Trên đời này, không một tội phạm nào đi nói mình phạm tội, những kẻ đó chỉ chờ cơ hội ngàn vàng nghĩ đủ mọi cách để thoát chết.

An Trác và Tả Diên Nghi cũng vậy, dù hai người có là một trong những người thuộc hai tập đoàn đi đầu giới kinh doanh cũng không thêt có ngoại lệ, chỉ là lâu hơn những người bình thường khác.

Tả Dật trong ánh mắt vẫn còn tia đỏ nhìn về An Trác. Nếu như ông ta không kiêng dè gì mà đi hãm hại cháu gái mình, thì anh cũng không cần phải nương tay. Huống hồ cháu gái ông ta lại là người yêu mình.

“Mày nghĩ mày làm được bao nhiêu? Khi tao tầm tuổi này thì chúng mày cũng chưa được sinh ra đâu.”

An Trác nghĩ rằng trong chuyện này cũng có một phần của bác gái anh, chứng cứ cũng nằm trong tay ông ta. Nếu anh không nể An Kỳ mà tha cho ông ta thì chí ít người phụ nữ kia cũng là người thân của anh, cũng sẽ không vô tình như vậy.

“Ông nói không sai, luận về tuổi đời thì chúng tôi không bằng ông. Nhưng hai chuyện này cũng không có liên quan gì đến nhau.”

Tả Dật trong lòng như đang ngồi trên đống lữa, anh không thể cứ kéo dài thời gian ở đây mãi vậy được.

An Kỳ cần phải đến bệnh viện gấp.

“Tôi cũng không kéo dài chuyện này thêm nữa. Chỉ muốn nói chuyện này ông không thoát liên can được đâu.”

An Trác nhầm một chỗ, không phải là anh mà ngay chính An Kỳ cũng không có suy nghĩ là sẽ tha cho ông ta. Chỉ trách ông ta tự đánh giá bọn họ quá thấp mà tự đánh giá bản thân mình quá cao.

Đánh cũng đã đánh, nói cũng nói rồi, không còn gìphải ở lại cả. Tả Dật xoay người đi đến chỗ An Kỳ, bàn tay nhẹ nhàng đặt sau gáy cô nhẹ nhàng ôm lên.

“Kỳ Kỳ, chúng ta đi.”

Đằng sau An Trác lặng người cầm một đầu dây thừng kéo thẳng vè phía mình, ông ta nắm lấy một đoạn rồi quất mạnh vào lưng Tả Dật.

Sau lưng truyền đến cơn đau nhức, anh khẽ nhíu mày những cánh tay ôm cô vẫn chắc chắn, cũng không quay đầu lại. Nhận thấy anh không mảy may gì, An Trác đam ra tàn ác hơn, một lần nữa quăng đầu dây thừng về phía anh, cảm nhận được Tả Dật đành đặt An Kỳ xuống một phát quay mặt lại, khi đầu dây thừng gần đến mặt anh nhanh chóng tóm chặt lấy, đầu dây chỉ có chạm vào cánh mũi anh.

“Chúng mày đừng hòng nghĩ sẽ thoát khỏi đây.” An Trác nói.

Tả Dật bất chợt dùng lực, nắm chặt lấy dây thừng rồi kéo mạnh về phía mình. Bị hành động bất ngờ của anh làm cho không kịp phòng bị, An trác bị kéo ngã cả gương mặt đập xuống đất.

Tả Dật bước đến gần, một tay nâng cầm ông ta để đối phương nhìn thẳng vào mình:

“Nhưng nếu bàn về độ trẻ khỏe, thì ông không bằng một nửa tôi.”

Anh chưa bao giừ tự nhận mình là một người hoàn hảo, dù trong công việc anh có xử lý tốt đến mấy, quản lý tập đoàn vững mạnh đến mấy thì anh vẫn có khuyết điểm. Tỉ dụ như lúc này, nếu như các tập đoàn hợp tác với Tả Thị lúc này mà nhìn thấy anh với bọ dạng như này thì họ sẽ nghĩ gì.

Chắc chắn sẽ rút lui hết thảy.

Bởi vì họ thấy anh giống như côn đồ hơn.

Giờ thấy được, bất cứ chuyện gfi liên quan đến An Kỳ thì anh không thể giữ được bình tĩnh.

Có lẽ đây là khuyết điểm lớn nhất của anh.

Anh cũng không biết là chuyện này tốt hay không tốt nữa.

