Hoắc tiên sinh từ chối để Bạch Thanh Thanh đến đón anh tan làm, trợ lý Trương mở cửa chiếc siêu xe trăm bản toàn cầu kia, chở anh đến một cửa hàng hoa, chọn lửa tỉ mỉ 99 cành hoa hồng xinh tươi rồi để nhân viên bó lại thật đẹp. Tiếp theo, anh ngồi vào siêu xe của mình đến cửa hàng trang sức, chọn một cái vòng cổ đơn giản giá trị cao đến mức có thể làm Dương Xảo Mạn sợ nhũn chân, xong hết mới để trợ lý Trương chở về nhà.

“‘Hàng ngày, tặng quà cho bạn gái có thể làm cho sinh hoạt bình đạm trở nên vui vẻ hơn, trước kia Bạch tiểu thư đam mê bao dưỡng tiểu bạch kiểm, nếu cô ấy nhận được quà của Hoắc tổng, nhất định sẽ rất cao hứng, vô cùng mừng rỡ, lúc ấy Hoắc tổng đưa ra yêu cầu, nhất định cô ấy sẽ không cự tuyệt. Có kinh nghiệm lần trước*, chắc hẳn Hoắc tổng nên tự mình tặng quà, tự tay đeo cho cô ấy, có thể nhìn thấy phản ứng trực tiếp của cô ấy…’”

*(Xem rõ hơn ở chương 28)

“‘dưới đây là những món quà thích hợp: ①…②…③…’”

Trợ lý Trương lái xe, chậm rãi dừng dưới chung cư.

Hoắc tiên sinh sờ món quà được đóng gói tinh xảo trong túi, ôm Chúc Chúc, cầm bó hoa, vẻ mặt tự tin bước lên lầu.

Anh không nhấn mật mã mà ấn chuông cửa, chờ Bạch Thanh Thanh ra mở.

“Ding dong!”

Trong lúc chờ đợi, trong lòng Hoắc tiên sinh bắt đầu mơ tưởng đến phản ứng của Bạch Thanh Thanh.

Bạch Thanh Thanh có thể nghĩ người ngoài cửa là khách, nên sẽ ra ngoài mở cửa như thường, không ngờ rằng đập vào mắt là một bó hoa hồng đỏ rực, bị bó hoa che đi, tiếng ‘gâu gâu’ của Chúc Chúc coi như là nhạc đệm, mặt của mình sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Nhất định cô sẽ sững sờ tại chỗ, niềm vui bất ngờ làm cô chưa kịp hồi thần, lúc này, mình sẽ nhét bó hoa vào lòng cô, trong lúc cô đang ngơ ngẩn thì lấy ra hộp quà đã được đóng gói tinh tế đẹp đẽ.

Chúc Chúc ‘gâu gâu’ kêu hai tiếng, hộp quà được mở ra chậm rãi, bên trong là vòng cổ anh đã lựa chọn tỉ mỉ. Cuối cùng cái vòng cổ đơn giản nhưng hào phóng này sẽ được an vị trên cổ Bạch Thanh Thanh.

Tất cả đều sẽ tiến hành dựa theo kế hoạch, nhất định Bạch Thanh Thanh sẽ vô cùng cảm động, nói không chừng sẽ lần đầu tiên cảm động rơi nước mắt trước mặt anh, lúc này, anh chỉ cần đặt Chúc Chúc xuống, mở ra lồng ngực bạn trai chỉ thuộc về Bạch Thanh Thanh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…

—— Ha ha ha.

Hoắc tiên sinh cố kiềm chế khóe miệng đang cong lên của mình, nỗ lực không phát ra tiếng cười.

Chúc Chúc trong lòng anh sủa ‘gâu gâu’, dường như cũng thấy được bức tranh trong đầu anh.

Hoắc tiên sinh đợi ngoài cửa thật lâu, không có ai ra mở cửa, anh ôm bó hoa, nghĩ thầm có thể Bạch Thanh Thanh đang nấu cơm nên không nghe thấy, một lần nữa gian nan ấn chuông cửa.

“Ding dong!”

Trong lòng Hoắc tiên sinh bấm ngón tay tính giờ, cánh cửa phía trước cũng không được mở ra.

Anh nhớ trước khi ra ngoài, Bạch Thanh Thanh đang ngồi trên cái thang vặn đinh ốc trên bóng đèn thủy tinh, không biết cô có sửa được không, trong nháy mắt, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu anh, phỏng đoán đáng sợ làm sắc mắt anh trắng bệch, vội vàng duỗi tay ấn mật mã.

Hoắc tiên sinh kinh hoảng thất thố vọt vào: “Thanh Thanh!”

Phòng khách trống rỗng không có ai. Cái thang ở giữa cũng không còn, trong nhà tối tăm, chỉ có ánh chiều tà chiếu vào từ cửa sổ, phòng bếp cũng không có ánh sáng.

