Tất nhiên kết quả sau một hồi mắt đối mắt với bà Hạc, Nguyệt Độc Thất chẳng cách nào cự tuyệt nỗi nữa.

Đành gật đầu đồng ý, để Hạc lão phu nhân này tuỳ ý xai người sửa soạn cho cô.

Nguyệt Độc Thất tuy luôn bị hắn ví như rắn độc, nội tâm cô lúc nào cũng phức tạp.

Nhưng đối với bà Hạc, cô cuối cùng cũng chỉ là một chú thiên nga trắng với tâm hồn thuần khiết mà thôi.

Vì lẽ đó bà đã kêu người mang ra cho cô một chiếc đầm trắng bó với các nhũ kim tuyến lấp lánh.

Một bộ cánh cực kì phù hợp với cô, tôn lên từng đường cong cơ thể tuyệt hảo của cô đồng thời tượng trưng cho tấm lòng trong sáng ấy.

Song, bà còn bảo người làm cho cô một kiểu tóc phù hợp nhất.

Bọn họ cũng nhanh chóng làm theo.

Kết quả là một mái tóc búi với một vài lọn tóc thả rơi tự nhiên được uốn xoăn bồng bềnh.

Cô được cho đeo đôi bông tai cũng có màu bạc rất lấp lánh, nhìn liền biết đó là bạc thật.

Dưới cổ đeo thêm một sợi dây chuyền đính đá quý nhỏ cũng long lanh không kém.

Người ta hay bảo cuộc đời của con gái chỉ có duy nhất một ngày được làm nữ hoàng chính là ngày kết hôn.

Nhưng nhìn Nguyệt Độc Thất lúc này cũng có khác biệt với ngày huy hoàng ấy bao nhiêu đâu chứ?

Bà Hạc mỉm cười hài lòng với suy nghĩ tin rằng cô sẽ là người tỏa sáng nhất đêm tiệc cùng danh xưng “Hạc thiếu phu nhân”.

Sau đó cô cùng bà Hạc ngồi lên một chiếc xe hơi đi thẳng đến nơi tổ chức tiệc.

Trước khi đi cô còn đàng hoàng nhắn cho hắn một tiếng: “Em đi cùng mẹ đến tiệc.

Anh đừng lo lắng!”

Nhưng cũng mãi lâu sau không thấy hắn xem hay trả lời, đoán là hắn rất bận nên cô cũng không tiện nói gì thêm.

...

Bữa tiệc được tổ chức rất linh đình vào lúc sáu giờ chiều tại một nhà hàng sang trọng.

Qua khung cửa sổ ô tô cô có thể nhìn thấy rất nhiều “ông to, bà lớn” ăn mặc cao quý bước vào trong nhà hàng.

Đang cảm thấy hơi lo lắng thì đột nhiên bà Hạc đưa tay bắt lấy tay cô.

Cô quay sang nhìn bà ấy, bà gật đầu nhẹ với cô một cái chủ ý muốn nói cùng vào thôi.

Nguyệt Độc Thất ngoan ngoãn nghe lời đi theo.

Từ khoảnh khắc cô và Hạc lão phu nhân bước xuống xe đã tập trung biết bao nhiêu con mắt giáng vào.

Bọn họ theo thói quen xôn xao bàn tán.

“Kia kia! Đấy có phải là Hạc lão phu nhân trong truyền thuyết không!? Người đàn bà quyền lực bậc nhất giới thượng lưu ấy!”

“Chính xác rồi còn gì? Tôi tham gia tiệc lần này của Hạc gia đều là vì nghe bảo bà ấy sẽ tham gia.”

“Thật sang trọng! Khí thế của bà ấy cao sang ngút trời kìa!”

Nguyệt Độc Thất nhận mình là tai khá thính.

Cô nghe rõ mồn một từng chữ, từng lời mà bọn họ nói về mẹ chồng cô.

Người đàn bà quyền lực bậc nhất giới thượng lưu ư? Cô biết bà ấy đối với người ngoài đúng là đáng sợ nhưng thật sự là đang khoa trương hay sự thật vậy?

Cô từ từ theo chân Hạc lão phu nhân bước vào trong chỉ cầu mong trong phút chốc đừng ai để ý đến mình.

Nhưng lời ước của cô trời thấy, đất thấy nhưng bọn người kia không thấy!

