*Baymax: Một nhân vật trong phim hoạt hình cùng tên của hãng phim Disney, là một robot chăm sóc sức khỏe.
Cô ngồi đó, mắt nhìn hướng ra cửa. Hơi ấm từ tách cà phê không đủ để xua tan cái lạnh nơi những ngón tay gầy. Thật lạ, rõ là cô đã cho 2 viên đường vào, nhưng vị mặn và chát lại vương vấn nơi đầu lưỡi không lý do.
“Cô ơi!”
Giọng nói cất lên từ chiếc ghế bàn kế bên. Một tờ khăn giấy được xếp ngay ngắn chìa đến gần ly cà phê, kèm theo âm thanh vừa đủ chỉ hai người nghe :
“Mọi người nãy giờ đều đang liếc nhìn cô đấy. Dù có chuyện buồn gì thì cũng nên bỏ lại trong năm cũ. Chỉ vài ngày nữa thôi là năm mới rồi!”
Cô đón lấy tờ khăn, nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó nhìn kĩ khuôn mặt của người đang có ý tốt an ủi mình. Chàng trai với chiếc sơ mi caro đỏ đen, mái tóc nâu xoăn nhẹ cùng chiếc đồng điếu duyên dáng trên khuôn mặt khiến tâm trạng cô có phần dịu đi.
“À. Tôi không có buồn. Tôi chỉ là vui quá thôi.” Cô cố nặn ra một nụ cười. Với một người lạ, dù có thiện ý đi chăng nữa thì cũng không thể đem chuyện cá nhân của mình kể ra. Cô quan niệm rằng cuộc đời mỗi người đều có một câu chuyện riêng, tự giải quyết vấn đề của bản thân đã là nhiều. Rót thêm cho người khác câu chuyện của mình, chả phải là vừa buồn lòng người nói, phiền lòng người nghe.
Nhưng đúng là cô rất vui. Chỉ là niềm vui của cô vừa bị dập tắt cách đây 1 tiếng…
Anh đã đem nhẫn đến ngồi đối diện cô, tự mình đeo nó vào tay cô. Cô tròn mắt, miệng cười như nắng mai vì không nghĩ anh sẽ cầu hôn mình ở một nơi như thế này, bằng cách đột ngột như vậy. Chiếc nhẫn rất vừa, chứng tỏ đã đo ni rất kỹ.
Chỉ là không có chiếc còn lại.
Anh hít một hơi thật sâu, đôi mắt không nhìn thẳng vào cô mà dời xuống ngón tay áp út đang sáng lấp lánh kia im lặng một lúc lâu, sau đó rõ ràng từng chữ:
“Anh xin lỗi. Phương có thai rồi!”
“Nhẫn này anh đã đặt rất lâu. Dự tính sẽ tạo cho em một sự bất ngờ.”
Nụ cười trên môi cô vụt tắt. Trong lòng có cảm giác tựa như một đóm lửa đang cháy bập bùng chợt bị gáo nước lạnh dập tắt. Cô hắnh giọng, điều chỉnh lại âm thanh nơi cổ họng khô khốc của mình nhưng vẫn không giấu được nét cay đắng, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Từ khi nào…”
“Anh không hề yêu Phương. Chỉ là… sự cố. Hôm đó Phương nhờ anh chở về nhà do hư xe. Sau đó…”
“Sau đó?” Giọng nói cô lạc đi, nơi khóe mắt bắt đầu hoe đỏ.
“Anh có thể bảo Phương phá thai.”
Nếu không phải chính tai cô nghe thấy, có đánh chết cô cũng không tin những câu nói vô trách nhiệm này xuất phát từ miệng người đối diện.
Đây là người cô đã dốc hết ruột gan để yêu sao? Cô không tin.
Trong ký ức của cô, người con trai đứng chờ mình nơi gốc phượng mỗi ngày ở cổng trường vô cùng khác với kẻ đang hiện diện trước mắt. Anh là một thanh niên tình nguyện chuyên đi tuyên truyền về vấn nạn phá thai, kế hoạch hóa. Cuối mỗi tuần anh đều cùng cô đi thăm những đứa trẻ mồ côi nơi cô nhi viện, thậm chí có lần anh từng thổ lộ bản thân đang ấp ủ giấc mơ xây nên một mái ấm cho trẻ em cơ nhỡ.
Thế nhưng cũng là anh, dõng dạc tuyên bố với cô sẽ bảo một người khác phá thai, nhẫn tâm vứt bỏ đi đứa con chưa chào đời của mình.
Đến lúc này cô không còn giữ nổi bình tĩnh, nước mắt bắt đầu theo hai khóe mắt tràn ra rơi xuống nơi gò má, xuống cằm rồi vỡ tan thành từng tia nhỏ nơi chiếc nhẫn.
“Anh bị điên à? Trách nhiệm của một người đàn ông trong anh đâu? Anh nghĩ nếu Phương bỏ đứa bé đi thì em sẽ xem như chưa có gì xảy ra ư?”
“Anh về đi. Làm tốt trách nhiệm mà mình nên làm!”
Anh không nói gì, im lặng nhìn người con gái mình yêu trước mắt đang ra sức cự tuyệt sự cứu vãn dành cho tình yêu 5 năm giữa hai người. Cô nhanh tay quẹt mắt, sau đó chậm rãi tiếc nuối tháo thứ lấp lánh nơi ngón áp út ra.
Nó đẹp thật. Nhưng không còn dành cho cô nữa rồi.
“Em với anh… đến đây thôi!”
***
“Việc khiến cô vui đến mức khóc nhiều như thế này chắc hẳn là quan trọng lắm!”
Câu nói của chàng trai khiến cô thoát khỏi hồi ức. Nhìn vào thứ nước đen sánh mịn nơi chiếc tách sứ, cô ra vẻ tích cực:
“Một người bạn của tôi sắp làm cha. Tôi không biết nên mua gì để tặng.”
Câu nói này khiến cả hai rơi vào trong im lặng.
Chàng trai quay về phía chỗ ngồi của mình, lấy trong balo ra một quyển sổ nhỏ sau đó viết vài điều. Cô cũng tập trung vào không gian riêng của mình, miên man với mớ suy nghĩ.
Không biết con anh sẽ là trai hay gái? Giống anh hay giống…
“Cô có thể dùng hết chỗ khăn giấy này. Mong là nó giúp ích cho cô.”
Chiếc áo sơ mi đỏ chợt lướt qua cô, để lại trên bàn tờ giấy nhỏ kèm mấy câu thơ ngắn ngủi của Du Phong :
Ai cũng phải học cách
Mất đi để trưởng thành
Trải qua nhiều sóng gió
Em sẽ lớn thật nhanh
'Nếu cô cần một Baymax ở đời thực, thì đây là email của tôi : xxx@gmail.com. Yên tâm là tôi không thấy phiền.'
Bóng dáng màu đỏ caro đứng ở ngoài quán cà phê, nhìn vào chỗ cô đang ngồi rồi ra hiệu “smile up” sau đó mất hút.
Bầu trời hôm ấy bỗng dưng xuất hiện mây ngũ sắc, dù màu trời âm u.