Hoắc tiên sinh đặt Chúc Chúc xuống đất, duỗi tay bật đèn phòng khách.

Đèn thủy tinh sáng trưng, đã được sửa rồi.

Hoắc tiên sinh mờ mịt: “Thanh Thanh? Em có trong nhà không?”

“Gâu gâu!”

Không ai trả lời.

Hoắc tiên sinh nhìn thoáng qua bó hoa trong lòng, sờ hộp quà trong túi, lại sờ sờ bản kế hoạch trong túi, cảm thấy thật thất vọng.

Anh đã đặc biệt chuẩn bị sự bất ngờ vui vẻ, kết quả người nên nhận được không có ở nhà.

Hoắc tiên sinh mất mát đặt bó hoa và món quà lên bàn trà.

“Ngao ô…” Chúc Chúc dùng đầu chạm vào chân anh, ánh mắt ướt át nhu thuận nhìn anh.

“Mẹ mày đi ra ngoài rồi, không biết chừng nào mới về.” Hoắc tiên sinh một tay ôm nó lên: “Mày đói chưa? Hôm nay cho mày ăn đồ ăn vị mới nha?”

“Ngao ô…”

Hoắc tiên sinh mở cho nó túi đồ ăn vị cá biển, bản thân thì ngồi xổm bên cạnh nhìn, gần như cả người Chúc Chúc đều vùi vào chén cơm.

Hoắc tiên sinh nhìn nhìn, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại: “Thanh Thanh không ở nhà, còn tao thì sao?”

Anh lấy điện thoại ra, vậy mà phát hiện ra mấy tin nhắn chưa đọc từ Bạch Thanh Thanh, thời gian gửi đến là một giờ trước, lúc ấy anh còn đang ở cửa hàng bán hoa nên không nghe tiếng thông báo.

【 Tối nay em có việc, sẽ về trễ một chút. 】

【 Ngoan ngoãn ăn cơm, em về kiểm tra đấy. 】

【(づ ̄3 ̄)づ╭~】

Hoắc tiên sinh nhìn cái biểu tượng moah moah cuối cùng, lỗ tai dần dần đỏ lên.

Anh gần như phản ứng lại, Bạch Thanh Thanh trở về kiểm tra cái gì!

Đến khi Bạch Thanh Thanh về nhà, nhất định cô sẽ đè anh lên sô pha, giam anh lại không cho anh chạy trốn, sau đó nhéo cằm anh, không cho anh cơ hội quay đầu đi, cứ như vậy dùng sức hôn, hút hết từng tấc không khí trong miệng anh, nếu không khí thích hợp, còn sẽ kêu Chúc Chúc về ổ của nó, bọn họ sẽ như vậy thuận lý thành chương xxoo!

Hoắc tiên sinh đứng thẳng dậy, cứng đờ đi ra ngoài vài bước, lại xoay về, một tay ôm Chúc Chúc đã ăn đến no căng bụng.

“Ngao ô?”

“Ba mang mày đi ra ngoài ăn.” Hoắc tiên sinh thay cho nó một cái váy công chúa: “Mẹ mày không về, hai ba con mình chỉ có thể nương tựa vào nhau.”

“Ngao ô…”

Hoắc tiên sinh mở cửa siêu xe giới hạn của mình ra, mang theo Chúc Chúc đến một nhà hàng Pháp.

Anh đặt Chúc Chúc lên ghế đối diện, rất có tình thú trải khăn ăn ra, một người một chó ăn từng miếng từng miếng, còn rót rượu vang đỏ cho ly của Chúc Chúc.

Đây là nhà hàng có tính bảo mật rất cao, giữa hai bàn sẽ có đồ che, còn có cây xanh trang trí chặn lại, rất ít người chú ý đến bàn ăn khác, càng không cần lo lắng sẽ bị phóng viên chụp lén, trở thành đầu đề trên báo của ngày hôm sau.

Làm xong tất cả, Hoắc tiên sinh thật thỏa mãn, trong lúc chờ đồ ăn được đem ra, anh còn cầm ly thủy tinh chạm chạm với ly của Chúc Chúc.

“Mặc dù không biết mẹ mày đang ở đâu, nhưng nếu cô ấy không ở đây, chúng ta chỉ có thể đổi khẩu vị.”

“Ngao!”

“Đúng không? Mày cũng thấy vậy?”

“Ngao!”

Hoắc tiên sinh nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cầm dao nĩa chuẩn bị ăn thì nghe thấy Chúc Chúc ngao ngao vài tiếng, anh nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện tầm mắt Chúc Chúc không dừng trên người anh, ngược lại đang nhìn phía sau anh.

