Căn phòng tối đen tĩnh mịch đến đáng sợ, ngay cả ngọn gió cũng không thể tràn vào nhưng tận đáy lòng cô tựa như băng tuyết lấp đầy, trống rỗng, lạnh lẽo đến cực điểm.
Nhìn thân thể cao lớn của Tiêu Nhất Hàn đang áp chế thân thể mình, cô không khỏi run bần bật, giọng nói yếu ớt tựa như không còn sức sống.
" Tiêu tiên sinh, anh không thể làm vậy"
" Tại sao tôi lại không thể làm vậy"
Nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt phía dưới đang không ngừng run sợ, hoảng hốt, tâm hắn tựa như lỗ hổng vũ trụ, không có điểm dịu dàng, chỉ có tàn nhẫn đến cực độ.
" Anh... Buông tôi ra, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ khiến anh tức giận nữa" câu nói của cô tựa như có ma lực lớn khiến động tác tiếp theo liền ngưng đọng lại, đôi mắt đen láy híp thành một đường thẳng dài nguy hiểm nhìn cô chăm chú.
" Vậy chỉ cần cô ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ không làm gì cô cả, nhưng tuyệt đối đừng hòng dở trò với tôi" giọng nói sắc bén như những mũi tên nhọn hoắc đâm thẳng vào trái tim non nớt của cô, thì ra hắn vẫn luôn luôn muốn cô làm như vậy? Chỉ cần một ngày cô không chịu ký vào, nhất định hắn vẫn sẽ ép cô ký đến cùng, không dừng mọi thủ đoạn tàn ác đối với cô.
" Chuyện gì cũng được, riêng việc ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ không ký"
Nhìn sắc mặt người đàn ông đối diện, cô không tự chủ được toàn thân run lên, ánh mắt hắn như vũ khí sắc bén, hung hăng chạm đến nơi sâu nhất trong tâm cô." Vậy cô đừng cầu xin tôi gì cả, tôi ghét nhất là loại phụ nữ giảo hoạt" hơi thở nóng bức đem khóa chặt thân thể cô lại, nhìn người phụ nữ thân hình gợi cảm phía dưới thân thể, bất giác nổi lên một dòng cảm xúc kì lạ, dường như là có phản ứng rất mãnh liệt, khiến hắn khó chịu nhíu chặt mi tâm lại.
" Đừng, cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ..." bất ngờ hắn đem đôi môi cô hôn cuồng nhiệt, hai từ suy nghĩ kia chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị bờ môi ấm nóng của Tiêu Nhất Hàn đặt lên, bá đạo càn quét, không cho cô cơ hội phản kháng, càn thêm dùng sức, bờ môi đỏ mọng yếu ớt vì bị hắn dùng sức càng trở nên quyến rũ hơn, đôi mắt như tầng sương mù ươn ướt nhìn người đàn ông trước mặt, đem bàn tay tát thẳng vào khuôn mặt hắn, nhưng bàn tay gần chạm vào gương mặt liền bị hắn đem nắm chặt lại, vặn ngược lên đỉnh đầu " Cô to gan thật, dám đánh tôi"
" Anh, mau buông tôi ra... Buông ra" Cô hét lớn, liên tục giãy dụa, chỉ cần hắn muốn gì cô cũng sẽ cố gắng chịu đựng, nhưng việc hắn đem cô lên giường sỉ nhục, nhất định cô sẽ không để hắn được toại nguyện.
Giận dữ đem đôi đồng tử xanh lục kiêu ngạo nhìn người phụ nữ đang không ngừng la hét dưới thân thể, Tiêu Nhất Hàn cười lạnh, toàn thân tỏa ra sức mạnh của ác ma đem đầu cúi xuống mạnh mẽ cắn một bên ngực cô, dòng máu lành lạnh chảy dọc xuống thấm vào tấm nệm trắng muốt.
