Linh lung hộp là vật phẩm triệu hoán sư, Lôi Tu là bổn mạng thú của Trang Dịch, không thể hoàn toàn thôi động linh lung hộp, chỉ có Trang Dịch theo ở bên cạnh Lôi Tu, tác dụng giảm sức ép của linh lung hộp mới có thể phát huy được.

Theo cách Trần Trần càng gần, uy áp bốn phía lại càng mạnh, linh lung hộp chỉ có thể giảm đi một bộ phận áp lực mà không thể nào giúp mấy người Trang Dịch hoàn toàn không nhìn luồng áp lực này được. Lôi Tu đã tiếp cận cấp tám, còn miễn cưỡng có thể chịu đựng, Trang Dịch chỉ có cấp sáu đỉnh phong, bởi vì sắp tới thời gian đột phá, hồn lực vốn đã có chút không ổn định, lúc này càng tới gần Trần Trần, toàn thân bị luồng uy áp này đè nặng giống như muốn nổ tung ra, hồn lực trong cơ thể cũng không ngừng bắt đầu khởi động, đánh sâu vào không gian tinh thần trong não, Trang Dịch cảm giác hồn lực trong cơ thể giống như ngồi xe đi qua núi, trong chốc lát trèo lên điểm cao nhất, trong chốc lát lại rơi mạnh xuống, trải qua lên lên xuống xuống như vậy, sắc mặt Trang Dịch chậm rãi bắt đầu trắng bệch.

Lôi Tu biết Trang Dịch chịu khổ sở, hắn không dấu vết giúp đỡ Trang Dịch bước đi, đồng thời âm thầm ngưng tụ hồn lực.

Ngay từ đầu Trần Trần là cười lạnh mà nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu tới gần, thậm chí Trần Trần còn cố ý khống chế dây chuyền Long Nha nhắm vào hai người bọn họ, chờ mong bộ dạng hai người nổ tan xác mà chết dưới luồng uy áp này, kết quả thật không ngờ, bọn họ vậy mà càng đi càng gần, cuối cùng thậm chí đi tới nơi cách không đến 10m trước mặt hắn!

Đối với hồn sư mà nói, khoảng cách 10m hoàn toàn không tính cái gì, một cái nâng tay phóng thích hồn lực là có thể giải quyết đối phương, khi nhìn thấy lôi điện trên bàn tay Lôi Tu bắt đầu khởi động, Trần Trần biến sắc, lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, hắn vội vàng thu hồi dây chuyền Long Nha, nhấc thanh trường kiếm trong tay, cuống quýt ngăn cản kích đầu tiên của Lôi Tu.

Lôi Tu nhìn thấy Trần Trần tránh đi, biểu tình trên mặt không có chút gợn sóng, nháy mắt, lôi điện lại hình thành thành một hình cầu trước mặt hắn, hơn nữa quy mô còn lớn hơn lần trước.

Trần Trần vừa mới vì dây chuyền Long Nha mà tiêu hao rất nhiều hồn lực, theo lý mà nói, người ở đây đã bị dây chuyền Long Nha ảnh hưởng, hồn lực trong cơ thể đồng dạng cũng không còn lại bao nhiêu mới đúng, chỉ là khi nhìn thấy công kích của Lôi Tu vậy mà lại càng ngày càng mạnh, hơn nữa không chút hoang mang giống như còn thừa không ít sức lực, mặc dù Trần Trần là người tự cao, nhưng lại rất tiếc mạng, hắn cuống quýt chạy về phía đội phó.

Dây chuyền Long Nha bị thu lại, uy áp của ma thú cấp chín ở bốn phía dần dần biến mất, Lôi Tu để Trang Dịch ở tại chỗ nghỉ ngơi, hắn thì đuổi theo bước chân Trần Trần.

Tốc độ lôi điện cực kỳ nhanh, Trần Trần còn chưa chạy ra ba bước, công kích của Lôi Tu đã vượt qua hắn, lôi điện màu tím không vào chân Trần Trần mà chạy loạn bên ngoài làn da hắn, chân Trần Trần mềm nhũn tại chỗ, thiếu chút nữa ngã co quắp trên mặt đất.

