Đã hơn một giờ trôi qua, Tả Dật được bác sĩ rửa sạch vết thương, sát trùng rồi băng bó cẩn thận. Vì quần áo trên người anh toàn bộ đều có máu nên anh đành phải thay tạm đồ bệnh nhân rồi vội vàng đến phòng cấp cứu.

Lúc vừa đến thì cùng lúc đó cửa phòng cấp cứu được mở ra, hai đến ba bác sĩ cùng đưa An Kỳ ra ngoài.

“Tình hình cô ấy thế nào rồi?” Anh vội hỏi.

Một vị bác sĩ trung niên gần đó quan sát anh, một lúc sau nói:

“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng phần đầu vị va chạm mạnh, cần phải theo dõi thêm.”

Tả Dật nhìn người con gái gương mặt trắng bệnh nằm đó, tâm can liền đau nhói.

Sau khi được đưa vào phòng hồi sức, vị bác sĩ trung niên dặn dò vài điều cần phải lưu ý xong cũng ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại hai người.

Tả Dật nắm chặt lấy tay An Kỳ, đưa lên môi như để truyền hơi ấm cho cô. Anh quan sát gương mặt cô, so với lúc trước khi vào bệnh viện thì bây giờ đã khá hơi một chút, cô cũng đã được y tá thay cho đồ bệnh nhân.

Giờ phút này bỗng anh nhớ lại cảnh khi trần nhà đó rơi xuống, nếu như không phải anh ngăn đỡ, mà rơi xuống cô thì không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa.

Im lặng lột lúc lâu thì điện thoại vang lên, người gọi đến là Trịnh Vĩ. Tả Dật đi đến bên cửa số, lúc này mới bắt máy:

“Này, cậu giờ đang ở đâu vậy? Sao tôi gọi cậu gần chục cuộc mà giờ mới nghe?”

Khi Bách Dạ gọi tới hỏi anh số của Tả Dật, lúc đó Trịnh Vĩ cũng cảm thấy có chuyện không ổn, anh lập tức gọi tới Tả Dật nhưng không lần nào Tả dật bắt máy.

“Đang ở bệnh viện.” Anh nói.

Trịnh Vĩ đầu dây bên kia nghe vậy thì giật mình, hoảng hốt nói:

“Sao rồi? Sao tự nhiên lại vào viện? Không sao đấy chứ?”

Bị hỏi dồn dập, Tả Dật một tay day trán nói:

“An Kỳ nằm viện.”

Trịnh Vĩ nghe vậy thì cũng nhẹ nhõm phần nào nhưng vài giây sau lại lo lắng hỏi:

“Cô ấy không sao chứ?”

“Không sao, phải nằm viện mấy ngày để theo dõi.”

Hai người nói vài câu thì cúp. Lúc anh quay ra thì thấy An Kỳ nằm trên giường đã từ từ mở mắt. Tả Dật ném điện thoại trên bàn, nhanh chóng đến bên cô đỡ ngôi dậy:

“Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

An Kỳ tựa vào sau, vẻ mệt mỏi vẫn còn nhưng giọng nói cũng đã bình thường trở lại:

“Em không sao.”

An Kỳ nhìn lên thì thấy hiện giờ anh đang mặc đồ bệnh nhân, vội vàng hỏi:

“Sao vậy? Anh bị thương ở đâu à?”

Dứt lời cô khẽ nhích người lên để kiểm tra xem anh bị thương ở đâu nhưng lại bị Tả Dật ấn ngồi trở lại:

“Ngoan, anh không sao. Chỉ là vết thương nhẹ thôi.”

An Kỳ đương nhiên không tin lời nói đó của anh, cô một mực hỏi:

“Anh nói cho em, rốt cuộc là bị thương ở đâu?”

Thấy cô vẫn còn để tâm chuyện này, anh khẽ thở dài nói:

“Lúc đó bị trần nhà sập xuống đè lên vai. Bác sĩ cũng nói không có gì đáng ngại. Chỉ là vết thương bình thương thôi.”

Cô nhíu mày nhìn anh, khi còn ở đó qua mấy lần chấn động cô cũng biết được lực sát thương cũng không phải cao nhưng tuyệt đối không nhẹ như vậy.

“Anh quay lại đi, em muốn xem.”

Tả Dật đối diện với gương mặt cô lúc này chỉ cfon nét bật lực, biết là không thể thuyết phục được cô nên anh đành xoay người lại, đưa lưng về phía cô.

An Kỳ khẽ nhích người tới gần, bàn tay nắm lấy phần áo thì bên cạnh truyền đến giọng nói:

“Xem thì xem nhưng vẫn phải cẩn thận vết thương.” Anh nói.

An Kỳ cũng không còn tâm trạng gì mà để ý nhiều như vậy, giwof cô chỉ muốn xem xem vết thương có nghiêm trọng không. An Kỳ từ từ kéo áo lên, đập vào mắt cô là một trắng rộng, lưng anh bây giờ toàn bộ đều bị băng bó. Cô nhìn vậy mà tay đang nắm áo bũng run lên, không tự chủ mà muốn chạm vào thì bất chợt anh xoay người lại, kéo áo xuống nắm lấy tay cô:

“Chỉ là vết thương nhẹ thôi. Người bị nặng là em đấy.”

