Dưới những con gió đêm thổi tới, Đông Kinh vô cùng rực rỡ.

Những cơn gió xuân nhè nhẹ lan tới làm say lòng người. Ngọc Doãn ngồi trong một gian phòng ở tầng ba của lầu Phong Nhạc nhìn xuống cảnh đêm mà cảm thấy thổn thức.

Hắn trở lại Khai Phong đã được một ngày. Tuy nhiên Ngọc Doãn vẫn chưa về nhà, thậm chí không dám xuất hiện trước mặt mọi người. Hôm nay hắn cũng chỉ lén lút tới lầu Phong Nhạc rồi theo cửa hông đi lên. Mã nương tử đã thôi không kinh doanh lầu Phong Nhạc mà bán nó cho Liễu Thanh. Thật ra Mã nương tử biết rõ sau lưng Liễu Thanh chính là Ngọc Doãn và thái tử.

Nói thẳng ra, lầu Phong Nhạc chính là sản nghiệp trên danh nghĩa của thái tử Triệu Kham.

Có điều không có mấy ai biết tới chuyện này khiến cho người nào cũng tưởng Liễu Thanh được hời.

Đương nhiên cũng chẳng có một ai hoài nghi Liễu Thanh. Cái tên này từ khi phát đạt, lại thêm có các mối quan hệ với trong cung cho nên không còn là một thương nhân bình thường nữa.

Mã nương tử gần như nửa bán nửa tặng lầu Phong Nhạc cho Liễu Thanh cũng vì để sau này có được một chút quan hệ.

Sau khi Liễu Thanh có được lầu Phong Nhạc liền theo lệnh của Ngọc Doãn đem đổi tên nói thành lầu Phàn.

Phàn chính là chữ Phàn trong Phàn Lê Huê chứ không phải là phèn...Trong suy nghĩ của Ngọc Doãn, cái tên lầu Phàn này dễ nghe hơn.

Trở lại phủ Khai Phong, Ngọc Doãn ở tại Kiều Uyển.

Nơi này là sản nghiệp của Cao gia, trước đây từng là một nơi người ta chuyên tới đá cầu. Nhưng từ sau trận chiến Khai Phong, nhân sự trên triều đình thường xuyên thay đổi khiến cho chuyện đá cầu dần bị quên lãng trong tầng lớp quyền quý mà chảy vào phố phường.

Kết quả là lúc trước Cao Nghiêu Khánh bỏ ra một số vốn khổng lồ để cải tạo Hạ Kiều Uyển thành nơi đá cầu thì bây giờ mất đi tác dụng.

Có điều nơi này cũng tương đối yên tĩnh, chẳng có ai tới quấy rầy. Cho nên Ngọc Doãn ở đây cũng không có người nào chú ý.

Sức khỏe của Cao Cầu càng ngày càng yếu. Sau khi trở lại Đông Kinh, Ngọc Doãn cũng chỉ gặp Cao Cầu một lần. Có lẽ lão không qua được mùa xuân này.

Lúc này, lão như mất đi thần trí vậy...Trong lịch sử, Cao Cầu và Chủng Sư Đạo đều chết vào năm Tĩnh Khang thứ nhất. Chỉ có điều trong lịch sử, kết quả của Cao Cầu có phần thê thảm. Nhưng hiện tại, mặc dù lão không còn là Điện Tiền ti Thái úy nhưng hoàn cảnh lại mạnh hơn nhiều. Ít nhất thì ba con trai của lão đều trưởng thành.

- Vương Tông Trụ không thể dùng được.

Khi Cao Cầu tỉnh táo được một lúc liền dặn dò Ngọc Doãn.

- Người này tham lam, háo sắc không biết mình là ai. Không thể quá tin vào y mới được.

Ngọc Doãn cảm thấy ngạc nhiên định hởi lại nhưng Cao Cầu lại rơi vào trạng thái lẫn. Nhưng có thể thấy được, Cao Cầu cảm thấy cái gì. Dù sao thì sủng thần bên cạnh hoàng đế Huy Tông có lẽ cũng chẳng có bản lĩnh. Nhưng đối với âm mưu trong triều đình thì lão vô cùng nhạy bén.

Cao Cầu cũng thấy được trong triều sẽ xảy ra chuyện lớn.

Sau khi gặp Cao Cầu xong, Ngọc Doãn càng thêm nôn nóng.

Vì vậy mà sau khi quay về Đông Kinh, hắn liền bảo Cao Nghiêu Khánh tìm cách thông báo cho Lý Bảo tới lầu Phàn gặp mình. Hiện tại hắn không thể xuất đầu lộ diện nếu không sẽ bị đám Ngự Sự hạch tội. Nhưng trong thâm tâm, hắn vô cùng nôn nóng, cảm giác có chuyện sắp xảy ra. Ngồi trên lầu ba của lầu Phan nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài, Ngọc Doãn không khỏi lo lắng.

Hai năm trước cửa hàng thịt của hắn hoạt động ngay bên dưới, nhưng trong nháy mắt...