“Đội trưởng!” Đội phó đang triền đấu cùng mấy người Mạc Vi An thấy thế, lập tức cả kinh kêu lên.

Trần Trần lại không có tâm tư để ý tới hắn, thấy Lôi Tu chậm rãi đi về phía mình, trong tay ngưng tụ đợt tấn công thứ ba, so với hai lần trước thì càng mạnh, nhìn đôi mắt màu đỏ sậm giống như biển máu của Lôi Tu bắt đầu khởi động, Trần Trần đã không muốn đi tự hỏi vì cái gì Lôi Tu không bị dây chuyền Long Nha ảnh hưởng, sự việc liên quan đến tính mạng, Trần Trần hét lớn: “Ngươi không thể ra tay với ta, ta là hồn sư trong Ngự Hồn điện, ta là người Trần gia!”

Lôi Tu giống như không nghe thấy lời Trần Trần nói, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, vài tia lôi điện linh hoạt như rắn ở trên tay Lôi Tu hóa thành nguyên hình cầu điện, sau đó dưới ánh mắt hoảng loạn của Trần Trần, đánh úp về phía hắn.

Trần Trần kêu to một tiếng, lấy dây chuyền Long Nha vừa mới thu hồi ra, giơ lên thật cao đón nhận đòn tấn công của Lôi Tu!

Trong nháy mắt lôi điện đụng tới dây chuyền Long Nha, dây chuyền Long Nha chợt phát ra ánh sáng trắng, giống như thứ gì đó bên trong bị lôi điện màu tím làm tỉnh lại, sau khi ánh sáng trắng đỡ công kích của Lôi Tu thì nhanh chóng hội tụ lại một chỗ, một con rồng nhỏ màu ngân bạch như ẩn như hiện bên trong vòng ánh sáng, cái đuôi dài nhỏ vung vẩy, hai mắt màu đen gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Tu, làm ra tư thế bảo vệ Trần Trần ở phía sau.

Linh khí!

Trang Dịch nhìn thấy dây chuyền Long Nha như thế, lập tức nhận ra thứ này không tầm thường. Cấp bậc bảo vật được chia làm ba đẳng cấp liên khí, bảo khí cùng linh khí, di vật là bảo vật mạnh của triệu hoán sư cũng không nhiều, có khả năng đều đã bị tổ tiên dùng hết rồi, bởi vậy những thứ trên người Trang Dịch, tuy rằng rất nhiều thứ đều rất đẹp đẽ quý giá, nhưng lại không có tác dụng quá lớn trong chiến đấu.

Lúc trước khi đi Rừng rậm Ma thú, giống mấy người Vệ Cẩn, Thượng Thanh Vân, Tưởng Tuyên, trên người đều có bảo vật không cùng cấp bậc, che chở bọn họ vài lần bình an thoát hiểm, những cái đó là nội tình truyền thừa trong gia tộc. Trần Trần này vừa mới xưng là người Trần gia, rất có thể là Trần gia – một trong ba thế gia lớn của Ngự Hồn điện, trên người có một số thứ tốt tự nhiên không kỳ quái, nhưng mà dùng thực lực cấp bảy mà có thể lấy ra linh khí cấp chín, có thể thấy được trình độ hắn được cưng chiều.

Nếu Trang Dịch không đoán sai mà nói, dây chuyền Long Nha này có lẽ ban đầu chính là một bộ phận thân thể của một con ma thú cấp chín,, sau khi chế tác thành bảo vật thì phong ấn linh hồn ma thú cấp chín ở bên trong, bởi vậy khi Trần Trần sử dụng hồn lực xúc tiến biến hóa mới có thể phát ra uy lực mạnh mẽ như thế, lúc này sinh mệnh Trần Trần bị uy hiếp, lại sử dụng dây chuyền Long Nha để tiến hành phòng ngự bảo vệ chủ nhân.

Dây chuyền Long Nha này không thể so với cường giả cấp chín chân chính, nhưng dù sao Lôi Tu chỉ có cấp bảy đỉnh phong, Trang Dịch nhìn Lôi Tu cùng dây chuyền Long Nha giằng co, thấy Trần Trần nhân cơ hội này, đỉnh đầu toát ra một tia sáng đỏ như máu, lặng yên không một tiếng động bay về phía trận pháp phòng ngự ngoài Ngự Hồn điện, trong lòng Trang Dịch có chút suy nghĩ.

