Ngồi trước nhà hàng Love Pink, hai cô gái đối diện nhìn nhau nở nụ cười vui vẻ, Doãn Lạc Lạc đưa mắt lên quan sát đối phương miệng không tự chủ được khẽ cong lên " Tiểu An, nhớ cậu quá"
" Lạc Lạc a Lạc Lạc, cậu lấy chồng xong liền mất tích một thời gian dài, làm gì còn thời gian quan tâm đến mình chứ" Ân Tiểu An cong đôi môi lên giận hờn trách móc, cô chính là người bạn thân nhất của cô, cũng chỉ có cô ấy mới quan tâm đến cô nhất.
" Làm gì có, mình vẫn nhớ cậu nhưng có việc chưa thể gặp mặt được cậu, không trách nhầm mình chứ" phục vụ đem đồ ăn đặt trên bàn, cô cũng nhanh chóng gắp đùi gà hấp đem bỏ vào chén giúp Ân Tiểu An.
" Xem như cậu vẫn còn có tâm, nói đi, anh ta có bắt nạt Lạc Lạc của mình không" Ân Tiểu An đem đôi mắt như ngọc lưu ly không thương tiếc nhìn chằm chằm vào người cô.
" Không có, mình sống rất tốt" Nếu nói cho cô ấy biết cuộc hôn nhân này đều do gia đình hai bên sắp xếp, kỳ thực không có tình yêu, nhất định cô ấy sẽ không bỏ qua, còn luôn miệng luyên thuyên một hơi dài cho mà xem.
Biết được cô đang cố ý dấu chuyện không muốn cho mình biết, Ân Tiểu An tức giận không ngừng mắng chửi " Lạc Lạc, nếu không xem mình là bạn, cậu không cần kể"
" Tiểu An, thực sự mình không có gì mà, cậu quên mất mình là ai rồi à" Doãn Lạc Lạc nở nụ cười tươi trấn an cô gái trước mặt, đem toàn bộ sức mạnh an ủi cô bạn, không muốn cho cô ấy biết bởi vì sợ cô ấy lo lắng quá mà tinh thần hao tổn, nhớ lại cách đây mấy năm trước bọn họ cũng từng như vầy, có một lần cô gặp nguy hiểm nhưng lại luôn miệng nói không sao, kết quả cô bị sốt cao nhập viện nửa tháng, Tiểu An tức giận không chịu nói chuyện với cô suốt một thời gian, còn hại cô ấy lo lắng đến nỗi làm việc gì cũng không xong, cảm thấy bản thân rất có lỗi nên không muốn cô ấy vì mình mà không có thời gian đi tìm hạnh phúc cho bản thân, cô vẫn luôn luôn hy vọng Tiểu An thật hạnh phúc, thật vui vẻ, đừng giống như cô lúc này, đau khổ, thất bại, tất cả mọi chuyện đều bị người khác khống chế.
" Thôi được rồi, mình không ép cậu nữa, nhưng nếu sau này có gì khó khăn nhất định phải nói cho mình biết, không được chịu đựng một mình" cô xúc động nhìn Ân Tiểu An, cô ấy vẫn luôn che chở cho cô, dù bây giờ bọn họ đã không còn gặp nhau thường xuyên như trước đây nữa nhưng Tiểu An lại chưa từng bỏ rơi cô, vẫn luôn mong muốn cô được hạnh phúc, chỉ tiếc là, Tiểu An, thực sự xin lỗi cậu, mình không muốn gạt cậu đâu, bởi vì mình không muốn cậu lo lắng.
" Được rồi, cậu xem chẳng phải bây giờ mình vẫn rất khỏe mạnh sao"
Ân Tiểu An chợt bật cười, bọn họ nói chuyện rất lâu, rất lâu...Sau đó cô tạm biệt Tiểu Ân, đón taxi về lại biệt thự, trái tim cô giống như bọt biển, bất cứ lúc nào cũng tan thành khói mây.
Nhìn ngôi biệt thự, cô có chút cô độc, kìm nén bản thân không được nghĩ đến câu nói vô tình đêm hôm qua nữa nhưng đôi chân lại vô thức bước vào trong phòng, những câu nói ấy vẫn còn lởn vởn trong tâm trí cô, xuyên thẳng đến lồng ngực.
" Về rồi" âm thanh trầm đục, tĩnh mịch vang lên khiến Doãn Lạc Lạc giật mình, quay người về phía cánh cửa, bóng dáng cao lớn chắn trước mặt cô, hơi thở lạnh lùng tàn khốc như sự trừng phạt sắp ập đến khiến cô không khỏi lùi lại đằng sau vài bước, đôi mắt hơi né tránh cái nhìn của hắn khiến Tiêu Nhất Hàn nhếch môi khinh thường.
