- Ách! Cụ tổ có khỏe không ạ! Thằng chắt bất hiếu Trần Nguyên Phong kính chào ngài...

Lăng Tam thiếu lắp bắp nói lộn xộn. Trần Nguyên Phong chính là tên của hắn kiếp trước.

Thánh Gióng mình cười nói:

- Không cần đa lễ như vậy. Tiếp tục nói chính sự đi.

- Dạ, được.

Lăng Huyền Phong cảm thấy mình thấp thêm một đoạn, khúm núm ở một chỗ vâng vâng dạ dạ.

- Vậy việc vì sao đưa ta đến đây coi như xong. Thế còn Lăng Gia? Vì sao ngài lại chọn một đại gia tộc chứ không phải là một cô nhi hay gì đó? Dù sao nếu trọng sinh vào một cô nhi sẽ đỡ vướng bận hơn chứ?

- Có lý! Nếu như bình thường thì ta cũng sẽ chọn phương án như vậy. Tuy nhiên, cũng có một số sự việc xảy ra. Sau khi phân thân của ta tiến đến đại lục này, việc đầu tiên ta làm, chính là xác định vị trí của Văn Trọng. Nhưng ta không ngờ đại lục này lại rộng lớn tới vậy, nếu tính ra, nó còn to gấp 3 lần Địa Cầu! Hơn nữa, đám Văn Trọng dường như phát hiện ra có người theo dõi, nên đã lẩn trốn rất kĩ càng. Ta đã mất khoảng 10 năm để tìm ra được dấu vết của chúng! Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không?

- Như vậy....

- Trong 10 năm đó, ta không ngờ bọn chúng đã tập hợp được 1 lực lượng khá đông đảo, một mình ta không thể nào tiêu diệt hết được bọn chúng, nên đã thành lập ra Phục Ma Hội với ý đồ đối đầu với bọn chúng. Không ngờ, việc thiếu khuyết đi người trong số mệnh khiến cho ta gặp nhiều khó khăn. 2 phe đã cùng minh tranh ám đấu suốt hơn 100 năm! Thế nhưng, người dân của đại lục này không ý thức được việc chúng ta đang làm. Họ chỉ coi chúng ta như là 2 phe phái với 2 tín ngưỡng khác nhau có xung đột mà thôi. - Thánh Gióng lắc đầu than thở.

- Thế thì có liên quan gì tới Lăng Gia?

- Có chứ! Năm đó, giáo chủ của Phục Ma Hội là một nữ nhân, nàng mang họ Lăng!

- Họ Lăng? - Lăng Huyền Phong kinh hãi - Vậy Lăng gia chính là người của Phục Ma Hội?

- Đúng, và cũng không đúng. Đúng là bởi vì nữ nhân đó có họ Lăng nên Lăng Gia chút nào đó cũng có dính líu tới Phục Ma Hội. Không đúng là bởi vì sau đó gần 10 năm, nàng đã rời Phục Ma Hội, Lăng Gia cùng Phục Ma Hội không còn qua lại gì với nhau nữa.

- Vậy...

- Nghe tiếp! Chuyện nàng rời Phục Ma Hội có một phần nguyên nhân do ta. Bởi vì năm đó.... Khụ khụ! Không hiểu vì sao, trong một phút yếu lòng, ta đã động lòng phàm....

Lăng Tam Thiếu ngẩn ngơ? Động lòng phàm. Như vậy có nghĩa là...

- Đúng thế! Năm đó nàng phát hiện ra mình đã có thai... Ặc! - Thánh Gióng cũng đã bắt đầu ăn nói lắp bắp. Dù sao thì chuyện này đối với một vị thiên tướng nhà trời mà nói, cũng là trái với thiên quy.

- Khụ khụ.... Vậy theo như ngài nói... hài tử trong bụng của nữ giáo chủ kia...