Lôi Tu nhìn chằm chằm con rồng trong dây chuyền Long Nha kia, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường, ngay sau đó, Lôi Tu hừ lạnh một tiếng, hư ảnh con hổ màu tím đi ra từ trong cơ thể Lôi Tu, đứng trước người hắn, ánh mắt màu đỏ sậm giống như Lôi Tu giằng co cùng đôi mắt đen của con rồng nhỏ, thân thể con hổ hơi hơi nằm xấp xuống, móng vuốt sắc bén chui vào lòng đất, trong cổ họng phát ra thanh âm trầm thấp, cơ bắp trên thân thể kéo căng, tùy thời chuẩn bị muốn nhào lên xé xác con rồng thành mảnh nhỏ!

Con rồng nhìn con hổ, trong mắt hiện lên một tia mê mang, cảm giác được sát ý của con hổ với mình, nó rất nhanh đã phản ứng lại, nó hé miệng, trong miệng phát ra tiếng ngao kêu khe khẽ, sau đó đong đưa cái đuôi, một luồng sáng trắng tạo thành trận pháp lập tức hiện ra trước mặt nó —— con rồng này vậy mà không chủ động tấn công, lại lựa chọn bị động phòng ngự!

Bởi vì lực chú ý của dây chuyền Long Nha bị Lôi Tu hấp dẫn toàn bộ, uy áp đáng sợ lúc trước chậm rãi tiêu tán, thành viên Tuyết Nhận cùng đội săn ma đều dần lại sức, đám Mạc Vi An Trương Thừa Lạc cũng khôi phục tiêu chuẩn bình thường, nhóm hồn sư dưới tay Trần Trần lại một lần nữa bị vây quanh, hơn nữa bất luận Trương Thừa Lạc, Mạc Vi An hay đám Hải Minh trong Tuyết Nhận cùng đội săn ma, đều có đủ năng lực một mình gánh vác một phía, mà hồn sư do Trần Trần dẫn đầu mất đi chủ kiến là Trần Trần này, sức chiến đấu lập tức giảm xuống không ít, trong khi Lôi Tu cùng dây chuyền Long Nha chiến đấu khó bỏ khó phân, Tuyết Nhận cùng đội săn ma dùng không đến 15 phút đồng hồ đã hoàn toàn vây quanh những hồn sư do Trần Trần dẫn đầu, làm bọn họ mất đi sức phản kháng!

Trần Trần tránh ở phía sau dây chuyền Long Nha thấy thế, hắn lo lắng nhìn hướng Ngự Hồn điện, đợi hồi lâu không thấy cứu viện tới, khi hắn quay đầu phát hiện Trang Dịch cùng Lôi Tu vậy mà đang phối hợp phá giải trận pháp phòng ngự của hắn, hơn nữa cuối cùng dây chuyền Long Nha bị Lôi Tu dùng một bàn tay đánh rơi xuống ngoái mấy chục mét, sắc mặt Trần Trần trắng nhợt, thì thào nói: “Nơi này là Ngự Hồn điện, ta là người Trần gia trong Ngự Hồn điện… Nếu các ngươi dám làm gì ta, Ngự Hồn điện sẽ không bỏ qua các ngươi…”

Trương Thừa Lạc nhìn thấy sát khí trong mắt Trang Dịch cùng Lôi Tu, hắn cân nhắc lợi hại mấy lần, cuối cùng đi lên mấy bước, ngăn trước mặt Trang Dịch, thấp giọng nói: “Thân phận Trần Trần đặc thù, giết hắn chỉ sợ chúng ta không ra được Ngự Hồn điện.”

“Lúc nãy khi hắn giết ngươi cũng không nhiều băn khoăn như vậy.”

“Ta vì thực hiện hứa hẹn với bằng hữu lúc trước, tuyên bố bước vào Ngự Hồn điện, đã xích mích với Trương gia, mấy năm nay ta nản lòng thoái chí, thực lực không hề tiến thêm, cho nên Trần Trần mới không coi ta vào đâu. Nơi này là Ngự Hồn điện, thế lực Trần gia không nhỏ, tuy rằng Trần Trần không phải dòng chính Trần gia, nhưng đã tu luyện đến cấp bảy, rất được coi trọng.” Trương Thừa Lạc rất ít nói đoạn dài như vậy, tuy rằng hắn rất tức giận những việc Trần Trần làm với hắn, nhưng hắn lo lắng đến tính mạng hơn ba trăm người ở đây, hắn thấp giọng khuyên nhủ, “Trần Trần đã phát tín hiệu xin giúp đỡ, người Ngự Hồn điện lập tức sẽ tới đây… Tất cả mọi người muốn sống rời đi nơi này trở lại cố hương, vì chút ít ân oán mà bỏ mình trong này, rất không đáng.”

Thành viên Tuyết Nhận là từ nhỏ đã được đưa đến Ngự Hồn điện mà lớn lên, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng không biết, lời này của Trương Thừa Lạc hiển nhiên là vì lo lắng cho người đội săn ma.

Trương Thừa Lạc coi bọn họ là người một nhà, Trang Dịch tự nhiên sẽ không bạc đãi hắn, hắn nhẹ nhàng cười với Trương Thừa Lạc: “Ngươi yên tâm, ta có chừng mực.”

Tuyết Nhận nhân lúc nói chuyện với Trương Thừa Lạc, lấy hai hệ chiến ngự của hắn làm che giấu, Hoa đèn lồng thất tinh được Trang Dịch lặng lẽ thả ra, không một tiếng động bay về phía dị ma cách đó không xa trong màn đêm đen.

Đồng thời, Lôi Tu đi tới trước mặt Trần Trần, điều khiển lực lôi điện không ngừng đánh trúng Trần Trần, lại chỉ làm cho cả người hắn tê liệt, cũng không tạo thành thương tổn quá lớn với hắn. Nhưng biểu tình trên mặt Trần Trần hiển nhiên càng thêm phẫn nộ so với lúc trước, hắn thà rằng Lôi Tu đánh hắn trọng thương, cũng không muốn Lôi Tu dùng lôi điện làm cho toàn thân hắn tê liệt, giống như bùn nhão mà quỳ trên mặt đất, mất sạch thể diện!

Lực chú ý của mọi người ở đây đều ở trên người Lôi Tu cùng Trần Trần, hồn thú hệ thực vật của Trang Dịch vốn giỏi ẩn nấp, lúc này đi xuyên ngang qua, mỗi đóa trong bảy đóa hoa của Hoa Đèn Lồng Thất Tinh đều bắt sống một dị ma cấp bốn tới cấp năm, sau đó lại được Trang Dịch thu hồi lại, động tác của Trang Dịch rất bí mật, phần lớn người đều không phát hiện ra, chỉ có Lương An vốn cẩn thận, thông qua quan sát tỉ mỉ, nhận thấy vẻ mặt Trang Dịch có chút không đúng, khi phát hiện thực vật chợt lóe mà qua trong bóng đêm, Lương An biến sắc, hắn giống như nhớ tới cái gì, trái tim điên cuồng nhảy dựng lên.

Vì không để người bên cạnh nhận thấy được hắn khác thường, Lương An lập tức cúi đầu, che giấu biểu tình của mình trong bóng đêm.

Trong hơn ba trăm người ở đây, chỉ có một mình Lương An ở chung với Trang Dịch gần nửa năm khi còn ở Ellen, có lẽ thực lực hắn bình thường, nhưng sức quan sát lại cực mạnh, giỏi nắm bắt tâm tình cùng thói quen nhỏ hàng ngày của mỗi người, đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà hắn có thể làm cho rất nhiều người thích hắn.

Đoạn ngắn quá khứ ở chung cùng Trang Dịch này, khác thường vào lần đầu tiên gặp Lôi Y cùng Lôi Hổ ở thành Huệ Xương, còn có đủ loại chung sống mấy tháng qua hiện lên trong đầu Lương An, cuối cùng, Lương An hít sâu một hơi, khi lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã khôi phục thái độ bình thường.

Cùng lúc đó, Trang Dịch thừa dịp mọi người không chú ý, khi Lôi Tu dùng lôi điện vây quanh Trần Trần, Trang Dịch đem bảy con dị ma kia tất cả đều ném vào bên cạnh Trần Trần.

