Giữa tiếng vĩ cầm du dương, đột nhiên truyền ra một tiếng “gâu gâu” phá vỡ, hai người đang nói chuyện đồng thời quay đầu.

Chỉ thấy một con cún mặc váy công chúa ló đầu ra từ sau bồn cây, nó nhìn nhìn khắp nơi, bỗng nhiên xoay đầu, nhìn về phía hai người, hưng phấn ‘ngao’ một tiếng.

Yến Thu Dương chưa kịp phản ứng, cún con đã mừng rỡ từng bước nhỏ chạy đến bọn họ, anh ta kinh hoảng, thất thố dịch về phía sau, ghế dựa cọ xát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, trong lòng Yến Thu Dương không ngừng kinh ngạc, nhìn Bạch Thanh Thanh cong eo, ôm con cún trắng mặc váy công chúa đó lên.

Cô không nói gì, chỉ dịu dàng xoa xoa phần lông mềm mại trên đầu nó, vuốt thuận lông cho nó, nhìn theo phương hướng cún con, có một bóng người loáng thoáng đằng sau cái cây, lộ ra một góc áo.

Nhìn hoa văn ở góc áo, hôm nay khi Hoắc tiên sinh ra ngoài cũng mặc tây trang có hoa văn này.

Trong mắt Bạch Thanh Thanh mang ý cười, nhìn thật sâu phương hướng phía sau cây xanh, không vạch trần anh, giả vờ không phát hiện ra.

Tầm mắt Yến Thu Dương dừng trên người cún con, cực lực nhẫn nại xúc động muốn chạy trốn, anh ta gắt gao nắm chặt khăn ăn, nỗ lực nở một nụ cười ấm áp trên khuôn mặt cứng đờ của mình.

“Bạch, Bạch tiểu thư… Không biết chó từ đâu ra, hay là thả nó đi đi, đừng để chủ nhân của nó sốt ruột.” Yến Thu Dương khô cằn nói. Nghĩ thầm: Tốt hơn hết là đừng bao giờ xuất hiện nữa.

“Chủ nhân của nó không vội đến tìm, nói vậy hẳn là chưa phát hiện.” Bạch Thanh Thanh mặt không đổi sắc liếc qua cây xanh, nhìn thấy bóng người đằng sau giật giật mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Một con cún ở nhà hàng, nếu va chạm với người khác cũng không tốt, có rất nhiều người để ý, không bằng tôi cứ ở đây, chờ chủ nhân của nó tự tìm đến rồi trả lại cho người đó cũng được.”

Cô nhấn mạnh ba chữ ‘tự tìm đến’.

Yến Thu Dương không phát hiện gì hết, trong đầu anh ta chỉ còn lại một chữ “chó” tuần hoàn qua lại, nỗi sợ do bị loại động vật lông xù xù này dọa khóc suốt mười mấy năm không hề thay đổi, ngược lại có xu thế càng lúc càng tăng.

Anh ta bắt đầu hối hận.

Sớm biết như vậy ban đầu đã quyết đoán ký hiệp nghị, không tiếp tục dây dưa, nếu không cũng sẽ không đi đến nhà hàng này cùng Bạch Thanh Thanh, tiện đà phát hiện ra điểm ưu tú của đối phương, muốn đưa ra lời mời, mời không được, muốn lấy lòng cô để đạt thành ý đồ hai bên cùng có lợi, nếu không có này đó là sẽ không đến nhà hàng này, anh ta cũng sẽ không gặp phải con cún mặc váy công chúa này.

Không biết người nào ở đây không quản tốt chó của mình, Yến Thu Dương đối diện với đôi mặt tròn xoe ướt dầm dề của nó, nhìn nó ‘ngao’ một tiếng với mình, chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng, hận không thể ngay bây giờ bắt được chủ nhân của nó, để người đó lãnh chó mình về.

Nhưng anh ta không tìm thấy chủ nhân, càng không thể cứ như vậy để Bạch Thanh Thanh ở đây rồi rời đi một mình, đành phải miễn cưỡng dời tầm mắt, cực lực xem nhẹ chó con trong lòng đối phương, đẩy hộp quà trên bàn qua: “Đây là tâm ý nho nhỏ của tôi, hy vọng Bạch tiểu thư không từ chối.”

“Gâu gâu!”

Bạch Thanh Thanh chưa nhận lấy, cô gãi gãi cằm Chúc Chúc, cúi đầu hỏi: “Mày thích?”

“Gâu gâu!”

Yến Thu Dương vội vàng nói: “Chỉ sợ cái này không hợp với cô bé cún này.”

“Ngao ô…” Chúc Chúc mất mát bò xuống đùi cô.

Bạch Thanh Thanh cười nhìn cây xanh phía sau, đẩy hộp quà trở lại: “Yến tổng vẫn nên giữ nó đi, nếu tôi nhận lấy, chỉ sợ vị kia nhà tôi sẽ khó chịu.”

Yến Thu Dương cười khẽ: “Bạch tiểu thư nói đùa, Hoắc tổng độ lượng sẽ không chấp nhặt những thứ này đâu.”

“Gâu gâu ~ ”

Hoắc tiên sinh đằng sau cây xanh nắm chặt tay.

Một tổng giám đốc bá đạo thành công, bình thường độ lượng thì như thế nào, đối mặt với một nam hồ ly tinh muốn câu dẫn bạn gái mình, độ lượng không có nhiều như thế!

Hoắc tiên sinh gắt gao nhìn chằm chằm hộp quà của Yến Thu Dương, anh dừng hô hấp, chờ xem Bạch Thanh Thanh có phản ứng gì.

“Hợp tác của tôi và Yến tổng đã kết thúc, nếu nhận quà của Yến tổng thì thật sự quá băn khoăn.” Bạch Thanh Thanh cầm ly rượu kính anh ta: “Hợp tác vui vẻ, tôi kính Yến tổng một ly.”

Yến Thu Dương bất đắc dĩ cầm ly: “Có bạn gái như Bạch tiểu thư đây, đúng là vinh hạnh của Hoắc tổng.”

“Gâu gâu ~ ”

Hoắc tiên sinh ngồi phía sau cây xanh đồng tình gật đầu.

Bạch Thanh Thanh khước từ làm anh rất vui, vậy mà anh phải cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình, không thể kích động quá phận, sợ sẽ bị hai người bên kia phát hiện ra mình, bàn tay Hoắc tiên sinh cầm khăn ăn, vừa nhìn động tĩnh bên kia, vừa xếp khăn ăn thành một bông hoa.

Hai người nói thêm vài câu, cún con loáng thoáng có ý định muốn bò lên bàn, Yến Thu Dương cực kì căng thẳng, không thể nhịn được nữa, tìm cớ kết thúc bữa tối này, hai người bắt tay rồi rời khỏi nhà hàng.

Nhìn thân ảnh Yến Thu Dương biến mất ở cửa, Hoắc tiên sinh mới thả lỏng, anh xoay người lại, hoàn thành xong bông hoa, trong lòng thì nhảy nhót.

Không hổ là bạn gái của anh, không nhận lấy lễ vật của nam hồ ly tinh đó. Hoắc tiên sinh vô cùng cảm động, rất muốn bao hết toàn bộ cửa hàng trang sức, toàn bộ đều đưa cho Bạch Thanh Thanh.

Trong lúc anh đang nghĩ ngợi, bên cạnh bỗng nhiên tối đi, một người đang đứng cạnh anh.

“Gâu gâu ~ ”

Hoắc tiên sinh cứng đờ.

Không xong rồi! Quên chạy!

Anh quay đầu, đối diện với đôi mắt đen lúng liếng của Chúc Chúc, Hoắc tiên sinh ngẩng đầu, đầu óc rối tung, cơ thể thì thành thực đưa bông hoa trong tay qua.

Bạch Thanh Thanh cười như không cười nhìn anh, duỗi tay nhận lấy.

Hoắc tiên sinh hồi thần lại, hối hận đến xanh ruột, anh nhớ đến bản kế hoạch mới, quà tặng bất ngờ cho bạn gái phải là một bó hồng tươi thắm, chứ không phải là một bông hoa tiện tay gấp từ khăn ăn.

Hoắc tiên sinh cân nhắc lợi hại, bất động thanh sắc nở nụ cười với Bạch Thanh Thanh: “Thật trùng hợp, sao em cũng ở đây.”

“Em nhặt được Chúc Chúc trong nhà hàng này.”

Hoắc tiên sinh làm bộ kinh ngạc: “Em nói em không về sớm, nên anh mang Chúc Chúc đến đây ăn, ăn được một nửa thì nó chạy đi, thì ra là gặp được em.”

Hoắc tiên sinh giả vờ vô tình nhình nhìn cạnh cô: “Em cũng đến đây ăn? Đi với ai vậy? Đỗ Linh à?”

“Không phải, là cùng Yến Thu Dương.”

Tên này thật quen tai.

Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, tiện đà cả kinh! Vừa nãy anh không thèm nhìn đến mặt của tên nam hồ ly đó, nhưng anh đã nghe qua cái tên này, Yến Thu Dương không phải là người trùng tên trùng họ với nam phụ trong tiểu thuyết sao!

Hoắc tiên sinh lắp bắp nói: “Em… Sao em đi cùng anh ta?”

Sau khi đi đến sơn trang nghỉ dưỡng và cắm trại dã ngoại, tiết mục nam phụ tranh nữ chính với nam chính online rồi sao?

Bạch Thanh Thanh mở túi xách mang theo ra, lấy một xấp tài liệu đưa cho anh.

Hoắc tiên sinh nhận lấy, là một bản hợp đồng giao dịch, nội dung là một miếng đất, người mua là Yến Thu Dương, người bán đúng là Bạch Thanh Thanh.

