Sáng hôm sau lúc mở mắt lờ mờ tỉnh dậy thì người đã không còn bên cạnh.

Nguyệt Độc Thất thở ra một hơi dài.

Cả đêm vật lộn với hắn nên lúc này toàn thân cô đều đau nhức.

Cô gắng gượng ngồi dậy thì đột nhiên cửa phòng cùng lúc ấy mở ra khiến cô giật mình mém thì hét lớn: “Ai đấy!?”

Cũng may chẳng phải người lạ vì hiện tại cô đang trần như nhộng.

Đứng trước cửa là hình bóng cao lớn quen thuộc của hắn.

Cô nhìn hắn không nói nửa lời, chỉ tự hỏi hắn vẫn chưa đi làm à?

Hạc Cảnh Thần nhẹ bước tới cạnh giường, cô theo phản xạ hơi nhích người ra xa.

Lại thấy hắn hơi trầm mặt.

“Em tỉnh rồi sao? Đồ ăn sáng tôi đã chuẩn bị xong, ăn uống đúng giờ để còn uống thuốc.” Hắn dặn dò rất chu đáo khiến lòng cô có chút bất trắc.

“Em không muốn ăn.” Thấy có vẻ cô đã bớt giận hơn, hắn cũng dịu lòng đi.

Hắn đưa tay đột ngột bế thốc cô lên, Nguyệt Độc Thất lại giật nảy, “Anh làm gì vậy?”

“Mau đi tắm đi.

Tôi không có nhiều thời gian.” Nói rồi hắn ôm cô bước vào phòng tắm.

Nguyệt Độc Thất gượng chín cả mặt.

Nói trắng ra là cô đang nghĩ hắn sẽ tắm cho mình thêm lần nữa.

Suy tư đến đây cô mới đột ngột thốt lên: “Em tự làm được.”

Hắn đặt cô ngồi vào bồn tắm, nghe cô bảo thế thì có hơi khựng lại.

Hạc Cảnh Thần nhìn cô hồi lâu, hắn bật cười: “Nhanh đấy!”

Cô mím môi, gật đầu chờ hắn ra khỏi phòng mới từ từ bình tĩnh lại.

Nguyệt Độc Thất sau tối qua đã cảm thấy bản thân bớt giận hắn đi nhiều.

Tuy vẫn có điều bứt rứt nhưng chỉ cần nhớ đến những lời hắn nói tối qua liền khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Nguyệt Độc Thất ngăm mình trong dòng nước ấm nóng với hy vọng mọi điều tiêu cực có thể theo nước mà trôi đi khỏi người cô.

...

Cũng chẳng mấy lâu từ lúc hắn rời khỏi phòng tắm, cô đã ăn mặc thật gọn gàng mới xuống lầu.

Điều càng khiến cô bất ngờ hơi rằng hắn vẫn còn ngồi trước bàn ăn đợi cô.

Trong lòng thoáng chút ấm áp lẫn tò mò, cô kéo ghế ngồi xuống, “Hôm nay anh không đến công ty à?”

Hạc Cảnh Thần nhanh chóng gật đầu, song hắn bảo: “Đợi em ăn xong thì tôi đi.”

Nguyệt Độc Thất đột nhiên cảm thấy áy náy, nhanh sau đó liền cầm đũa lên gắp đồ ăn vào chén của hắn trước.

“Đừng chỉ ngồi đó nhìn em ăn.”

Hạc Cảnh Thần nhìn thức ăn cô gắp cho hắn, rồi ngước lên nhìn cô.

Nguyệt Độc Thất không hiểu, mút đũa: “Có chuyện gì à?”

Hắn lắc đầu, “Không có gì.” Rồi cũng nhấc đũa.

Cô với hắn cứ ngồi ăn mãi bình yên như vậy cho đến khi trong đầu cô chợt nhớ ra một điều.

Cô đặt chén đũa xuống, nhìn qua nhìn lại quanh phòng khách.

Chẳng thấy đâu!

Tất nhiên hành động này của cô đã lọt hết vào tầm nhìn của hắn.

Hạc Cảnh Thần chầm chậm lên tiếng: “Tôi vứt rồi.

Em không cần quan tâm.

Tôi không nuôi con của người khác.”

Hắn mới chỉ dứt lời mà đã khiến cô giật bắn mình.

Cô chăm chăm Hạc Cảnh Thần, một lời cũng không nói, tiếp tục ăn sáng.

Ăn xong xuôi, hắn lấy thuốc cho cô uống đầy đủ rồi mới đi làm.

Trước khi đi còn nghiêm túc dặn dò: “Đừng ra ngoài.

Sức khỏe của em cũng chưa phải là hoàn toàn hồi phục.

Nếu muốn gọi Tiệp Như đến thì cứ gọi.”

Cô chỉ đáp lại hắn tiếng: “Vâng.” rồi tạm biệt hắn đi.

Cả ngày hôm ấy cô đúng là chỉ ở trong nhà.

Lâu lâu thì xem ti vi, lâu lâu lại ra vườn dạo chơi hóng gió mát.

Nguyệt Độc Thất vốn là người thích sự tĩnh lặng, cô ngồi cả buổi ngoài vườn chỉ để ngắm cảnh buổi sáng.