Nhưng chỉ cần cô được an toàn thì anh cũng không ngần ngại trở thành tên côn đồ.

Điều kiện tiên quyết là An Kỳ phải được an toàn.

“Có phải ông nghĩ rằng chuyện này có phần liên quan tới bác tôi nên tôi sẽ nương tay đúng không?”

An Trác cảm nhận được cằm dưới của mình bị anh bóp sắp nát đến nơi. Vô cùng đau đớn.

“Không phải sao?” Cũng vì bị đau mà giọng ông ta cũng khác đi.

Tả Dật chợt cười, nói:

“Bỏ suy nghĩ ý đi. Cho dù bác gái tôi có liên quan thì cũng chẳng thay đổi được quyết định của tôi đâu.”

Dứt lời thì bất chợt trần nhà chuyển động, vài mảnh vụn rơi xuống. Tả Dật vội đi đến chỗ An Kỳ, che chắc cho cô để mảnh tường không rơi vào vị trí cô nằm. Đằng sau truyền đến tiếng cười:

“Hahaha, che chắn như vậy làm gì. Nếu không thì cả ba chúng ta sẽ cùng chết tại đây. Khi chỗ này sập xuống.”

Chuyển động càng lúc càng mạnh, chợt một mảng tường từ trần nhà rơi xuống trúng vào lưng Tả Dật.

Vị trí lại đúng chỗ An trác vừa quật dây thừng, nay lại chịu tác động lớn đến vậy, vùng sau lưng anh truyền đến cảm giác ấm nóng.

Tả Dât không cần đưa tay ra sau kiểm tra thì cũng biết được là máu đang chảy.

Chiếc áo vốn đang trắng nay sau lưng bị nhuốm đỏ.

Tả dật thầm nghĩ cũng may là rơi vào anh chứ không phải An Kỳ.

Anh nhanh tay ôm lấy cô, dứt khoát đứng dậy:

“Có chết thì chết một mình đi.”

Vừa dứt lời thì Bách Dạ tới. Bên cạnh anh là Từ Khởi Minh đang bất tỉnh. Người làm ra cũng chính là Bách Dạ.

“Tiểu thư.”

Thấy An Kỳ cả gương mặt trắng bệch bất tỉnh đang được Tả dật ôm đi tới, anh mày nhíu chặt lại.

Thấy người cuối cùng đã đến, nói với Bách Dạ:

“Giúp tôi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Bách Dạ nhìn An kỳ một lần nữa, gật đầu với anh rồi tóm lấy Từ Khởi Minh đi vào bên trong.

An Trác đứng đấy thì nhận được điện thoại:

“Xin chào, chúng tôi gọi từ sở cảnh sát, có người đã khai báo là trong vụ án nổ xe năm năm trước, ông An cùng với ông Từ là người lên kế hoạch. Đề nghị...”

Đầu dây bên kia còn chưa nói xong An Trác đã đập điên thoại xuống đất:

“Chó chết, An Trạch ông đúng là đồ khốn nạn.”

Bách Dạ nghe ông ta chửi bới cũng biết được người gọi là ai, anh nói:

“Ông An, tôi sẽ là người đưa ông cùng với ông Từ đến sở cảnh sát.”

An Trác giận đến đỏ người nhìn Bách Dạ:

“Mày nghĩ mày là ai? Tao không cho phép mày động đến tao.”

Bách Dạ vẫn giữ nét bình thường mọi ngày mà nói:

“Ông cũng không phải chủ của tôi.”

Tả Dật cho xe đi thật nhanh tới bệnh viện, lập đã có vài bác sĩ đi đến:

“Làm sao vậy? Mau đưa tới phòng cấp cứu.”

Tả Dật đi theo mấy người họ đến tận trước cửa phòng cấp cứu.

“Cậu cũng thương nặng, mau theo tôi.”

Ta Dật nhìn vị bác sĩ:

“Mọi người cứu cô ấy trước, tôi không sao.”

Vị bác sĩ đanh mặt lại nói:

“Chúng tôi là bác sĩ, mong anh hợp tác. Người kia chắc chắn sẽ cứu đồng thời cùng với anh.”

Nghe vậy mặc dù không muốn rời khỏi nhưng anh cũng không còn cách nào. Để cô yên tâm thì ít nhất anh cũng phải được an toàn.

Tả Dật đi theo bác sĩ nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn.