Mạt Minh vuốt nhẹ đôi lông mày kiếm đen tuyền của Hàn Thiệu Chu, giống như đang xoa dịu một con chó lớn sắp di chuyển.

“Anh Chu, lần sau đừng làm như vậy, nếu bị phát hiện sẽ ảnh hưởng không tốt”. Mạt Minh nhướng mày, tuy rằng vẫn đang trách móc, nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, Hàn Thiệu Chu nhắm mắt lại, giơ tay nhẹ nhàng ấn bàn tay Mạt Minh lên mặt.

Hàn Thiệu Chu không nghĩ nhiều, cười nói: “Có thể có cái gì bị ảnh hưởng, em sợ người ta nhận ra em hay là nhận ra anh chứ”.

Mạt Minh không biết người đàn ông trước mặt thật sự không hiểu hay cố tình  không hiểu, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.

Người đàn ông này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước… trước kia không có như vậy, thật phiền.

Mạt Minh nhẹ nhàng kiễng chân, hôn lên mặt Hàn Thiệu Chu một lần nữa, thì thầm: “Vậy để em nhanh chóng thu dọn rồi quay lại với anh Chu”.

“Lúc này em đi ra ngoài, đồng nghiệp của em sẽ dễ dàng nhìn thấy” Hàn Thiệu Chu nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của Mạt Minh, cười nhẹ nói: “Không bằng em ở lại đây để tôi hôn cho đến khi đồng nghiệp của em rời đi”.

Trong một không gian chật hẹp như vậy, hơi thở của hai người chặt chẽ dây dưa, nhưng cảm giác ở chỗ này lúc nào cũng có thể bị người phát hiện, Hàn Thiệu Chu ngược lại cảm thấy kích thích.

Thật ra hắn rất muốn nói gì đó với Mạt Minh, về những gì hắn nhìn thấy trên phim trường, có thể là một vài lời cổ vũ hoặc khen ngợi, nhưng hiện tại khi hắn thật sự đối mặt với Mạt Minh, lại cảm thấy không có lời âu yếm nào bằng hành động thân thiết được biểu hiện trực tiếp.

“Anh Chu, đừng làm cho trợ lý của em khó xử. Lúc này ở bên ngoài cậu ấy thậm chí còn lo lắng hơn em”. Mạt Minh cười cười cắn hầu kết của Hàn Thiệu Chu, tay đặt lên cổ hắn, nhẹ nhàng tiến gần đến bên tai: “Trong nhà bồn tắm đã có thể sử dụng, chúng ta nhanh trở về được không”.

Hàn Thiệu Chu cả người máu dồn lên não, hầu kết mấp máy, nói giọng khàn khàn: “Được”

“Anh Chu ở đây chờ em một lát, em sẽ nhanh chóng thu dọn” Ngừng một chút, Mạt Minh nhẹ nhàng nói thêm: “Anh đừng lên tiếng, nếu không ngày mai em và anh Chu sẽ trở thành trò cười trên phim trường. “

Hàn Thiệu Chu lúc này đầu chỉ toàn là bồn tắm, theo bản năng gật đầu: “Được.” 

Mạt Minh nhanh chóng thay quần áo, hơi vén nửa rèm bước ra ngoài.

Tiểu Song vẻ mặt lúc này như cũ vẫn còn bối rối, hắn nhìn Mạt Minh, rồi nhìn rèm cửa phía sau Mạt Minh, trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi.

“Đừng để người ta phát hiện.” Mạt Minh nói nhỏ với Tiểu Song.

Tiểu Song gật đầu như củ tỏi, cầm lấy một cái ghế đẩu ngồi vững vàng trước cửa rèm, cứ như không phải đang canh giữ rèm cửa, mà chính là trinh tiết của Mạt Minh.

Bên ngoài rèm cửa, mọi người cười nói vui vẻ, Hàn Thiệu Chu nhìn tấm rèm treo trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn trần nhà, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình như một kẻ ngoại tình không biết xấu hổ.

Càng nghĩ tới, hắn càng thấy kinh hãi, Hàn Thiệu Chu tới đây không khác gì là vụng trộm, có cần phải lén lút như vậy không?

