của Cao nha nội để lấy mấy thứ.
Lư Chi Sĩ lập tức đồng ý rồi cùng với Ngọc Doãn xuống lầu lên xe ngựa. Ngoài cửa, Cát Phổ dẫn mười mấy người phụ nữ đang đứng chờ. Y và Lư Chi Sĩ gật đầu với nhau rồi dẫn bọn họ vào trong quét dọn...
Tới của Cao phủ, Ngọc Doãn ở ngoài mà không đi vào trong. Lư Chi Sĩ gọi Cao Nghiêu Khánh ra, Ngọc Doãn ở trong xe nói nhỏ với gã hai câu. Một lát sau, Cao Nghiêu Khánh liền cầm một cái hôm ra đưa cho hắn.
- Tiểu Ất! Có chuyện gì vậy?
Mãi cho tới bây giờ, Cao Nghiêu Khanh vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì. Nhưng Ngọc Doãn cũng không giải thích với gã mà chỉ bảo gã liên lạc với Chu Huyến chuẩn bị ngày mai gặp.
- Về đi.
Ngọc Doãn lên tiếng, Lư Chi Sĩ vội vàng đánh xe về. Trở lại ngõ Tú Tài, căn nhà đã được quét dọn sạch sẽ khiến cho không khí trở nên trong lành hơn nhiều. Căn phòng khách dưới tầng một đã được đốt đèn. Khóa cửa cũng được thay mới.
Ngọc Doãn tạ ơn Cát Phổ và Lư Chi Sĩ rồi để hai người rời đi. Hắn đóng cửa lại, lên lầu đẩy cửa sổ nhìn về phía đối diện thì thấy trên tầng hai của căn nhà đã tắt đèn.
Ngọc Doãn hơi nở nụ cười. Hắn mở cái hộp lấy ra một cây Hồ cầm. Sau khi điều chỉnh dây, hắn liền nắm chặt cây đàn.
Ngọc Doãn ngồi bên cạnh cửa sổ hít một hơi thật sâu rồi tay khẽ gẩy nhẹ. Cây Hồ cầm liền vang lên một thứ âm thanh sâu kín.
Nhâm Oán ở một căn phòng tại lầu một, duy trì cảnh giới.
Sau khi Da Luật Dư Lý quyết định nhường ngôi cho Da Luật Dư Đổ xong, Nhâm Oán liền quyết định rời khỏi Tây Liêu trở lại Đại Tống. Cho dù công lao của hắn rất lớn nhưng vẫn mãi là một người Tống.
Người Thái Nguyên vốn có tính tình cương liệt khiến cho hắn không thể làm chuyện gây nguy hại tới Đại Tống. Trước kia y đi theo Nhâm lão công tới nương tựa vào Tây Liêu, sau đó lại theo Dư Lê Yến tới Tây Châu. Hiện giờ, Dư Lê Yến không còn là người đứng đầu Tây Liêu mà Nhâm lão công cũng không còn mặn mà với triều đình Tây Liêu khiến cho Nhâm Oán quyết định vất bỏ tương lai của mình ở đây. Có điều, y cũng không có một mình mà tiếp tục đi theo Dư Lê Yến.
Cũng không phải Nhâm Oán có ý yên phận đi theo Dư Lê yến. Y biết trong lòng Dư Lê yến chỉ có một người...đó là vị huynh đệ của mình. Sở dĩ lưu lại cũng là do Nhâm lão công cầu khẩn. Khi y quyết định rời khỏi Tây Liêu, Nhâm lão công đã tìm y mà nói một câu: Xin ngươi hãy bảo vệ công chúa Thục quốc cho tốt, đừng để cho cô ấy bị tổn thương.
Nhâm Oán là một người coi trọng lời nói của mình. Không nói Nhâm lão công có ơn dưỡng dục đối với mình, chỉ cần đã nói thì y không thể từ chối. Theo Dư Lê Yến tới Khai Phong, y cũng đã gặp Da Luật Dư Đổ.
Mặc dù trong thâm tâm của y có chút mâu thuẫn với Da Luật Dư Đổ nhưng y cũng phải thừa nhận rằng đối phương thích hợp làm người đứng đầu Tây Liêu hơn Dư Lê Yến.
Vào thời điểm Tây Liêu gặp nguy hiểm nhất, nàng đã kéo dài ngai vàng của Tây Liêu. Nàng là người có năng lực nhưng vì thân phận của nàng chỉ có thể kéo dài ngai vàng của Tây Liêu mà không thể trùng hưng nó được. Về điểm này sau khi tình hình Tây Liêu ổn định có thể nhận ra được.
Mặc dù Dư Lê Yến vẫn là người đứng đầu Tây Liêu nhưng bên trong Tây Liêu lại không có sự đồng tâm hiệp lực.
Mà nay không còn là thời điểm Tiêu Yến Yến thống trị Tây Liêu. Cho dù là Tiêu Yến Yến cũng không thể trở thành là người đứng đầu Tây Liêu huống chi Dư Lê Yến so với Tiêu Yến Yến có sự chênh lệch quá nhiều. Ngai vàng được kéo dài. Tình hình ổn định thì cần một nhân vật mạnh mẽ để thống nhất quản lý Tây Liêu. Da Luật Dư Đồ mặc dù phản bội nhưng trong lòng người vẫn có uy vọng rất cao.
Nhâm Oán phải thừa nhận Dư Lê yến quyết định đúng. Mặc dù cảm thấy đáng tiếc cho Dư Lê Yến nhưng có thể tưởng tượng nếu có thể bỏ những ước thúc của Tây Liêu, nói không chừng nàng lại càng thêm hạnh phúc.
Trong lúc đang lơ mơ, Nhâm Oán chợt nghe thấy có tiếng đàn văng vẳng. Y chợt ngẩn người mà ngồi dậy.
“Đang lúc nửa đêm sao lại đột nhiên có người gẩy đàn?”
Nhâm Oán chưa từng được nghe Ngọc Doãn đàn nhưng thường xuyên thấy khi ở Tây Châu, Dư Lê Yến đàn khiến cho người ta phải rơi lệ.
Mặc dù không biết âm luật nhưng có thể nghe thấy khúc nhạc mà người ta đang đàn giống hệt với khúc nhạc khi Dư Lê Yến thường một mình ngồi đàn. Y đang cảm thấy nghi hoặc thì nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống.
Y vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng chỉ thấy Dư Lê Yến với nét mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng đang chạy nhanh xuống lầu.