Không phải hắn thích vu oan người bị dị ma phụ thể sao, vậy để cho hắn nếm thử mùi vị bị dị ma tấn công đi.

Bảy con dị ma cấp bốn cấp năm kém xa thực lực Trần Trần, cũng không thể chân chính ăn vào thân thể Trần Trần rồi khống chế hắn, nhưng dù sao lúc này Trần Trần bị thương, dị ma lại có thể gây cho hắn cũng đủ cảm giác “thoải mái”, hơn nữa bởi vì Lôi Tu dùng lực lôi điện làm tê liệt quanh thân hắn, Trần Trần không chỉ không thể nhúc nhích thân thể, cổ họng lại không phát ra tiếng, người không biết tình hình không nhìn ra Trần Trần khác thường chút nào, cho dù có là đội phó của hắn, cũng không biết đội trưởng nhà mình lúc này đang tiến hành giao chiến cùng dị ma!

Đúng lúc này, một luồng chấn động hồn lực mạnh mẽ từ xa tới gần, không đến một giây đã hiện ra trước mặt đám Trang Dịch, đồng thời, dị ma xa xa vây xem thấy nhiều cường giả nhân loại xuất hiện như vậy, lập tức trốn chạy đi xa.

Trương Thừa Lạc nhìn những hồn sư xuất hiện này, biểu tình trên mặt hơi thay đổi, lập tức nói ra thân phận người tới: “Hồn sư cấp tám của Tưởng gia, Tưởng Hàm, cùng hồn sư cấp tám của Trần gia, Trần Vũ.”

Trang Dịch cùng Lôi Tu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, thấy ước chừng có mười mấy hồn sư đang tới, hai vị hồn sư đứng trước nhất không thể nghi ngờ là thực lực cực mạnh.

Trang Dịch gặp qua Tưởng Tuyên cùng Tưởng Ninh, bởi vật rất nhanh nhận ra người nào là Tưởng gia, người nào là Trần gia.

Tưởng gia dung mạo diễm lệ, hơn nữa diện mạo đều có chút tương tự, tỷ như Tưởng Hàm trước mắt này, tuy rằng kém Tưởng Tuyên cùng Tưởng Ninh một chút, nhưng so sánh với người bình thường, coi như là hạc trong bầy gà.

“Trương Thừa Lạc?” Tưởng Hàm cùng Trần Vũ liếc mắt nhìn quét toàn trường một lần, Trần Vũ lập tức đã tập trung lực chú ý trên người Trần Trần đang ngã dưới đất không dậy nổi, mà Tưởng Hàm lại chú ý tới Tuyết Nhận cùng Trương Thừa Lạc, khi phát hiện thực lực trung bình của Tuyết Nhận vậy mà đã tiếp cận cấp bảy, mà bản thân Trương Thừa Lạc lại biến thành Vương hồn sư thực lực tương đương hắn, Tưởng Hàm kinh ngạc nói.

Trương Thừa Lạc hơi hơi gật đầu với Tưởng Hàm, xem như đáp lại.

“Ngươi…” Tưởng Hàm còn muốn hỏi chút cái gì, đã bị lời nói nổi giận đùng đùng của Trần Vũ đánh gãy “Sao lại thế này, các ngươi là ai?!” Tuy rằng Trần Trần không phải dòng chính gia tộc, nhưng lại là một người có thiên phú, rất được gia chủ Trần gia coi trọng, nếu không cũng sẽ không giao bảo vật như dây chuyền Long Nha cho hắn, lúc này Trần Vũ phát hiện hồn lực của Trần Trần chấn động yếu ớt, toàn thân bị điện không còn sức, quả thực chính là đang khiêu khích Trần gia, hắn nhìn chằm chằm mỗi người ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Trương Thừa Lạc, “Trương Thừa Lạc, ngươi cũng dám cấu kết người ngoài, trọng thương hồn sư Ngự Hồn điện, ngươi muốn tạo phản sao?”

“Lôi Hổ cùng Lôi Y là hồn sư, đội săn ma bọn họ dẫn đầu phần lớn là học sinh các học viện lớn.” Trương Thừa Lạc nói.