Nghĩ đến đây, Hàn Thiệu Chu có ý muốn mở rèm đi ra ngoài, nhưng đột nhiên cảm thấy cách mình lên sân khấu thật sự rất xấu hổ, cho dù xuất hiện trước mặt đồng nghiệp Mạt Minh cũng không nên từ nơi này đi ra. Chẳng phải là không rõ ràng, rất ngu ngốc, rất khó giải thích sao?

Hàn Thiệu Chu khoanh tay dựa vào trên tường, nhìn chằm chằm tấm rèm màu xám trước mặt, trong lòng dần dần nghĩ đến bồn tắm ở nhà, nghĩ đến buổi tối trở về có rất nhiều cơ hội lăn lộn Mạt Minh, cuối cùng hắn cũng cảm thấy bình tĩnh được một chút.

“Hẹn gặp lại Mạt Minh”.

Người đồng nghiệp cuối cùng chào hỏi Mạt Minh rồi rời đi. Tiểu Song nhanh chóng đứng dậy khóa cửa lại. Điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu chỉ muốn hỏi Mạt Minh người đàn ông đang trốn trong phòng là ai. Khi cửa rèm được mở ra, Hàn Thiệu Chu bước ra với vẻ mặt nặng nề.

Tiểu  Song nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thâm trầm và nghiêm nghị của Hàn Thiệu Chu, cậu cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cậu không thể nhớ người này là ai.

“Cậu, ra bên ngoài nhìn” Hàn Thiệu Chu nói với Tiểu Song.

Tiểu Song sững sờ: “A? Vâng”.

Thấy Mạt Minh không nói gì, Tiểu Song liền mở cửa bước ra, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn qua khe cửa thấy người đàn ông đang tiến đến hôn Mạt Minh trước bàn trang điểm, dùng sức đè chặt eo lưng thon gầy của Mạt Minh, sức lực cùng tư thế đó, như là hận không thể đem Mạt Minh ghim vào máu thịt của chính mình, còn Mạt Minh ôm cổ người đàn ông, nhắm mắt đón nhận nụ hôn.

Tiểu Song mặt đỏ, tim đập, vội vàng đóng cửa lại, cậu đi theo Mạt Minh một năm, đã quen với sự dịu dàng và trầm tĩnh của Mạt Minh, nhưng cậu chưa từng thấy một Mạt Minh nhiệt tình, phóng túng như vậy.

Khi bình tĩnh lại, đại não của Tiểu Song nhanh chóng chuyển động, cẩn thận phân tích người đàn ông đó rõ ràng là người ngoài giới, hiện tại quan hệ của anh ta với Mạt Minh cũng thân thiết, nhất định đã ở bên nhau lâu rồi, Mạt Minh cũng giấu giếm chuyện này. Mối quan hệ này bên ngoài không ai hay biết, ngay cả với trợ lý riêng của anh ấy cũng không hề biết điều đó, dường như…

Nếu Mạt Minh đang hồng lưu lượng, anh ấy che giấu chuyện tình cảm của mình thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Mạt Minh ở giới showbiz không có tham vọng, tình yêu của anh ấy lại che dấu như vậy, vậy thì chỉ có một khả năng.

Mạt Minh cùng người đàn ông kia quan hệ cũng không danh chính ngôn thuận….

Tiểu Song càng nghĩ càng sợ hãi, nghĩ đến người đàn ông mặc bộ đồ tây trang cao cấp kia, chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay dường như là hàng trăm vạn…So với việc nghĩ Mạt Minh đang được bao dưỡng thà cậu tin tưởng Mạt Minh là vì tính tình nhút nhát, nên muốn che dấu chuyện tình cảm của mình.

“Anh tức giận sao?” Mạt Minh nhìn Hàn Thiệu Chu im lặng không nói, đặt tay lên môi Hàn Thiệu Chu, “Anh thật sự tức giận sao?”

“Bị coi như kẻ ngoại tình dấu ở đây lâu như vậy, em nói xem…”Hàn Thiệu Chu nói, liền không nhịn được cắn vào ngón tay Mạt Minh: “Em biết anh ở trong đó nghĩ cái gì không?” Mạt Minh mím môi, cúi đầu, đặt ngón tay của mình lên chiếc cà vạt sọc ở cổ Hàn Thiệu Chu “Anh nghĩ đến bồn tắm ở nhà phải không?”.

