Ỷ Thiên Kiếm trong tay Phù Đổng Thiên Vương phát ra ánh sáng chói lọi, một lúc sau, ánh sáng tắt dần, nhưng kiếm quang vẫn vô cùng mãnh liệt, hồi lâu vẫn chưa tắt.

Leng keng! Leng keng!

Ngay lúc này, Lăng Huyền Phong cảm nhận được vũ khí của những xác chết xung quanh run lên bần bật, giống như là một đám thường dân cúi chào đương kim hoàng đế vậy. Hít vào một hơi khí lạnh, hắn thầm nghĩ: Không hổ là thần khí trong tay Thiên Tướng, chỉ đứng yên một chỗ mà vũ khí bắt đầu run liên hồi, không hiểu chính thức giao phong sẽ là cái tràng cảnh gì nữa.

Thánh Gióng tiện tay cầm lấy vỏ kiếm trong tay Lăng Huyền Phong, tra kiếm vào vỏ, các vũ khí khác cũng ngừng rung động.

- Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không nên rút kiếm ra, như vậy sẽ dễ gây chú ý, nếu không có chút thực lực thì tốt nhất đừng khoe ra, coi chừng có ngày chết không biết vì sao. Thất phu vô tội, hoài bảo có tội, ngươi hẳn nên biết điều này, dù sao thực lực ngươi còn quá thấp.

- Đa tạ cụ tổ chỉ bảo, con đã rõ.

- Được rồi, ta phải đi, không gian nơi này rất nhanh sẽ trở lại bình thường. Đúng rồi, người vừa chết ở trong miếu kia, hãy cầm lấy ngọc giản này, dùng nội lực truyền vào nó, sẽ cứu sống được hắn, hắn là một mắt xích tuy không phải lớn nhưng cũng không nhỏ trong chuỗi nhiệm vụ của ngươi. Ta đi đây!

- Dạ! Cung nghênh lão tổ tông về trời!

- Bảo trọng. À, quên mất còn một điều quan trọng. Tiểu hồ ly kia, không tệ, nhưng trước khi tiến đến với nàng, phải cẩn trọng, nàng có một bí mật, chỉ khi nào giải quyết bí mật đó thì mới ổn. Vậy nhé!

Theo một luồng lưu quang, Thánh Gióng bay lên trời, biến mất trong thiên địa, chỉ vài giây sau, mọi vật xung quanh bắt đầu vận động trở lại bình thường.

- Rốt cuộc Tô Mị có bí mật gì? Thôi không nghĩ nữa, dù sao cẩn thận chút vẫn hơn.

- Chú em, chuyện gì vừa xảy ra?

Hệ thống bất chợt lên tiếng.

- Ế? Chuyện gì anh không biết à?

- Đâu có?

- Em vừa gặp người sáng tạo ra anh zai đó.

- Thật á?

- Ừm! Hóa ra ngài chính là tổ tông của em, điều này thật khó tin. Em với ngài cũng nói chuyện một lúc, rồi ngài đưa cho em một ngọc giản ghi phương pháp cứu sống gã Long Cửu Thiên kia.

- Thật tốt quá! Nhiệm vụ của chú có dính dáng trực tiếp tới hắn, vốn còn muốn tốn chút thời gian thu thập nguyên liệu để cứu sống thần hồn của hắn, bây giờ thì tốt rồi.

Nhanh chóng chạy lại vào trong miếu, hắn thấy Tô Mị vẫn còn đang ngồi ở bên thi thể Long Cửu Thiên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể của hắn, 2 luồng lệ quang vẫn cứ tuôn chảy, làm người khác sinh ra cảm giác tiếc thương.

- Mị nhi! Đừng khóc nữa, ta có cách cứu hắn!

- Thật sao? Ngươi... ngươi đừng nói dối để an ủi ta! - Tô Mị bất chợt đứng dậy, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.

- Thật mà! Xem ta làm phép đây.

Lấy ra một ngọc giản màu xanh lục, hắn làm y theo như lời Thánh Gióng nói. Ngọc giản phát ra một luồng ánh sáng nhu hòa, sau đó triệt để vỡ nát. Sau đó trên bầu trời bỗng xuất hiện 4 quang cầu lấp lánh hạ xuống, bay xung quanh thi thể Long Cửu Thiên. Hư không xuất hiện một luồng âm thanh trầm thấp, vô cùng uy nghiêm:

- Thiên địa đồng sinh!

- Quét sạch tà khí!

- Vượt qua kiếp nạn!

- Bách pháp thần thông!

4 quang cầu ngay lập tức chui vào cơ thể Long Cửu Thiên. Sắc mặt hắn từ xám chuyển sang tái xanh, sau đó từ từ chuyển sang màu hồng nhuận. Chớp chớp mắt vài cái, Long Cửu Thiên rên lên một tiếng.

- Sống rồi! Sống lại rồi! Không ngờ ngươi lại làm được!

Tô Mị khuôn mặt xinh xắn hiện lên một phiến hồng, vô cùng hưng phấn ôm lấy Lăng Huyền Phong, tiện thể dùng đôi môi thơm của mình ấn lên trên má hắn một cái.

Ách!

Lăng Tam Thiếu chỉ cảm thấy trên má mình có một vật mềm mềm đụng lên, cảm giác vô cùng mát mẻ, khiến cho hắn lâng lâng, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, bất chợt nở nụ cười tà tà.

Tô Mị do hưng phấn quá đỗi nên hành động vừa rồi chỉ là bộc phát, kết hợp với việc nhìn thấy nụ cười đáng khinh của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ như quả táo chín, nhưng trong 2 mắt của nàng toát ra ánh sáng kì dị không ai biết được. Nàng khẽ gắt một tiếng:

- Đại sắc lang!

Sau một hồi, Long Cửu Thiên rốt cục cũng ngồi dậy, nhưng 2 mắt hắn thẫn thờ, như người vô hồn. Tô Mị lo lắng hỏi:

- Long đại hiệp! Long đại hiệp! Ngươi không sao chứ?

- Ta... ta không sao... Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

- Vừa rồi là...

Tô Mị định nói gì, nhưng Lăng Huyền Phong đã ngăn cản nàng, hắn nói:

- Vừa rồi là chúng ta thấy ngươi bị thương nặng quá, nên đã dùng chút thủ thuật ổn định thương thế của ngươi. Bây giờ tốt rồi, ngươi hoạt động được chứ?

Tô Mị liếc sang, thấy hắn lắc lắc đầu, cũng không nói nữa. Long Cửu Thiên chậm rãi đứng dậy, vươn vai, khẽ vận động một chút, kinh ngạc nói:

- Ta nhớ rõ ràng lúc nãy bị thương nặng lắm mà, tại sao bây giờ lại tốt rồi?

- Lúc nãy ta dùng độc môn bí truyền, bây giờ ngươi chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi. Rốt cục có chuyện gì xảy ra, vì sao nơi này lại có yêu quá?

- Ngươi nói lũ lang nhân này sao? Ài.....

Long Cửu Thiên sắc mặt biến hóa, từ đỏ chuyển xanh, từ xanh chuyển trắng, rốt cục cũng thở dài, thẫn thờ nói:

- Chuyện này.... tất cả đều là tại ta!