- Là một đứa bé trai! Và sau đó 30 năm, nó đã tiếp nhận vị trí gia chủ Lăng Gia. Qua hơn 100 năm cũng đã truyền thừa xuống. Khối thân thể mà ngươi trọng sinh vào này, chính là đích hệ huyết mạch của nó, chính xác hơn, khối thân thể này, chính là huyết mạch trực hệ của ta ở đại lục này!

Lại một tin tức không khác gì bom nguyên tử nổ tung trong đầu Lăng tam thiếu. Kiếp trước hắn chính là tử tôn của Thánh Gióng, kiếp này trọng sinh cũng vậy, thảo nào mà cụ tổ không chọn một cô nhi hay nhà bình dân để cho ta trọng sinh vào, mà lại chọn Lăng Gia, hóa ra cũng có một vài nguyên nhân sâu xa.

- Như vậy, ta nghĩ là thắc mắc của ngươi đã được giải khai kha khá rồi chứ? Còn gì muốn hỏi không?

- Có! Chuyện này, ý con nói là việc đám Văn Trọng xây dựng thế lực báo thù, các vị Thánh Nhân phương Bắc có biết không?

Thánh Gióng chán nản lắc đầu:

- Không biết! Hơn nữa cho dù có biết bọn hắn cũng sẽ không quản đến sự việc của vị diện khác. Bọn hắn nghĩ là có thể ngăn chặn được Cửu U Tà Thần cùng Trụ Vương 1 lần, thì sẽ ngăn chặn được lần 2. Ta không biết nên khen bọn hắn rất tự tin hay chửi bọn hắn là cuồng quá đến ngu xuẩn rồi.

Lăng Huyền Phong nghe đến đây cố nín cười, cụ tổ của hắn cũng không e ngại mình yếu hơn mà trực tiếp nói xấu mấy vị Thánh Nhân phương Bắc này, đúng là tuy thực lực không đủ, nhưng cứ chửi cho sướng miệng đã.

- Thưa cụ tổ, vậy bây giờ con phải làm gì?

- Tiếp tục làm nhiệm vụ của hệ thống! Không ngừng nâng cao sức mạnh, sau này lấy nó làm vốn để đối đầu với tàn dư nhà Thương!

- Còn Cửu U Tà Thần?

- Về phần hắn, ta sẽ xem xét, nếu như có thể, chính ta sẽ ra tay. Dù sao mấy ngàn năm trước hắn đã bị phong ấn lực lượng, thực lực của hắn bây giờ không bằng một phần vạn của lúc đầu. Ngươi cũng nên dành chút thời gian tìm hiểu Lăng Gia, năm đó ta đã tặng cho Lăng Gia một chút bí mật, nhưng chỉ có ngươi mới có thể mở được. - Thánh Gióng nháy mắt cười.

Lăng Huyền Phong 2 mắt tỏa sáng! Kỳ ngộ! Hơn nữa kỳ ngộ của chính Phù Đổng Thiên Vương! Ha ha ha!

- Thôi được rồi, nói chuyện đến đây thôi, ta phải đi. Trước khi đi, đưa thanh kiếm của ngươi cho ta.

Lăng Huyền Phong rút kiếm ra đưa cho Thánh Gióng.

- Nếu như ta không nhầm, ngươi gọi nó là Ỷ Thiên Kiếm? Theo ta được biết, Ỷ Thiên Kiếm trong truyện của Kim Dung lão đầu ở địa cầu là chí bảo giang hồ đúng không? Không tệ! Nếu như đặt bối cảnh ở nơi này, nó phải được coi là 1 kiện thần khí. Như thế này đi! Đây chỉ là 1 thanh phàm kiếm mà thôi. Ngươi muốn đối đầu với bọn chúng không thể dùng phàm phẩm, nay tặng cho ngươi một thanh thần khí, cũng coi như quà ra mắt của ta.

Nói xong, thanh kiếm trong tay Thánh Gióng phát ra hào quang mãnh liệt!