Nỗi nhục Tĩnh Khang có lẽ không còn xuất hiện nữa. Nhưng không biết tại sao, Ngọc Doãn vẫn cảm thấy không yên.

Lịch sử đã không còn như lịch sử nữa. Khả năng biết trước được của hắn đã từ từ biến mất. Tống triều đã bước vào một con đường hoàn toàn khác. Chuyện kế tiếp chỉ có thể dựa vào mình hắn giải quyết, không còn ưu thế trở lại quá khứ.

Cũng may, hắn không còn là Ngọc Tiểu Ất mới sống lại, ngây thơ không biết gì về cái thời đại này nữa.

Nghĩ tới đây, Ngọc Doãn khẽ thở dài đặt ly rượu xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp.

Trong tiết xuân, phố Mã Hành hết sức náo nhiệt.

Dưới ánh đèn dầu, một cái bóng hình cao gầy, xinh xắn chợt lọt vào mắt của Ngọc Doãn. Đầu tiên hắn ngẩn người, dụi dụi mắt rồi không giấu được sự khiếp sợ. Thậm chí Ngọc Doãn còn cho rằng mình bị hoa mắt nhưng nhìn kỹ thì đúng là không hề nhầm.

Cái bóng dáng đó thật sự quá quen thuộc. Mặc dù không được tới mức như mơ nhưng vô số thứ chợt hiện ra trong đầu hắn.

“Dư Lê Yến? Không thể như vậy được...

Ngọc Doãn đứng phắt dậy định gọi to. Nhưng âm thanh mới ra đến miệng liền được đè xuống. Không nói tới phố Mã Hành quá đông người lộn xộn, cho dù có gọi to cũng chưa chắc đã có thể nghe rõ. Nhưng cho dù có thể nghe rõ thì đó có phải là Dư Lê Yến không? Nàng là nữ vương của Tây Liêu. Mà nay Tây Liêu về Mạc Bắc có thể nói là còn rất nhiều việc chưa làm. Đường đường là nữ vương Tây Liêu làm sao có thể xuất hiện ở con phố Mã Hành này được?

Do dự một chút, Ngọc Doãn xoay người chạy ra khỏi phòng rồi theo cầu thang bên hông mà xuống.

Chỉ có điều khi hắn xuống lầu đã không còn thấy bóng dáng của Dư Lê yến. Ngẩn ngơ đứng ở đầu dường, Ngọc Doãn chợt cảm thấy buồn bã như mất một thứ gì đó.

Đó chắc chắn là Yến Tử! Chắc chắn là Yến Tử...nếu người khác thì không nói. Nàng...ta có thể nhìn nhầm được sao?

Đúng lúc này chợt có người vỗ vào vai Ngọc Doãn.

Quay đầu lại nhìn thì thấy Cao Nghiêu Khánh đứng sau lưng mình. Cách đó không xa, Lý Bảo dẫn Lư Chi Sĩ đứng đó.

Cao Nghiêu Khánh nói:

- Tiểu Ất! Có chuyện gì vậy? Vừa rồi khi ta lên lầu thì thấy ngươi chạy xuống đứng đây ngơ ngác. Có chuyện gì vậy? Lý giáo đầu tới rồi.

Ngọc Doãn tỉnh táo lại liền chắp tay với Lý Bảo rồi làm một động tác mời. Lý Bảo gật đầu rồi dẫn Lư Chi Sĩ lên lầu. Còn Ngọc Doãn thì đứng ở đó ngẩn ngơ một lát rồi theo Cao Nghiêu Khánh đi lên lầu theo cửa hông.

- Tiểu Ất! Vừa rồi ngươi làm sao vậy?

Về tới Đông Kinh, Cao Nghiêu Khánh liền trở lại cách xưng hô trước đây với Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn do dự một chút rồi nói nhỏ:

- Nha nội! Phiền huynh bảo Liễu đại quan nhân tới đây một chút. Nói ta có chuyện gặp y.

Cao Nghiêu Khánh cũng không hỏi mà gật đầu đồng ý. Hai người đi lên lầu, Ngọc Doãn đi thẳng vào trong phòng, chắp tay với Lý Bảo nói:

- Lý giáo đầu! Vừa rồi hơi thất thố, xin đừng trách.

Lý Bảo vội nói:

- Lang quân lại khách khí.

Bây giờ, Lý Bảo không còn sự kiêu ngạo khi đối diện với Ngọc Doãn. Theo thân phận tăng lên, địa vị của Lý Bảo và Ngọc Doãn càng lúc càng chênh lệch. Đừng nói tới chuyện mặc dù cả hai đều ở dưới trướng của thái tử Triệu Kham nhưng lại khác biệt cả vạn dặm. Sự tin tưởng của Triệu Kham đối với Ngọc Doãn hơn xa Lý Bảo. Điểm này Lý Bảo biết rất rõ. Lý Bảo cũng hiểu được vị trí của mình trong lòng Triệu Kham.

Ngoài mặt, Triệu Kham luôn khách khí mở miệng là Lý giáo đầu. Nhưng Lý Bảo có thể thấy được, sau sự khách khí đó là một chút gì đó bất hòa...Nhưng khi nhắc tới Ngọc Doãn, Triệu Kham mở miệng là gọi Tiểu Ất. Mới nghe thì không hề khách khí nhưng thực tế lại vô cùng gần gũi.