“Em chờ đó” Lúc này nói thêm một câu cũng rất lãng phí thời gian, Hàn Thiệu Chu thở nặng nề, “Chờ trở về xem anh trừng trị em như thế nào”.

Mạt Minh không hề sợ hãi, cười với Hàn Thiệu Chu, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn và lười biếng.

Các diễn viên gần như đã đi hết, một số nhân viên còn lại đang thu dọn phim trường, Lưu Hách Khôn vẫn cùng trợ lý đạo diễn đứng trước máy quay, xem đi xem lại những cảnh quay buổi tối.

Theo phép lịch sự, Hàn Thiệu Chu đến chào Lưu Hách Khôn trước khi rời đi, còn Mạt Minh rời phim trường trước.

Đi cả một đoàn đường Tiểu Song không hề lên tiếng, cuối cùng khi tìm được cơ hội Mạt Minh chỉ có một mình, với tư cách là trợ lý của Mạt Minh, cậu cũng không thể truy vấn chuyện đời tư của Mạt Minh, chỉ ngập ngừng nói: “Anh Mạt, người đàn ông kia xưng hô như thế nào ạ? “Ít nhất lần tới gặp, còn biết cách chào hỏi như thế nào. 

“Anh ấy họ Hàn, em không cần để ý sự tồn tại của anh ấy đâu”.

Tiểu Song nghĩ đến dòng chữ trên điện thoại của Mạt Minh tên là “Anh C”, vô thức nói: “Là họ Hàn ạ,  em lại tưởng là họ Chu hay là họ Trịnh ấy”.

Mạt Minh không nói tiếng nào, gió đêm thổi tung tóc mái trên trán, không khỏi khép lại đôi mắt như màu mực ấy.

“Anh Mạt, anh là đang yêu sao?” Tiểu Song vẫn không nhịn được.

“Yêu?”

“Chính là, với anh Hàn kia…”

Mạt Minh khẽ cau mày, có vẻ suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, là yêu.”

Đó là loại tình cảm mơ hồ và ảo tưởng. Cũng đúng là thứ tình yêu bị ngăn cách, cậu cũng rõ ràng kia chỉ là ảo ảnh, đôi khi chìm đắm đôi khi lại thanh tỉnh…

Thấy Mạt Minh thừa nhận mà không lảng tránh, Tiểu Song không chút cố kỵ, nở nụ cười: “Anh Mạt dấu quá kỹ, em một chút cũng không nhìn ra. Nói ra anh Hàn này đẹp trai, giàu có, tuy rằng vừa nãy có chút… nhưng đó là bởi vì anh Mạt quá quyến rũ đi. “

Mạt Minh bị Tiểu Song chọc liền cười nói: “Anh ấy, rất tốt”.

Tiểu Song nhìn nụ cười dịu dàng trong mắt Mạt Minh, tâm tình đắc ý: “Anh Hàn hẳn là yêu anh Mạt lắm đúng không?”.

“…Rất yêu”

“Anh Mạt chắc cũng yêu anh Hàn nhiều lắm.”

“Ừ” Thanh âm nhẹ như gió đêm “Rất yêu”.

Tiểu Song càng không cố kỵ, nghiêng đầu tò mò hỏi:” Vậy anh và anh Hàn sẽ công khai chứ? Hay là vẫn tiếp tục bí mật?”

” Không công khai. Cứ thế này là tốt rồi”.

Tiểu Song trầm ngâm gật đầu: “Đúng vậy, là nghệ sỹ thì tốt hơn hết là nên giữ kín chuyện tình cảm”.

Mạt Minh ngồi xe của Hàn Thiệu Chu, Tiểu Song một mình lái xe trở về, khi chuẩn bị khởi động xe, cậu nhìn thấy qua cửa kính xe, Hàn Thiệu Chu cũng đã ra khỏi phim trường, đi thẳng đến chiếc Maybach nơi Mạt Minh đang ngồi, ánh sáng từ những ngọn đèn đường treo cao phản chiếu lên khuôn mặt của Hàn Thiệu Chu, Tiểu Song giật mình, càng cảm thấy vô cùng quen mắt.

Khi lái xe rời đi, Tiểu Song trong đầu suy nghĩ tìm kiếm ngọn nguồn của cảm giác quen thuộc này.