" không mở miệng" hắn lặp lại thêm một câu nói từng bước ép sát người cô.
Vẫn không có ý định đối diện hắn, trái tim bất giác đập mãnh liệt, cái miệng nhỏ nhắn giật giật vài cái rốt cục cũng lên tiếng " Tiêu tiên sinh, anh có gì muốn nói à"
" Rất tốt, cô muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt với tôi" chẳng phải tối qua cô muốn lên giường cùng hắn sao, bây giờ ở đây tỏ vẻ thanh cao cái gì? Vẻ mặt ngây thơ vậy là muốn đánh lừa hắn sao, cô nghĩ thật đơn giản, nghĩ hắn dễ mắc bẫy đến vậy hả.
" Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, bây giờ tôi rất mệt không muốn tranh cãi với anh, phiền anh về phòng mình, tôi muốn được nghỉ ngơi" cô hít thật sâu, cố gắng nhìn thẳng vào khuôn mặt lãnh khốc của hắn nói từng chữ, cô yêu hắn, nhưng không có nghĩa là cô sẽ chịu sự sỉ nhục của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, tại sao cô lại có tình cảm với con người như hắn chứ, vốn dĩ mới đầu cũng chỉ nghĩ cuộc sống hai người sẽ chẳng bao giờ đụng chạm vào nhau, thế nhưng ông trời thật trớ trêu, phàm là người bình thường ai cũng sẽ chịu sự đau đớn, chịu sự tổn thương.Nhưng định mệnh quá khắt khe, ngay cả tư cách cho cô chút thời gian để yêu hắn cũng không có, Tiêu Nhất Hàn cứ như vậy tổn thương cô, bởi vì trong lòng hắn, ngoài cô gái kia, nhất định sẽ không còn ai làm tổn thương được hắn cả. Vĩnh viễn đều không? Cô thì lấy tư cách gì chứ?
" Đêm qua chẳng phải cô dùng mọi thủ đoạn đưa tôi lên giường, sao bây giờ lại phản kháng mãnh liệt vậy? Cô làm tôi thực sự bất ngờ đấy, xém chút nữa tôi cũng bị cô lừa" Tiêu Nhất Hàn ép cô sát tường, hơi thở nóng bỏng áp bức cô đến cực điểm, không có đường lui.
" Anh định làm gì" giọng nói vì hoảng sợ mà trở nên run rẩy, đôi môi ướt át khẽ mấp máy, đôi mắt hắn phút chốc tối đen lại, vằn lên tia lửa đỏ rực như muốn thiêu rụi tất cả, hắn phải khiến cô nếm trải cảm giác thống khổ cùng nhục nhã, nếu đêm qua cô đã đê tiện như vậy, hắn cũng không cần giữ sỉ diện cho cô nữa.
" Doãn Lạc Lạc, thứ tôi ghét nhất chính là phụ nữ đê tiện, cái tôi căm hận nhất chính là sĩ diện rẻ mạt của cô, như vậy, tôi sẽ không ngại mà chơi lại trò chơi đêm qua cùng cô, để cô biết được, với tôi cô chẳng qua không đáng một đồng nào cả"
Tiêu Nhất Hàn chính là nổi giận rồi, hắn cứ như vậy đem cô đẩy té xuống giường, từng mảnh trang phục bị sức lực mạnh mẽ đem xé rách toàn bộ.
Doãn Lạc Lạc phản kháng dữ dội, nước mắt sớm như cơn mưa ngoài trời gột rửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đem toàn bộ lòng tự trọng cuối cùng của cô đạp đổ hoàn toàn.Hận, chính là hận cô đến tận tâm cam.
Ghét, chính là muốn tự tay đem cô giết chết.
Nhưng là, nhìn thấy nước mắt cô liên tục chảy ào ào, lòng hắn bất chợt ngừng lại, từng giọt từng giọt như hạt sương lạnh buốt phủ kín trái tim.
Đem hình ảnh nhỏ bé của người con gái trước kia hiện hữu trước mặt hắn, đem hắn như một con ác ma hung hăng thống trị toàn bộ thế giới.
Mạnh mẽ, ngông cuồng, muốn chiếm hữu, nhưng lại bừng tỉnh nhìn người con gái xa lạ đang bị hắn kìm chế dưới thân thể, phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn cô, tự nhủ chính bản thân mình, đêm nay hắn sẽ cho cô biết cảm giác sống như thế nào mới gọi là đau khổ?