Chỉ sau khi xầm xì về bà Hạc, bọn họ nhanh nhảu chuyển ngay sang đối tượng mặc đầm trắng là cô rồi.

“Ấy! Cái cô gái mặc đầm trắng xinh đẹp đi theo Hạc lão phu nhân là ai vậy?”

“Tôi không biết.

Chưa từng gặp qua cô ấy, nhưng có vẻ thật sự xinh đẹp đấy.”

“Thật sự là quá xinh đẹp rồi, lát nữa nhất định tôi phải mời cô ta nhảy cùng một điệu!”

“Khoan đã! Các người không quên đó chứ? Hạc lão phu nhân có bao giờ đi cùng vị tiểu thư nào đâu.

Hơn nữa cô ấy tôi thấy rất quen, có khi nào là Hạc thiếu phu nhân?”

“Cái gì cơ? Không thể nào! Hạc thiếu phu nhân đã bao giờ tham gia tiệc?”

“Cũng không loại ý kiến đó được đâu ông bạn! Đây là tiệc lớn của Hạc gia!”

Đúng là bọn người ngốc nghếch! Nói xấu sau lưng người khác cũng không biết nhỏ miệng một chút.

Nguyệt Độc Thất thật sự đã vô tình không bỏ sót một câu chữ nào.

Ngay sau cô cũng chẳng thèm bận tâm nữa, một mạch đi thẳng cùng bà Hạc.

Bên trong nhà hàng còn linh đình hơn rất nhiều.

Đèn vàng chiếu sáng mọi ngóch ngách, bàn ghế sang trọng nhiều hơn các bữa tiệc bình thường, còn có cả một chiếc sân khấu to ngay chính giữa trung tâm.

Nguyệt Độc Thất rất nhanh cảm thấy choáng ngợp.

Biết vậy đã tìm cách ở nhà rồi!

Đi thêm được vài bước thì đột nhiên Hạc lão phu nhân lại dừng lại.

Quay đầu nhìn cô, bà nói: “Giờ ta cần tiếp một vị khách.

Con không phiền nếu phải đi cùng ta chứ?”

Nguyệt Độc Thất rất lanh lợi nhìn về đằng trước.

Là một đám người rất nghiêm nghị, trong đó có cả đàn ông lớn lẫn trẻ tuổi.

Thật khiến cô khó chịu.

Nhưng giờ nếu tách khỏi bà ấy cô biết làm thế nào.

Không khí này đúng là không quen nỗi.

Định mở miệng bảo không sao đâu ạ nhưng đột nhiên trong tầm mắt cô phát hiện một bóng hình rất ư là quen thuộc.

Hắn mặc áo vest đen lịch lãm, tóc đã vuốt lên gọn gàng, tay cầm ly rượu đang nói chuyện với hai người đàn ông khác.

Mà đặt biệt đứng gần đó còn có một cô gái ăn mặc rất nóng bỏng.

Trong đầu cô bỗng nảy ra một ý.

Thà đứng với hắn còn hơn với mấy người đằng trước kia, nhìn quá nguy hiểm!

Cô hé môi, mỉm cười thục nữ: “Con sẽ đi tìm chồng con.”

Nghe cô nói vậy Hạc lão phu nhân có hơi bất ngờ, bà nhìn theo hướng mắt của cô.

Trong giây lát gật đầu rồi quay người bước đi.

Đợi Hạc lão phu nhân đi thêm vài ba bước cô theo dự định tiến về phía bên kia.

Hắn đang bàn chuyện với khách, có vẻ rất chuyên tâm nên không nhìn thấy cô.

Nhưng hai người còn lại thì khác, bọn họ rất nhanh đã để ý rằng cô đang đi tới, trong phút chốc đều chuyển hướng mắt.

Hắn hơi cau mày không hiểu, cũng định quay sang nhìn rốt cuộc có chuyện gì thì vừa khi ấy cô đã tới gần hắn.

Mỉm cười đầy rạng ngời.

Hắn bất ngờ mở to mắt, ắt là không nghĩ được cô lại đến đây.

Nhanh chóng hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Nguyệt Độc Thất tiện tay vòng tay mình vào cánh tay hắn.

Cười đáp: “Em đã nhắn anh rồi nhưng có lẽ sát giờ anh không thấy.

Em đi cùng mẹ, không từ chối được bà ấy.”