"Hay cô muốn chơi thể loại mạnh bạo, như vậy mới đủ kích thích đúng chứ"
Giọng cười khinh thường lẫn chế giễu như một đòn chí mạng đánh úp vào thân thể cô, ngoại trừ đau đớn, tổn thương, trái tim cô giống như một hạt sương mỏng manh, lạnh lẽo, cô độc, từ từ rơi thẳng xuống vực thẳm.
" Tránh ra" cô tức giận đem toàn bộ ngữ khí hét vào mặt hắn, gương mặt hồng hào giờ đây trông hệt như một xác chết, trắng bệch, quỷ dị.
Còn có, lòng cô hóa thành tro tàn, từ từ theo gió cuốn bay.
Tiêu Nhất Hàn không phản ứng, chỉ cảm nhận được thân thể phía dưới không mảnh vải che đang từng đợt lạnh buốt, run rẩy khiến bàn tay hắn chợt dừng lại, đem cô đẩy té xuống nền nhà, không buồn liếc nhìn cô một cái liền bỏ đi, cánh cửa mở toang ra dần dần để thứ ánh sáng nho nhỏ ngoài hành lang hắt vào, chiếu thẳng vào một bên má Doãn Lạc Lạc, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống chạm đến mặt nền, phản chiếu thân hình đang thu lu ngồi bệt xuống, xung quanh chẳng còn lại gì, chỉ còn bóng dáng cô đơn độc tựa như làn gió mây đang dần dần bị xóa bỏ.
Tiêu Nhất Hàn mở cửa phòng tắm đóng mạnh vào, mở vòi sen để mặc nước trút lên cơ thể, tấm gương to lớn đối diện chiếu từng đường nét anh tuấn tiêu sái của hắn bởi vì tức giận mà trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Nhớ lúc trước, có một người con gái luôn sẵn sàng đợi hắn ở bàn ăn, luôn vì hắn mà chuẩn bị mọi thứ.
Nhìn cô ấy cười, hắn cảm thấy thật hạnh phúc, nhìn cô ấy khóc, hắn cũng sẽ đau buồn.Hắn luôn cưng chiều cô, mặc cô nũng nịu nhào vào lòng hắn.
Cũng sẽ chuẩn bị cho cô những món quà bất ngờ vào dịp sinh nhật.
Cùng cô đón ánh nắng bình minh, hoặc cùng cô ngắm buổi chiều hoàng hôn.Hắn là tổng tài cao cao tại thượng, lạnh lùng khí chất, anh tuấn tiêu sái, nhưng vẫn có đôi lúc sẽ có những cử chỉ ngọt ngào bên cạnh cùng người con gái hắn yêu.
Bất kể là đau thương hay hạnh phúc, hắn vẫn luôn luôn vượt qua bởi vì hắn biết cô gái ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim mình.
Cô ấy, hứa sẽ đợi hắn, hứa sẽ cùng hắn kết hôn rồi sinh con.
Nhưng, ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, bàn tay to lớn đem siết thành nắm đấm, mạnh mẽ vung mạnh lên tấm gương, máu ở ngón tay đỏ rực chảy xuống thành một đường dài, đôi đồng tử quyến rũ xuất hiện một tia quỷ dị, là cô, chính cô đã khiến hắn đánh mất đi tình yêu của bản thân, khiến hắn sống trong thù hận, nỗi đau này cô làm sao giúp hắn trả được, nếu cô nhất quyết không chịu rời đi, vậy xem hắn sẽ cho cô cùng gia đình cô chôn theo.
Con người càng mưu mô thì sẽ càng có nhìu kế hoạch, mà cô lại dùng mọi thủ đoạn muốn có được gia sản của hắn, nếu cô có bản lĩnh thì tự mình đấu với hắn, nhưng nếu lúc bị vết thương đầy mình, cũng đừng hối hận van xin, Tiêu Nhất Hàn này thề sẽ đem cô biến thành tro bụi.