Học viện Ellen cùng một số trường học nhỏ bên cạnh, bởi vì xây dựng ở phụ cận Ngự Hồn điện, đều có thiên ti vạn lũ quan hệ với Ngự Hồn điện, không chỉ có bản thân học viện chú trọng một mảng ngự hồn sư này, hiện giờ không ít hồn sư trong Ngự Hồn điện cũng đều đi ra từ trong những học viện này! Bởi vậy thân phận của đám Trang Dịch, căn bản không nói tới người ngoài.

“Học sinh?” Trần Vũ hoài nghi nhìn người bên trong đội săn ma, bởi vì trong thời gian này mọi người đều ở bên ngoài thổi gió phơi nắng, cho dù người có chú trọng sạch sẽ đi nữa, trên người đều đầy bụi bặm, làn da bị ánh mặt trời chói chang phơi nắng có chút thô ráp, vóc dáng cũng bởi vì không ngừng đi đường cùng chiến đấu mà cao ngất rắn chắc không ít, trừ hình dạng khuôn mặt thoạt nhìn còn có chút non nớt ra, đại đa số người nhìn qua đều không giống như người mười mấy tuổi.

“Bất luận các ngươi là trường học nào, tới nơi này chính là vì được Ngự Hồn điện che chở. Kết quả vậy mà to gan lớn mật bị thương đội tuần tra của Ngự Hồn điện, Trương Thừa Lạc, ngươi rõ ràng quy định của Ngự Hồn điện, toàn bộ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói tạm khóa hồn lực, đi cùng chúng ta một chuyến, nếu không đừng trách ta không nói cảm tình.”

Trang Dịch nghe vậy, cười nhạo một tiếng, đi đến bên người Trương Thừa Lạc: “Chỉ bằng ngươi, còn muốn làm cho chúng ta tạm khóa hồn lực?”

Đối với hồn sư mà nói, hồn lực chính là dựa vào lớn nhất, bị người Ngự Hồn điện mang đi cùng bọn họ một chuyến thì không có gì, nhưng muốn bọn họ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói hơn nữa đồng ý tạm thời phong ấn hồn lực, mặc cho bọn họ xử lý, quả thực chính là ý nghĩ viển vông! Trần Vũ này nhìn qua ổn trọng hơn Trần Trần không ít, nhưng nội tâm như trước khó nén miệt thị với Tuyết Nhận cùng đội săn ma.

Cũng đúng, tuy rằng Ngự Hồn điện rơi xuống không ít, nhưng đó cũng chỉ là so với Chiến Hồn điện cùng Phụ Hồn điện mà nói thôi, đối với đám hồn sư không có thân phận bối cảnh lớn gì như bọn họ này, Trần Vũ tự nhiên sẽ không rất khách khí.

“Hồn sư cấp sáu nho nhỏ cũng dám hung hăng ngang ngược như vậy!” Trần Vũ thấy Trang Dịch cũng dám phản bác lời hắn nói, với Vương hồn sư cấp tám Trương Thừa Lạc hắn còn có chút kiêng kị đối với Trang Dịch không biết trời cao đất rộng này, Trần Vũ liền không khách khí, hắn híp mắt, khoát tay, một vệt kiếm quang đánh úp về phía Trang Dịch, ý đồ cho Trang Dịch một bài học, giết nhuệ khí của bọn họ!

Trang Dịch không chút sứt mẻ, giống như không thấy được kiếm quang kia vậy.

Kiếm quang vọt về phía mi tâm Trang Dịch, ngay khi kiếm quang cách Trang Dịch chỉ có không đến 30cm, đột nhiên, trước người Trang Dịch chợt xuất hiện ra bảy tám tầng ánh sáng, hồn lực một tầng mạnh hơn một tầng, dưới màn ánh sáng phòng ngự mạnh mẽ như vậy, miễn bàn một kiếm quang nho nhỏ kia, cho dù là một kích toàn lực của Trần Vũ, cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho Trang Dịch!

Mà làm ra nhiều tầng phòng ngự như vậy, tự nhiên là hồn sư cấp cao trong Tuyết Nhận cùng đội săn ma, ngay cả Lôi Tu Trương Thừa Lạc cùng Mạc Vi An, tất cả cũng ra tay.