Không biết đã qua bao lâu, trong đầu đột nhiên giật mình, Tiểu Song lập tức phanh xe ở ven đường, vội vàng lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm tên một người.

Nhìn hình ảnh và tin tức liên tiếp hiện ra, Tiểu Song chỉ có thể cảm thấy trong đầu có một trận sấm sét nổ tung.

Đây, đây không phải là thiếu gia của tập đoàn Thịnh Đạt, Hàn Thiệu Chu sao, người năm đó theo đuổi ngôi sao hàng đầu sao?

Là con của  gia đình giàu có và nổi tiếng, gia cảnh càng nổi bật thì lại càng  bí ẩn, một gia tộc giàu có như  Hàn gia lại càng là một trong những gia tộc quyền quý, đối với công chúng mà nói chính là một tòa núi cao mù sương, thần bí. Mặc dù sự giàu có của Hàn gia luôn được nói đến nhưng nó lớn đến mức trong câu chuyện của mọi người không thể nói rõ ràng.

Nhưng Hàn Thiệu Chu là một ngoại lệ.

Để theo đuổi một ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí,  Hàn Thiệu Chu đã đem chính mình cho paparazi truy đuổi, rõ ràng là Hàn Thiệu Chu chưa từng debut, nhưng lại có một lượng lớn fan hâm mộ. Khi đó, người ta có thể không biết Hàn Thiệu Chu nổi tiếng là cháu trai của Hàn Trường Tông, nhưng lại biết hắn là kẻ si tình với ngôi sao hàng đầu Văn Từ, theo đuổi suốt mấy năm.

Tin đồn cuối cùng về Hàn Thiệu Chu trên Internet là một đoạn video do một tay paparazi quay được. Hàn Thiệu Chu uống rượu say được bạn hắn lôi ra khỏi vũ trường, hắn ta đã nói: “Tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi sẽ đợi, đợi Văn Từ ly hôn…”

Từ khi Văn Từ kết hôn, đại thiếu gia này biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của công chúng, nhưng đoạn lịch sử tình ái này vẫn được dân mạng ghi nhớ.  Mặc dù chưa bao giờ thiếu những lời bàn tán xôn xao về thế hệ đại gia thứ hai trong làng giải trí, nhưng không thể bằng được Hàn Thiệu Chu mấy năm theo đuổi Văn Từ kia. Thậm chí, trên các bản tin giải trí liên quan còn có bình luận: Dù giàu đến đâu, bạn cũng không thể giàu hơn nhà họ Hàn, tình cảm sâu nặng đến đâu cũng không thể sâu nặng hơn Hàn Thiệu Chu.

Tiểu Song đại não lại gần như trầm xuống, đánh chết cậu cũng đều không nghĩ đến anh Mạt lại ở bên vị đại thiếu gia này, trên mạng vẫn luôn là đồn đãi Hàn Thiệu Chu đến nay vẫn độc thân, còn khổ đau chờ Văn Từ quay đầu lại.

Tiểu Song xem tin tức của Hàn Thiệu Chu trên điện thoại của mình, hầu hết đều là ảnh của ba năm trước, cậu tùy ý bấm vào một bức ảnh từ tin tức trên các phương tiện truyền thông. Đó là tại một lễ trao giải nhiều năm trước. Hàn Thiệu Chu là khách quý trao giải cho Văn Từ. Hai người mặc vest đen và trắng đứng trên sân khấu. Một người cao lớn, anh tuấn bức người, người còn lại lịch lãm, tuấn mỹ, kiêu ngạo, chân chính khiến người xem phải lóa mắt.

Tầm mắt Tiểu Song cuối cùng dừng lại ở hình ảnh của Văn Từ. Nhíu mày, cậu ấn hai ngón tay vào màn hình điện thoại để phóng to một chút khuôn mặt.

Sau vài giây, Tiểu Song sững sờ.

“Fuck.”

Khẽ kêu một tiếng, Tiểu Song chỉ cảm thấy trái tim trùng xuống. Khuôn mặt Văn Từ thế nhưng cùng Mạt Minh có một vài điểm tương tự.

Chẳng phải Hàn Thiệu Chu cùng Mạt Minh ở bên nhau là bởi vì….

————-

Vừa trở về căn hộ, Hàn Thiệu Chu nóng lòng mở nước ấm vào bồn tắm, tâm trạng rất tốt, không ngừng ngâm nga bài hát “Con đường nhỏ”.

