*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi hắn đến gần trường quay thì đã hơn chín giờ.

Hàn Thiệu Chu yêu cầu tài xế đứng chờ tại chỗ, hắn đeo khẩu trang và bước ra khỏi xe một mình. Một người đàn ông đeo thẻ công tác trước ngực đến hỏi danh tính của Hàn Thiệu Chu. Hàn Thiệu Chu nói là bạn của Mạt Minh.

“Mạt Minh?” Người đàn ông cau mày: “Tôi không biết, chúng tôi không cho phép những người không phải nhân viên đi vào, anh có thể đợi ở bên ngoài”.

Hàn Thiệu Chu cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị gọi lại cho Mạt Minh. Người đàn ông liếc nhìn anh ta và nói một cách thờ ơ: “Có rất nhiều ngôi sao trong đoàn của chúng tôi, bảo mật ở trường quay rất cao. Tôi không thể để bất kỳ người bạn nào của diễn viên tuyến 18 đi vào. Anh cũng không cần phí tâm tư, cứ thành thật chờ ở bên ngoài là được rồi”.

Hàn Thiệu Chu ngẩng đầu liếc mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông.

Người đàn ông sững sờ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng anh ta chỉ khinh thường buông một tiếng “Chết tiệt”, hắn ở phim trường vài tháng, từ lâu đã quen với kiểu người ngoài muốn dựa vào mối quan hệ để tiến vào.. Nếu là người bạn của kẻ tai to mặt lớn hắn còn có thể cho qua, đây chỉ là bạn bè của những kẻ ngớ ngẩn mà cũng đòi cái đặc quyền này.

Hàn Thiệu Chu xoay người bước sang một bên, bấm điện thoại gọi Mạt Minh.

Hắn cũng biết giới giải trí là một vòng tròn coi trọng kẻ cao người thấp, nhưng khi nghe Mạt Minh bị một kẻ chẳng là gì khinh thường như vậy khiến cho hắn rất khó chịu.

Cái thứ đó mà cũng dám nói Mạt Minh là diễn viên tuyến 18 chứ.

Lại là Tiểu Song trả lời điện thoại, khi Tiểu Song nghe thấy “anh C” đã ở bên ngoài trường quay muốn đi vào, đầu đột nhiên lớn lên.

“Đoàn phim không cho phép người ngoài vào, huống chi là bạn bè của Anh Mạt, mấy nghệ sĩ lớn hơn Anh Mạt cũng không thể đưa người vào.” Tiểu Song không biết nên gọi “anh C” là gì, nên lễ phép nói: “Anh à, anh về đi, sau khi kết thúc cảnh quay em sẽ bảo anh ấy liên lạc với anh.”

Tiểu Song còn chưa nói xong, Hàn Thiệu Chu thiếu kiên nhẫn cúp điện thoại, trong lòng càng thêm khó chịu.

Đi công tác nhiều ngày như vậy mới trở về, muốn được nhìn thấy Tiểu tình nhân của mình cũng khó khăn như vậy.

Hàn Thiệu Chu tìm thấy số điện thoại của Lưu Hách Khôn trong danh bạ.

Hầu như tất cả các phim của Lưu Hách Khôn đều do điện ảnh Thịnh Đạt đầu tư, kể cả “Tàn Kiếm” hiện đang được quay, Lưu Hách Khôn còn là bạn của Thái Triệu, Hàn Thiệu Chu và Lưu Hách Khôn cũng được coi là có chút giao tình.

“Tôi đang ở bên ngoài, tôi đang bị nhân viên của anh chặn lại. Làm phiền đạo diễn Lưu”.

Hàn Thiệu Chu cúp điện thoại, chỉ một lúc sau trợ lý của Lưu Hách Khôn chạy đến, vội vã nở nụ cười chào hỏi Hàn Thiệu Chu rồi nói: “Thật ngại quá, ngại quá, hẳn là nhân viên không nhận ra Hàn tổng, cậu ấy, không có mắt sao, vị này chính là…”

“Được rồi” Hàn Thiệu Chu ngắt lời “Tôi chỉ tới xem một chút, còn cậu…”

Hàn Thiệu Chu quay đầu nhìn sắc mặt bất an của nhân viên trước mặt, nhân viên này vẫn chưa biết được người đàn ông đeo khẩu trang này là ai, chỉ thấy trợ lý đạo diễn hết mực cung kính với hắn như vậy liền biết người đàn ông này lai lịch không hề đơn giản. Vốn hắn còn tưởng rằng người đàn ông này sẽ khiến mình mất việc, lại chỉ nghe thấy người đàn ông này trầm giọng nói: ” Mạt Minh không phải là diễn viên tuyến 18.” Nói xong, Hàn Thiệu Chu nhấc chân rời đi.