Hoắc tiên sinh mờ mịt xoay người lại, ở vị trí cách anh không xa, có hai người ngồi đối diện nhau, một người trong đó ngoài Bạch Thanh Thanh thì còn ai vào đây?

Hoắc tiên sinh sáng mắt, quay lại khen Chúc Chúc một trận: “Không uổng công tao thương mày như này, nhanh như vậy đã tìm được mẹ mày.”

Anh khen xong, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, cảm thấy có chỗ sai sai.

Bạch Thanh Thanh nói buổi tối có việc nên chưa về, sao cô có mặt ở nhà hàng này?

Anh vốn cho rằng Bạch Thanh Thanh đang ở cạnh Đỗ Linh, dù sao Đỗ Linh cũng coi như là người quản lý công việc của cô, chuyện gì cũng do Đỗ Linh xử lý, bây giờ chẳng những Đỗ Linh không có ở đây, mà người ngồi đối diện Bạch Thanh Thanh còn là đàn ông!

Bạch Thanh Thanh nói mình có việc, bây giờ lại xuất hiện một mình trong nhà hàng với một người đàn ông xa lạ?

Chuông cảnh báo trong lòng Hoắc tiên sinh vang lên, sắc mặt tức khắc trầm xuống, ra hiệu cho Chúc Chúc im lặng, lặng lẽ chuyển người qua.

“Bạch tiểu thư thật sự không hề suy xét một chút?” Yến Thu Dương đặt ly rượu xuống, nhìn người phụ nữ đối diện: “Tôi thật lòng mời Bạch tiểu thư gia nhập công ty của chúng tôi, giá cả cũng rất phong phú, tôi tin phần lớn người đều sẽ bắt lấy cơ hội này, cho dù như thế, Bạch tiểu thư cũng không động tâm à?”

“Anh đã nói, chỉ là phần lớn người.” Bạch Thanh Thanh cười cười, từ chối nói: “Tôi là một người thích tự do, chỉ sợ không thể thích ứng với cuộc sống sáng đi chiều về.” Cô rũ mắt nhìn điện thoại, vẫn không có tin nhắn nào.

Yến Thu Dương nhún vai: “Vậy cũng không còn cách nào, Hoắc tổng còn là bạn trai của Bạch tiểu thư mà.”

Bạch Thanh Thanh đang định nhắn tin thì dừng tay, ngẩng đầu lên: “Anh biết?”

“Hoắc tổng đã từng đi đến sơn trang nghỉ dưỡng cùng Bạch tiểu thư hai ngày, trùng hợp là, em họ tôi cũng ở đó, con bé trở về còn nhớ mãi không quên Hoắc tổng, trong miệng còn từng nhắc qua tên của Bạch tiểu thư.”

“Em gái họ của anh?”

“À, nó là tiểu thư của Phương gia, tên là Phương Niệm Vân, không biết Bạch tiểu thư có ấn tượng hay không.”

Bạch Thanh Thanh: “…”

Bạch Thanh Thanh không đổi sắc mặt thu tay: “Thật trùng hợp.”

Ding!

Tin nhắn cô chờ cả đêm cuối cùng cũng đến!

【 Em đang ở đâu? 】

【 Chúc Chúc nhớ em. 】

Bạch Thanh Thanh bật cười, duỗi tay cầm điện thoại, nhắn thật nhanh: 【 Thay em ôm nó một cái. 】

Hoắc tiên sinh: 【 Ôm xong rồi, sau đó thì sao? 】

Bạch Thanh Thanh: 【 Chờ em trở về. 】

Hoắc tiên sinh: 【 Sau đó thì sao? 】

Yến Thu Dương liếc mắt một cái, hỏi: “Là Hoắc tổng?”

Bạch Thanh Thanh nhắn xong, ngẩng đầu cười nhẹ với anh ta: “Thú cưng nhà tôi nhớ tôi.”

Bên đây Hoắc tiên sinh ghen ghét dữ dội, chỉ nghe điện thoại vang lên tiếng thông báo, Bạch Thanh Thanh nhắn đến.

【 Khi em về nhà, cho em một cái ôm. 】

Hoắc tiên sinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu, cuối cùng cũng không nhắn qua.

Bạch Thanh Thanh cách đó không xa vẫn đang nói chuyện với tên đàn ông đó, Hoắc tiên sinh không nghe được bọn họ đang nói gì, anh chỉ thấy người đàn ông đó móc một hộp quà tinh mỹ trong túi ra, đẩy đến trước mặt Bạch Thanh Thanh.

Rốt cuộc Hoắc tiên sinh đã nhịn không được, đứng thẳng dậy.

Niềm vui bất ngờ của anh còn chưa tặng được, làm sao Bạch Thanh Thanh có thể nhận quà từ đàn ông khác!

Hết chương 43

#xanh