Đây là bài hát mà Mạt Minh thích nghe. Lời bài hát đơn giản và tiết tấu nhẹ nhàng. Mạt Minh đã sử dụng nó làm chuông báo thức. Trong xe cũng mở mấy lần nên Hàn Thiệu Chu đã thuộc được.

Mạt Minh dựa vào khung cửa nhìn Hàn Thiệu Chu đang thử nhiệt độ nước trong bồn tắm, lắng nghe giai điệu quen thuộc.

Thời gian như quay trở lại vào buổi chiều hôm đó, người đàn ông ôm cây đàn guitar ngồi trên bệ cửa sổ chống một chân, những ngón tay mảnh khảnh gảy dây đàn, rất nhiều ánh nắng chiếu vào người anh ấy, phủ lên người anh ấy sự ấm áp mà lại hư ảo không thực.

“Nghe có hay không” hắn ngẩng đầu lên hỏi với một nụ cười.

Đang lúc thất thần, điện thoại  trong túi Mạt Minh vang lên, tiếp theo là một, hai, ba âm thanh giống như khủng bố tin nhắn.

Mạt Minh nghi ngờ, lấy điện thoại ra kiểm tra, phát hiện Tiểu Song đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.

[Tiểu Song]: Anh Mạt, Hàn Thiệu Chu không thích anh chút nào!

[Tiểu Song]: Hắn ta cùng anh ở bên nhau là vì anh cùng bạch nguyệt quang Văn Từ lớn lên giống nhau!

[Tiểu Song]: Giả dối! Tất cả đều giả dối! Người hắn chân chính thích chính là Văn Từ!

[Tiểu Song]: Hắn đem anh thế thân,  thế thân cho Văn Từ!

[Tiểu Song]: Anh có thể nói về bất kỳ điều gì, nhưng đừng nói về tình cảm!

[Tiểu Song]: Đừng yêu anh ấy, anh Mạt, đừng!!

Tin nhắn của Tiểu Song được gửi liên tiếp như súng máy bắn.

Mạt Minh nhấn nút dọc ở bên cạnh điện thoại cho đến khi điện thoại tự động tắt máy.

“Làm sao vậy?” Hàn Thiệu Chu cũng nghe được âm thanh tin nhắn liên tiếp, quay đầu lại hỏi Mạt Minh, “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người trong đoàn làm phim phát bao lì xì đỏ.” Mạt Minh mỉm cười, bước tới, vòng tay qua cổ Hàn Thiệu Chu, âm thanh kéo dài như giọng mũi sau một trận cảm lạnh, “Thật xui xẻo, em không lấy được”.

Hàn Thiệu Chu bế Mạt Minh, quần áo đều không có cởi ra, bước vào bồn tắm đổ đầy nước ấm.

Bồn tắm âm tường lớn gấp đôi bồn tắm ban đầu, Hàn Thiệu Chu dựa người lên bức tường trắng hôn Mạt Minh.

“Nếu em muốn có một phong bì đỏ, ngày mai anh Chu sẽ gửi cho em một bao lì xì lớn” Hàn Thiệu Chu nói một cách mơ hồ.

Mạt Minh cười ôm mặt Hàn Thiệu Chu: “Trước tiên dừng lại, em muốn nói với anh một chuyện.”

Hàn Thiệu Chu đáy mắt tràn đầy bất mãn, ở dưới nước ôm Mạt Minh liền mò, liền sờ: “Chuyện gì?”

“Anh đừng đến đoàn phim nữa, mấy ngày nữa là đóng máy rồi” Mạt Minh nhẹ giọng nói, “Anh Chu như vậy không tốt lắm”.

Hàn Thiệu Chu giật mình, khẽ cau mày, trong lòng chợt nghe ra ý tứ có chút ghét bỏ, hắn cắn cằm Mạt Minh, híp mắt: “Vậy nói cho anh biết, tại sao lại không tốt?”

“Em sẽ phân tâm.” Mạt Minh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo hai phiến môi mỏng: “Em vẫn muốn tạo ấn tượng tốt với đạo diễn Lưu.” 

Hàn Thiệu Chu đáy mắt nở nụ cười: “Chút chuyện nhỏ này, được rồi, anh sẽ đợi em đóng máy”.