Lưu Hách Khôn tranh thủ thời gian tạm nghỉ, đặc biệt theo sát Hàn Thiệu Chu để chào hỏi, cũng không cảm thấy xa cách, thân thiết gọi Hàn Thiệu Chu là Tiểu Hàn tổng.

Hàn Thiệu Chu rất kính trọng Lưu Hách Khôn, bởi vì là đạo diễn có năng lực thực sự,  thấy Lưu Hách Khôn cố ý kéo khẩu trang xuống đến tận cằm, hắn tiến đến chào hỏi. Khi được hỏi tại sao lại bất ngờ đến trường quay, hắn mặt không đỏ, tim không đập nói đây chỉ là ý thích nhất thời, muốn đến xem thứ gì đó mới mẻ.

“Đạo diễn Lưu, anh cứ làm việc đi, tôi tùy tiện đi xem một chút” Hàn Thiệu Chu nói.

Quả thật, Lưu Hách Khôn không thể vắt kiệt thời gian để tiếp đãi Hàn Thiệu Chu, ông ấy muốn để trợ lý đi theo Hàn Thiệu Chu, nhưng Hàn Thiệu Chu đã từ chối.

Hàn Thiệu Chu ở trên phim trường đeo khẩu trang, nhưng vì mục đích riêng nên cũng không tìm người dò hỏi, một mình ở phim trường lắc lư đi tìm Mạt Minh.

Trên phim trường có mấy chục người, đang quay cảnh rượt đuổi và đánh nhau trên một con phố dài trong căn cứ, hiện đang điều chỉnh thời gian, xung quanh rất ồn ào.

Hàn Thiệu Chu không xa lạ với loại cảnh quay phim như thế này, trước đây khi Văn Từ đóng phim, đến trường quay cũng như trở về nhà, mới đó đã ba năm hiện giờ đứng trong khung cảnh này, trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc.

Nhưng thật sự không có gì nuối tiếc.

Xuyên qua đám đông, Hàn Thiệu Chu cuối cùng cũng nhìn thấy Mạt Minh.

Mạt Minh mặc một thân áo màu đen lụa mỏng y phục dạ hành, đeo vũ khí màu bạc ở bên hông, eo lưng mảnh khảnh, lúc này đang cầm kịch bản trong tay, nghiêm túc đọc như chỗ không người. 

Có lẽ là bởi vì màu quần áo quá tối, hơn nữa đèn pha trường quay chiếu gần Mạt Minh, Hàn Thiệu Chu chỉ cảm thấy khuôn mặt trắng sáng phản chiếu, càng tuấn mỹ rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hàn Thiệu Chu bất giác dừng chân.

Đây dường như là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ đóng phim của Mạt Minh, chăm chú, tỉ mỉ, cau mày trầm ngâm mang theo chút sắc bén lạnh lùng, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng khiến hắn không thể dời mắt.

Hắn đã quá quen với một Mạt Minh, trước đến nay luôn mềm yếu dịu dàng, không nóng nảy, chưa kể còn có chút ngốc nghếch, nếu không phải có hắn bảo vệ sau lưng, cũng không biết anh chàng này trong giới bị giày xéo đến mức nào… Hắn luôn nghĩ là hiểu rõ Mạt Minh như trong lòng bàn tay, nhưng lúc này, người đàn ông chung chăn gối trước mặt hắn quá khác biệt như chưa từng thuộc về hắn, Hàn Thiệu Chu.

Như thể đang ngắm nhìn một khung trời đầy mê hoặc, Hàn Thiệu Chu đứng tại chỗ, từ xa nhìn chằm chằm bóng dáng đó, trong lòng chợt dâng lên một gợn sóng khó tả.

Hắn vẫn luôn tỉnh táo về mối quan hệ giữa mình và Mạt Minh, vì vậy hắn không bao giờ quan tâm Mạt Minh có ưu tú hay không, hắn chỉ luôn thích gương mặt kia của Mạt Minh, nhưng ánh mắt kinh ngạc của hắn lúc này dường như chẳng liên quan gì khuôn mặt ấy, nó vẫn khiến nhịp tim của hắn như lỡ mất hai nhịp.