Dù sao thì Ngọc Doãn và Triệu Khâm đã từng chiến đấu ở trấn Trần Kiều. Sự tin tưởng xây dựng trên chiến trường làm sao mà Lý Bảo có thể sánh được.

Hai người khách sáo với nhau vài câu rồi ngồi xuống. Ngọc Doãn quay sang hỏi Lý Bảo một chút về tình hình của phủ Khai Phong trong thời gian gần đây rồi nói:

- Đúng rồi! Những cái tên vẫn đối đầu với ngài đã ngoan ngoãn hơn chưa?

Vốn hắn chỉ thuận miệng hỏi nhưng Lý Bảo lại nghĩ là thật.

- Nói tới mấy cái tên đó gần đây có chút khác lạ. Năm trước, chúng ta còn thường xuyên xung đột. Nhưng gần đây lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không biết đang làm gì. Mấy ngày trước đây tiểu Bát còn lấy của chúng một chỗ. Theo lý mà nói thì chúng phải xuất hiện trả thù nhưng bây giờ lại lặng lẽ. Ta cũng cho Cát Phổ hỏi thăm thì phát hiện gần đây bọn chúng thường xuyên xuất hiện ở gần núi Tây Đài. Có điều chúng lén lút không biết định làm gì...ta nghĩ hay là...bọn khốn này muốn rời khỏi phủ Khai PHong?

- Núi Tây Đài?

Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì ngẩn người rồi cảm thấy hứng thú. Nói tới núi Tây Đài, Ngọc Doãn chẳng hề xa lạ. Không nói tới thúc tổ Hoàng Thường được chôn cất ở đây. Lúc trước khi thành Khai Phong bị vây, quân Tống xoay chuyển tình hình, đại thắng ở núi Tây Đài cũng là nhờ một tay Ngọc Doãn.

- Núi Tây Đài có gì khác lạ không?

- Cái này cũng không rõ lắm...đúng rồi, cuối năm trước, quan gia sai người tới đó nghe nói chuẩn bị tế trời ở đây. Trong khoảng thời gian này, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, cho nên chúng ta không thể tìm hiểu được.

Tế trời?

Ngọc Doãn càng cảm thấy kỳ lạ.

Đúng lúc này, Liễu Thanh từ bên ngoài đi vào. Sau khi làm lễ với Ngọc Doãn, Liễu Thanh nói:

- Lang quân cho gọi ta có gì căn dặn?

Ngọc Doãn bảo Liễu Thanh mang giấy mực tới rồi vẽ lại bức hình của Dư Lê Yến. Tài vẽ của Ngọc Doãn được truyền từ Trương Trạch Đoan nên cũng không quá kém. Do hình ảnh của nàng in sâu trong đầu cho nên khi vẽ ra bức họa cũng rất giống.

- Có chuyện cần nhờ tới đại quan nhân giúp ta tìm một người.

- A?

- Người này...nàng không phải là người địa phương, nói giọng vùng Yên, Vân. Bên cạnh nàng chắc chắn cũng có nhiều người, lấy thân phận thương nhân Tây Châu hoặc Mạc Bắc mà tới phủ Khai Phong. Ngài hãy tới tìm Tiếu áp ti, bảo hắn hỏi thăm một chút. Những đại thương gia giàu có như thế này tất nhiên là được thông báo...nhỡ kỹ không được để cho người khác nghi ngờ.

Vừa nói, Ngọc Doãn vừa đưa bức họa của Dư Lê Yến cho Liễu Thanh. Trong lúc vô tình, Lư Chi Sĩ liếc mắt nhìn qua bức hình rồi ngẩn người, chợt nói:

- Đại quan nhân! Có thể cho ta xem được không?

Liễu Thanh quay sang nhìn Ngọc Doãn. Ngọc Doãn do dự một chút rồi gật đầu. Nhận lấy bức họa, Lư Chi Sĩ quan sát một lúc rồi đột nhiên nói:

- Lang quân! Có thể chờ một chút để Cát Phổ tới đây không?

- A?

- Người con gái này ta nhìn hơi quen. Hình như mấy ngày trước tới Khai Phong, ở tại đường Tú Tài. Đúng rồi, chính là chỗ mà lúc trước Lý tú tài ở. Trước đây, sư phụ đã cho tiểu đệ xử lý chỗ đó. Tiểu đệ thấy giá đất Khai Phong mới bắt đầu tăng lên nên ra tay hơi quá vì vậy mới muốn cho người thuê. Hôm trước có người muốn thuê cái nhà đó. Ta và Cát Phổ sư đệ dang làm khế ước. Lúc ấy, người tới thuê là một người đàn ông nói giọng Khai Phong lưu loát. Người con gái này ở trong phòng. Có điều ta cũng không để ý, nhưng Cát Phổ sư đệ lại chú ý...Khi về y còn nói với ta rằng người con gái đó thật đẹp.