Tôi ngồi sau xe Phong, vừa ngồi vừa hát nhảm.

” Một con zịt xòe ra hai con thằn lằn con cùng nhau cắn nhau đứt con chim non...”

” Diu quơ đờ sa đầu tu mai lái đít du phìu ớt...”

” Bèng beng béng...ai em ờ gút bòi...”

Phong đang lái nửa chừng đột nhiên phanh gấp khiến đầu tôi đập mạnh vào lưng hắn rồi quay đầu lại lườm tôi:

” Có muốn đi nữa không?”

” Muốn!” Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội của mình. Hắn khẽ hừ một tiếng rồi chạy tiếp. Tôi đang định mở miệng hát tiếp thì nhận được tối hậu thư của hắn:

” Thử hát thêm một câu xem, lập tức xuống xe đi bộ!”

Tôi vội im bặt nhưng miệng vẫn không quên lầm bầm:

” Làm thấy ghê, đâu phải ai cũng may mắn được nghe tui hát...”

” Phải nói là đâu phải ai cũng xui xẻo được nghe cậu hát!”

Tai chó!

Về đến nhà, tôi kêu mẹ ra mở cửa. Lúc đó Phong đã về rồi nên mẹ tôi không nhìn thấy hắn. Cửa vừa mở đã nghe giọng mẹ tôi cằn nhằn:

” Đi học gì mà tới tối thui mới mò về? Biết mấy giờ rồi không?”

” Dạ biết!” Tôi nghiêm túc trả lời thì nhận lại cái lườm của mẹ. Thấy thế tôi liền vội đánh trống lảng:

” Mẹ ơi con đói bụng quá ~ Bà cô chủ nhiệm lớp con đúng ác luôn, bắt cả lớp ở lại làm kiểm tra xong mới được về, ai xong trước mới được về trước, ai chưa làm xong thì phải làm hết rồi mới được về!” Vừa nói tôi vừa bày ra vẻ mặt hết sức tội nghiệp. Nhiều lúc tôi nghĩ nếu tôi cao thêm vài chục phân nữa, chắc chắn tôi sẽ đi làm diễn viên.

Mẹ nghe tôi than trách thì khẽ thở dài sau đó vuốt vuốt đầu tôi:

” Haizz cô thầy thời nay bắt ép học sinh quá! Thôi được rồi, vô tắm rửa rồi xuống ăn cơm!”

Tôi nghe lời mẹ hí ha hí hửng chạy lên lầu tắm rửa. Lúc tắm xong, chạy xuống nhà thì nghe giọng mẹ đang nói chuyện điện thoại.

” Em và con vẫn khỏe... chuyện đến mức này rồi anh không cần phải áy náy nữa... ừ hai ngày nữa là sinh nhật con... vợ con anh có khỏe không?...ừm... tạm biệt anh, giữ gìn sức khỏe!” Mẹ nói đến đây thì kết thúc cuộc gọi.

Vì đang quay mặt vào trong nên mẹ không nhìn thấy tôi. Còn tôi thì nhìn thấy mẹ và nghe rất rõ những gì mẹ nói. “ Vợ con anh có khỏe không?” Câu nói đó như chọc vào chỗ ngứa của tôi. Thì ra mới vừa li dị ba đã có gia đình mới, lại còn có con nữa. Cứ nghĩ đến việc ba của mình trở thành ba của người khác đột nhiên tôi lại không cầm được nước mắt. Nước mắt của tôi cứ ứa ra, mặc cho tôi ráng nhịn, ép nó chảy ngược vào trong thì nó vẫn không nghe lời chủ nhân mà thì nhau trượt xuống mặt tôi. Tôi đứng thừ ra đó. Đến lúc muốn bỏ lên lầu thì đột nhiên mẹ quay mặt lại. Trông thấy bộ dạng thảm thiết của con gái, mẹ tôi hốt hoảng đứng dậy rồi vội hỏi:

” Sao vậy con? Tự nhiên lại khóc!”

Tôi thút thít, không muốn mẹ bận tâm nên đành nói dối:

” Cô giáo gọi điện nói con kiển tra điểm thấp, ngày mai ở trường học phụ đạo...”

Mẹ nghe vậy thì khẽ thở phào sau đó dịu dàng vuốt tóc tôi:

” Có vậy thôi mà cũng khóc nữa. Lần này điểm thấp thì lần sau điểm cao, ráng học là được!”

” Dạ...” Nói rồi tôi chạy vào bếp lấy cơm ăn. Thấy đồ ăn vẫn còn đầy, tôi hỏi mẹ chưa ăn hả, mẹ liền nói là đợi tôi về rồi ăn. Nghe vậy tôi liền thấy xót cho mẹ.

Hôm nay đến lớp, tôi liền ngồi thẫn ở một chỗ. Trân đi ngang thấy ngứa mắt liền huých vai tôi vài cái. Thấy tôi không nhúc nhích nó liền hét:

” Mày không xem tao ra gì à?”

” Không!” Tôi đáp lời nó chán nản ụp đầu xuống bàn. Trong đầu tôi chỉ quanh đi quẩn lại câu nói “vợ con anh có khỏe không?” Mặc dù có khả năng là đó là con riêng của vợ mới nhưng tôi vẫn không loại bỏ khả năng đó là con ruột của ba và bà ta. Càng nghĩ càng thấy ức. Lại thêm việc vừa mới li hôn đã có gia đình mới thì tôi không chịu được rồi.

Trân bị bơ liền bực mình nhéo má tôi:

” Có cái gì thì nói ra xem nào? Cứ đù đù như con điên ấy!”

Tôi ngước mắt lên nhìn nó, thấy không nói vẫn hơn, dù sao chuyện này tôi vẫn chưa xác nhận rõ ràng.

” Không có gì! Tới tháng nó vậy!”

” Phụt!”

Tôi vừa nói xong thì Phong tình cờ bước vào nên nghe thấy liền cười phụt một cái sau đó ho sặc sụa. Trông thấy Phong, Trân đột nhiên reo lên:

” Đúng rồi! Hôm qua hai đứa bây biến đi đâu? Đi hẹn hò đúng không?”

” Không phải...” Tôi uể oải đáp. Nghĩ đến hôm qua là nghĩ đến quét lớp. Nghĩ đến quét lớp lại nghĩ đến về trễ. Nghĩ đến về trễ thì nghĩ đến ăn cơm trễ. Mà ăn cơm trễ thì nhớ tới vụ nghe lén điện thoại... Nói tóm lại là đừng nhắc về quá khứ. Quá khứ chỉ toàn khổ đau thôi!

Phong thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi liền đưa tay sờ trán tôi rồi ân cần hỏi:

” Ốm à?”

Đầu tôi không nóng. Do hắn sờ mới nóng. Tôi đỏ mặt đẩy tay hắn ra. Con bàn bên nhìn thấy liền lanh chanh xen vô:

” Quan tâm thế rồi còn dám bảo không hẹn hò!”

Phong không phản ứng gì với hành động của tôi. Hắn chỉ quay sang Trân rồi thản nhiên mở miệng:

” Ahihi, đồ chó!”

“...”

“...”