Dù sao trong mắt bọn họ, mặc dù thực lực của Trang Dịch ở Tuyết Nhận cùng đội săn ma cũng không coi là cao, nhưng tầm quan trọng của hắn là không thể nghi ngờ, toàn bộ đội ngũ đều cực kỳ tôn trọng Trang Dịch, cho dù là Trương Thừa Lạc cũng đều là Trang Dịch nói gì nghe nấy, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn Trang Dịch bị đả thương!

Nhiều hồn sư cấp cao đồng thời ra tay như vậy, thực lực Ngự Hồn điện cùng Tuyết Nhận lại một lần nữa bày ra, sắc mặt Trần Vũ cùng Tưởng Hàm nhất thời ngưng trọng lại, một đội ngũ như vậy, nếu cho một số trang bị tốt một chút, cho dù thả ra Ngự Hồn điện, cũng không thể khinh thường.

Trần Vũ một kích không thành, nhất thời có chút hổn hển. Thấy Trần Trần ngã ở một bên làm trò cười, Trần Vũ đang nghĩ giáo huấn người nhặt lại uy phong Trần gia trước, hay là cứu người trước, đúng lúc này, Mạc Vi An đi đến bên cạnh Trang Dịch, hai tay khoanh trước ngực nhìn đám người Trần Vũ, nói: “Tạm khóa hồn lực? Hồn lực bảo mệnh do gia chủ Mạc gia cùng gia chủ Trương gia bố trí ở ngay trong cơ thể ta cùng Trương học trưởng, chỉ bằng các ngươi cũng muốn phong ấn hồn lực của ta, quả thật cực kỳ buồn cười!”

“Ngươi nói cái gì!” Trần Vũ nghe vậy cả kinh, nhìn kỹ Mạc Vi An vài lần, đều là xuất thân thế gia, cho dù sau khi lớn lên chưa gặp qua, trước đây cũng có cơ hội gặp mặt mấy lần, hắn rất nhanh nhận ra thân phận Mạc Vi An, sắc mặt hơi thay đổi, “Mạc Vi An Mạc gia.”

Mạc Vi An mỉm cười với Trần Vũ: “Người Trần gia thật đúng là tốt a, trước đến một hồn sư cấp bảy, không phân tốt xấu đã phát động tấn công với mấy kẻ đi ngang qua chúng ta, nói là muốn lấy đầu chúng ta để thêm chiến công? Tiếp theo đến một Vương hồn sư, không nói hai lời đã chụp cho chúng ta cái mũ tạo phản, còn muốn phong ấn hồn lực của chúng ta, khiến cho chúng ta tùy ý các ngươi xử trí… Thật đúng là không phải người một nhà không vào cửa một nhà a.”

“Ngươi!” Trần Vũ nhìn chằm chằm nụ cười khinh miệt trên mặt Mạc Vi An, muốn phản bác lại, lại bị thân phận Mạc Vi An rung động, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Muốn nói thực lực Mạc Vi An, trong thế gia cũng không tính là nổi bật nhất, nhưng nhân duyên cực tốt của hắn lại làm cho rất nhiều người kiêng kị, là dòng chính Mạc gia, thực lực bản thân thấp một chút mặc dù có chỉ trích, nhưng không sánh được Mạc Vi An biết mời chào nhân tài, ở Bardon 5 năm, Mạc Vi An không biết đã mang về cho Mạc gia bao nhiêu lợi ích, loại năng lực này chỉ Mạc Vi An có thể làm được, đừng nói Mạc gia coi Mạc Vi An là bảo bối phiền phức mà thương yêu, hồn sư thế gia khác đều hâm mộ ghen tị muốn chết!

Người này bình thường không học không thuật, nhưng cố tình chính là rất nhiều người thích hắn, mặc kệ già trẻ tất cả đều ăn. Hôm nay nếu hắn dám ra tay với Mạc Vi An trước mắt bao người, ngày khác không biết sẽ có bao nhiêu người vì Mạc Vi An ra mặt tìm hắn phiền toái!

Hiển nhiên Mạc Vi An cũng đoán được suy nghĩ của Trần Vũ, ánh mắt nhìn Trần Vũ càng thêm khiêu khích.