Hắn chỉ nhìn cô hồi lâu, lại đột ngột cuối thấp đầu, ghé môi hắn sát vào tai cô: “Em đẹp lắm!”

Như dự đoán, cô đỏ cả mặt, mím môi.

Cảm thấy bản thân bị ngó lơ, một vị khách nam trong đó khẽ lên tiếng: “E hèm.

Xin lỗi Hạc tổng, đây là?”

Hắn nhìn người kia, tức khắc đã lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị: “Xin thứ lỗi! Giới thiệu với hai vị, cô ấy là vợ tôi!”

Rất biết phối hợp, cô cúi đầu chào lấy một cái.

Bọn họ đều bất ngờ, gãi đầu nhìn nhau.

Song, đáp lại cái chào của cô.

“Xin thất lễ! Chúng tôi bận không thể tới hôn lễ của Hạc tổng thành ra không đoán được đây là Hạc thiếu phu nhân.” Một nam nhân nói.

Nguyệt Độc Thất cười lấy lệ, “Không sao.

Tôi cũng không thường tham gia tiệc tùng.”

Bọn họ bắt đầu giới thiệu bản thân mình cho cô.

Trong đó có một người đàn ông mặc vest vàng nhạt, anh ta trịnh trọng: “Tôi tên là Châu Hạo Nhân, phó tổng giám đốc tập đoàn LA.”

Người còn lại thì mặc vest nâu, “Tôi là Nghiêm Lăng.

Giám đốc điều hành tập đoàn Nghiêm thị.” Nói rồi anh ta còn đưa tay về hướng tay trái của mình: “Còn đây là thư kí cấp cao của tôi, Vị Yến.”

Từ nãy đến giờ đúng chỉ có mỗi cô gái Vị Yến này khiến cô chú ý.

Vị Yến cũng được xem là mỹ nữ xinh đẹp.

Là kiểu đẹp nghiêng về trưởng thành và hơi quý phái.

Nhưng người ngoài nhìn vào thì lại dễ nhận ra cô nàng lại kém hơn Nguyệt Độc Thất một chút.

Đặc biệt là khi cô đang ăn mặc và trang điểm như vầy.

Vị Yến đưa tay tỏ ý muốn bắt tay với cô một cái, còn cúi đầu: “Chào Hạc phu nhân!”

Cô đành giơ tay ra đáp lễ cô ấy.

Mỉm cười với Vị Yến lại đột nhiên phát giác ánh mắt Vị Yến nhìn mình sao lại hơi phức tạp, khó chịu.

Nhất thời giật mình.

Rồi như chướng mắt cô, bàn tay đang cầm ly rượu của Vị Yến hơi run.

Tinh ý nhận ra, Nguyệt Độc Thất lùi một bước, đúng như cô nghĩ ly rượu của Vị Yến tụt khỏi tay cô ta rơi “xoảng” xuống đất.

Theo phản xạ mọi người quay về hướng có tiếng động.

Nguyệt Độc Thất đoán được ngay từ đầu nên né kịp, ly rượu vỡ không chạm vào cô cũng không chạm được vào đuôi váy màu trắng của cô.

Hạc Cảnh Thần nhíu mày, hơi đẩy Nguyệt Độc Thất ra sau, nhìn cô hỏi: “Em không sao chứ?!”

Cô cười mỉm, nhẹ lắc đầu.

Thấy cô vậy hắn quay sang nhìn Vị Yến: “Thư ký Vị, tay cô lại làm sao đấy?!”

Nhận biết ngay thư kí của mình đã làm phật ý Hạc Cảnh Thần.

Nghiêm Lăng lúng túng, “Cô sao vậy Vị Yến? Mọi ngày cô đâu bất cẩn như vậy?”

Vị Yến lại ríu rít cuối đầu xin lỗi: “Xin lỗi! Xin lỗi Hạc tổng, Hạc phu nhân, Nghiêm tổng! Tôi chỉ lỡ tay!”

Cô chau mày.

Lỡ tay? Kiểu ngụy biện cũ rích gì thế này.

Nhưng chưa kịp nói gì thì bên cạnh Nghiêm Lăng, Châu Hạo Nhân đột nhiên thốt: “Vị Yến.

Cô chẳng lẽ có chỗ nào không vừa ý với Hạc thiếu phu nhân?”