“Có một miếng đất trước kia em nhìn trúng, nhìn giá trị của nó rất có khả năng sẽ tăng lên nên mua. Bây giờ miếng đất này được người khác để ý, chính là Yến Thu Dương, em thấy Hoắc thị không có hứng thú gì với miếng đất này, vì vậy em đã bán luôn cho anh ta.” Bạch Thanh Thanh nói: “Mua với giá này, chênh lệch không ít với giá kiếm lời, Yến thị đúng là rất thông minh.”

Hoắc tiên sinh cẩn thận nhìn số tiền trên đó… Một hai ba bốn năm sáu bảy tám! Tám con số! Cao hơn so với con số lần trước anh nhìn thấy!

Hoắc tiên sinh có chút hoang mang. Từ lúc anh nhìn thấy văn kiện tám con số kia cho đến bây giờ còn chưa được một tháng.

Với tốc độ kiếm tiền của Bạch Thanh Thanh, chỉ sợ anh có lao lực mà chết trên bàn làm việc Hoắc thị cũng không đuổi kịp.

“Mới có mấy ngày thôi, em còn tưởng sẽ phải gác lại một thời gian.” Bạch Thanh Thanh cười khẽ: “Nếu không phải em ra tay mau, thủ tục làm nhanh, chỉ sợ bây giờ cũng không tới phiên em đâu.”

Hoắc tiên sinh: “…”

Hoắc tiên sinh nhớ đến hộp quà kia, trong lòng yên lặng thắp cho nam hồ ly tinh đó một ngọn nến.

Anh nghĩ thầm, có lẽ bản thân không cần lo sẽ bị  tiểu thuyết ảnh hưởng đến, bằng năng lực của Thanh Thanh, chỉ sợ nam phụ sẽ bị cô xoay vòng vòng, căn bản không nghĩ đến việc phá hư tình cảm của bọn họ đúng không?

Hoắc tiên sinh bị kích thích, từ chối để Bạch Thanh Thanh chở về nhà, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang gọi một cuộc cho Dương Xảo Mạn, mang theo tâm chí hùng tráng đi ra.

Bạch Thanh Thanh đành phải chở Chúc Chúc về nhà.

Cô mở cửa, ánh sáng từ đèn thủy tinh phát ra chiếu sáng cả căn nhà, bó hoa hồng và hộp quà được đặt trên bàn rất dễ dàng thấy được.

Giữa mấy bông hoa còn kịp một tấm thiệp, giống với lần Hoắc tiên sinh đặt hoa trước cửa nhà cô, trên đó chỉ viết một chữ “Hoắc”, còn trong hộp quà là một cái vòng cổ đơn giản hào phóng thuộc phong cách của cô.

Bạch Thanh Thanh sửng sốt một chút, nghĩ đến một chuyện, cúi đầu hỏi Chúc Chúc trong lòng ngực: “Là ba mày chuẩn bị?”

“Ngao!”

Bạch Thanh Thanh cười khẽ: “Khó trách phản ứng tối nay của anh ấy lớn như thế.”

Đầu ngón tay của cô xẹt qua vòng cổ, kim cương trên đó rực rỡ lấp lánh, lóe lên dưới ánh đèn thủy tinh, tản ra ánh sáng mê người, Bạch Thanh Thanh cầm lên, trên dây đeo còn có tên viết tắt được định chế của Hoắc tiên sinh.

Bạch Thanh Thanh móc một bông hoa tự làm trong túi ra, cô đã tốn rất nhiều sức lực mới không để cho Hoắc tiên sinh phát hiện.

Chúc Chúc ‘gâu gâu’ hai tiếng, duỗi móng vuốt muốn bắt lấy hoa trên bàn trà.

Rút một cành hoa từ trong bó ra, gai nhọn trên đó đã được nhổ sạch, Bạch Thanh Thanh cúi đầu ngửi một chút, hoa hồng mang theo mùi sương sớm xâm nhập vào chóp mũi, phảng phất như có Hoắc tiên sinh ở cạnh, nhắc nhở sự tồn tại của mình.

“Chỉ sợ Dương Xảo Mạn đang muốn khóc.”

Bạch Thanh Thanh cúi đầu nói với Chúc Chúc: “Tao nghĩ ba mày đã quên mất cái này rồi.”

Chúc Chúc: “Ngao!”

Hoắc tiên sinh đang tăng ca: “… Hắt xì”

“Dương Xảo Mạn, rót cho tôi một ly nước ấm!”

“Vâng Hoắc tổng.” TAT

Tác giả có lời muốn nói: Nam phụ không xuyên không xuyên không xuyên! Trợ lý Trương chỉ hiểu biết về tổng giám đốc của mình, nên nam phụ không liên quan đến tiểu thuyết!

Có lẽ đặc điểm duy nhất của nam phụ là sợ chó _(:зゝ∠)_

Hết chương 44

#xanh