Chốc chốc còn muốn trèo lên cây mận hái một ít quả nhưng nhận ra cơ thể đang quá yếu ớt nên lại thôi.

Ngồi được một lúc, dường như cảm giác được có ai đang đứng nhìn chằm chằm vào mình.

Nguyệt Độc Thất ngoảnh mặt sang, mắt cô mở tròn xoe, tròng mắt rung rung.

Đứng trước mắt Nguyệt Độc Thất là một người phụ nữ trạc năm mươi mấy.

Bà ấy có gương mặt trông rất nghiêm nghị, tay cầm quạt đen, người mặc sườn xám.

Giống hệt các quý bà thời xưa.

Chỉ có điều ánh mắt nhìn cô thì lại rất trìu mến đến lạ thường.

Nguyệt Độc Thất rất nhanh sau đó có thể nhận ra đây là ai.

Cô đứng phắt dậy, hô lên: “Mẹ!?”

Chính xác mà nói, người phụ nữ đã có tuổi nhưng khí chất ngời ngời này chính là mẹ chồng của cô, mẹ của Hạc Cảnh Thần!

Bà ấy đột nhiên hơi nhếch miệng lên hai bên tạo thành một đường cong hoàn hảo, “Tiểu Nguyệt!”

Nguyệt Độc Thất chạy ngay tới cạnh bà ấy, cũng không ngại mà ôm bà ấy một cái.

“Sao đến bây giờ mẹ mới đến thăm con ạ?” Cô mếu máo như con nít.

Bà lấy tay xoa xoa đầu Nguyệt Độc Thất, rồi còn vuốt vuốt tóc cho cô, “Là ta bận.

Dạo này đã để con chịu ấm ức rồi, hôm qua ta hay tin con vừa mới tỉnh lại sau một cơn sốt.”

Đúng là một người đàn bà quyền lực.

Từ trước đến nay chuyện bất trắc xảy ra với cô mọi người trong nhà đều giấu kín, kể cả Hạc Cảnh Thần, nhưng cũng chưa lần nào là bà ấy không biết được.

Mối quan hệ mẹ chồng - con dâu này của cô và bà Hạc thật sự tốt hơn so với những gì mọi người hay tưởng tượng.

Bà thương Nguyệt Độc Thất còn hơn con ruột.

Một vết thương nhỏ bà cũng đã làm ầm lên vì bà sợ cô sẽ đau.

Bà Hạc thậm chí không muốn để cô mang thai sớm cũng là vì bà sợ cô sẽ không chịu qua nỗi cửa tử khi sinh.

Nguyệt Độc Thất ban đầu mới về nhà họ Hạc đều không hiểu lòng nhân từ này của bà ấy.

Mãi cho đến sau này, không hiểu đối với cô chính là nói dối.

Vì thực chất, ngoài hắn ra, Hạc lão phu nhân là người biết rõ nhất về quá khứ của cô.

Quá khứ mà chính cô cũng không muốn nhớ lại.

Bà Hạc đỡ cô vào nhà, để cô ngồi yên trên ghế sô pha mới từ từ nói: “Hôm nay ta có đem theo mấy loại trái cây thượng hạng cho con.

Mỗi khi không khỏe cứ bảo người làm cho con uống hoặc ăn.”

Cô gật đầu, cười mỉm, “Con hiểu rồi.”

Bà Hạc thấy cô có vẻ đã khỏi bệnh.

Bà chống cằm, “Tối nay sẽ có một bữa tiệc, bao gồm tất cả những vị khách quý của Hạc gia.

Con nói xem, một chiếc tiệc trọng đại như vậy, con dâu quý của ta thật sự không đến ư?”

Nghe đến đây thì Nguyệt Độc Thất hơi sững người.

Nhắc đến tiệc tùng từ lúc bước chân vào Hạc gia cô đều cự tuyệt tham gia.

Đối với cô, tiệc tùng thật sự phiền phức, chứ đừng kể đến là những bữa tiệc cao quý.

Hạc Cảnh Thần cũng chưa từng ép cô phải đi cùng hắn.

Thành ra nếu không đi dự đám cưới của cô và hắn thì ắt là sẽ không biết được con dâu của Hạc lão phu nhân này là ai.

Bà Hạc thương cô như vậy, trong lòng từ lâu đã nảy sinh tự hào, có vẻ là muốn khoe khoang con dâu.

Cưới nhau được hai năm, được hắn cưng chiều, nhan sắc của cô ngày một lên hương.

Nếu cô là Hạc lão phu nhân cũng sẽ muốn cho mọi người biết mình có một cô con dâu tuyệt vời như vậy.

Nhưng nếu ở vị trí con dâu sẽ khác.

Càng nói cô lại càng không muốn đi.

Nơi chỉ toàn là những ánh đèn vàng sáng chói, những bộ trang phục lộng lẫy, những tiếng nâng ly chạm cốc và nói mấy chuyện cô chẳng tài nào hiểu nỗi.

Đang suy nghĩ cách để từ chối bà, thì từ bao giờ tay bà đã đặt lên tay cô.

Nguyệt Độc Thất ngước nhìn trong sự hoài nghi, thấy bà ấy đang cười dịu dàng với cô, lòng cô lại theo thói cũ chỉ muốn mềm nhũn.

“Con đi với ta nhé?”