Nói xong anh đỡ cô ngồi xuống. Cửa phòng bệnh bỗng bị mở ra, cả hai đồng loại quay lại nhìn thì thấy người tới là Bách Dạ.

Sau khi ông ta bị cảnh sát đưa đi, anh nhanh chsong tìm định vị bệnh viên gần đây nhất, bởi tình hình của An kỳ lúc bấy giờ rất gấp nên không thể đưa cô đi xa được.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

An Kỳ nhìn Bách Dạ nói:

“Không sao, đớ hơn nhiều rồi.”

Tả Dật lấy chăn đắp lên chân cho cô, lúc này mới nhìn Bách Dạ nói:

“Chuyện giải quyết xong rồi sao?”

Bách Dạ nói:

“Cảnh sát đã đến bắt ông ta, ông chủ cũng đã nói tất cả cho bên họ, trong điện thoại cũng có định vị của ông ta nên cảnh sát trự tiếp đến.”

Ra là ba cô đã khai ra hoàn toàn.

An Kỳ nhìn anh, thấy cô do dự một lúc nhưng không nói gì, anh đành lên tiếng trước:

“Muốn nói gì sao?”

Một lúc sau, cô nói:

“Vậy còn bác gái anh thì sao?”

Thì ra là cô đang do dự chuyện này. Tả Dật một tay xoa xoa đầu cô:

“Dù có là ai đi chăng nữa thì tội phạm vẫn là tội phạm, đáng phải đền tội.”

Là anh đã hạ quyết tâm muốn cho hai người họ cuối đời chỉ có thể sống trong bốn bức tường. Cho dù người đó có là bác gái ruột của anh đi chăng nữa.

Như nhớ ra điều gì đó, cô nói:

“Em đã nhớ ra người đàn ông trong giấy mơ đó là ai rồi.”

Tả Dật nghe vậy hơi nhướng mày nhìn cô. Lúc trước cô cũng đã kể cho anh nghe về chuyện giấy mơ đó, chỉ là lúc ấy cô chưa hoàn toàn nhớ lại, khi đấy cô vẫn còn ở viện chăm sóc anh, thấy chán thì kể cho anh nghe.

“Là ai vậy?”

An Kỳ nói:

“Là Trương Tử Hùng.”

Lúc còn đang hôn mê, cô lại mwo thấy giấy mơ đó, nhưng lần này lại thấy rõ mồm một khuôn mặt hai người họ.

Là cô và Trương Tử Hùng.

Khung cảnh trong mơ là lần đầu tiên hai người đi leo núi cùng nhau, anh tặng cho cô một bông bỉ ngạn, cô vui vẻ nhận lấy rồi hai người trao nhau một nụ hôn, sau đó họ cùng nhìn về phía cô mỉm cười nhẹ.

Tả Dật cũng không ngạc nhiên về điều này, dù sao trong lúc cô mất trí nhớ thì người đàn ông mà cô yêu thương chính là anh họ mình, việc cô mơ thấy và nhớ lại cũng không có gì lạ.

“Có lẽ anh ấy là người đã cứu em lần này.”

Nghe anh nói vậy, cô bỗng cảm thấy đúng, có lẽ chính anh là người đã đánh tức cô dậy để cô một lần nữa có thể nhìn lại người đàn ông trước mắt.

Người đàn ông hiện tại mà cô đem lòng yêu.

Thấy hai người họ đang tình cảm, Bách Dạ tự thấy mình ở đây cũng không hợp lý cho lắm đành lặng lé rời đi.

“Từ trưa không ăn gì, em muốn ăn gì anh mua cho em.”

An kỳ lắc lắc đầu, ông chặt lấy anh nói:

“Không muốn gì cả. Chỉ muốn anh thôi.”

Tả Dật mỉm cười xoa đầu cô. Một lúc sau cô nghe thấy anh nói:

“Tiểu Kỳ, mình kết hôn đi.”

Vòng ôm bỗng cứng đờ, cô ngạc nhiên nhìn anh:

“Sao vậy anh?”

Thấy phản ứng của cô như vậy, Tả Dật cho rằng cô không muốn đành lảng đi:

“Không thể không ăn được, phải ăn cái gì đó.”

Thấy vậy, An kỳ bỗng bật cười thành tiếng, cái sự lảng tránh vụng về này quả cũng chỉ có anh mới nghĩ ra được.

Đáng yêu chết đi mất.

“Em cười gì vậy?” Thấy cô cười, anh cũng tự phục bản thân nhưng vẫn mặt dày giả vờ hỏi.

An Kỳ nhìn anh, nhích người lên hôi lên môi anh:

“Em đồng ý.”

Tả Dật có phần ngây người, anh không chắc là cô đồng ý về chuyện gì.

Thấy anh đứng vậy mà không lên tiếng, cô bỗng thở dài.

Vậy là để cô nói thẳng vậy.

“Em đồng ý kết hôn.”