Lưu Hách Khôn chỉ huy bằng loa, và một nhóm người nhanh chóng vào vị trí của họ, Hàn Thiệu Chu cũng theo một số nhân viên rút lui ra bên ngoài.

Cảnh quay liên tục gần một tiếng đồng hồ mới kết thúc, Hàn Thiệu Chu cũng lặng lẽ đứng ở một bên gần một tiếng đồng hồ, từ đầu đến cuối không thể rời mắt khỏi Mạt Minh.

Trong một cảnh đánh nhau, Mạt Minh đã hoàn thành gọn gàng nhanh chóng, hết thảy động tác như nước chảy mây trôi, vòng eo dẻo dai dường như không phải là vòng eo hàng đêm Hàn Thiệu Chu ôm chặt lấy.

Vào vai diễn cũng rất nhanh, bối cảnh thay đổi, tính cách nhân vật lập tức bị thay thế, Hàn Thiệu Chu tuy không hiểu nội dung bộ phim, nhưng cũng có thể thấy nam diễn viên diễn chung không theo kịp tốc độ của Mạt Minh. Lưu Hách Khôn liên tục quở trách một đám diễn viên nhưng chỉ riêng Mạt Minh không trách cứ một lần nào.

Hàn Thiệu Chu trong lòng không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, dường như Mạt Minh thuộc về tất cả, ống kính, ánh đèn sân khấu, thậm chí là đêm nay, nhưng lại không thuộc về hắn Hàn Thiệu Chu.

Sau khi làm việc xong, các diễn viên có vẻ mệt mỏi quay về tẩy trang, thay quần áo, các diễn viên quần chúng chỉ cần cởi bỏ trang phục bên ngoài và cất đồ vào một chỗ. Những người trang điểm cầu kỳ, trang phục tinh xảo thì sẽ vào phòng riêng thay, diễn viên của đoàn phim lần này đều là người nổi tiếng, các diễn viên đều có xe RV riêng, việc tẩy trang cũng được thực hiện bên trong xe RV riêng.

*xe RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”, bởi không gian trên xe được thiết kế như một ngôi nhà tiện nghi có thể di chuyển mọi nơi. Phần buồng lái được ngăn cách hoàn toàn để tạo sự riêng tư cho chủ nhân.

Bên trong xe RV

Mạt Minh đi theo vài diễn viên trở lại phòng hóa trang, trong phòng hóa trang có những phòng thay quần áo tạm thời, được che bởi những tấm rèm màu xám, có bảng hiệu nhắc nhở phía bên ngoài khi có người.

Mạt Minh cầm lấy quần áo từ Tiểu Song, xoay người đi vào phòng ở góc tối thay đồ, đang định cởi dây thắt lưng quanh eo thì đột nhiên nghe thấy phía sau lưng có tiếng kéo rèm, theo bản năng quay người lại liền nhìn thấy một bóng dáng cao và thẳng tắp hiện ra trước mắt cậu.

Hàn Thiệu Chu cởi bỏ khẩu trang trên mặt.

“Anh như thế nào…?”

Mạt Minh sửng sốt, trước khi có người chạy tới, Hàn Thiệu Chu đã tiến lên một tay giữ lấy eo cậu, một tay ôm sau gáy, cúi đầu bất chấp mà hôn cậu.

Không gian nhỏ hẹp khó có thể chứa hai người bọn họ, Mạt Minh lùi về phía sau nửa bước, cậu bị dính chặt vào tường không thể lui, cả người lập tức bị hơi thở của Hàn Thiệu Chu bao trùm.

Tiểu Song nhìn thấy một bóng người xông vào phòng thay đồ của Mạt Minh, duỗi tay kêu hai tiếng “Ai, ai…”, cuống quít đuổi theo.

“Đừng, có người…”

Mới vén rèm cửa lên, Tiểu Song trực tiếp trợn tròn mắt.

Mạt Minh bị Hàn Thiệu Chu hôn căn bản nói không nên lời, theo bản năng có chút xấu hổ, ôm Hàn Thiệu Chu tay ở sau lưng làm động tác xua tay hướng Tiểu Song ở bên ngoài. 

Tiểu Song kéo rèm cửa xuống, vẻ mặt thất thần trống rỗng.

Chuyện gì thế này? 

Cái quỷ gì vậy?

Vừa quay xong cảnh, trợ lý của các diễn viên trong phòng trang điểm ra vào liên tục, ai nấy đều vội vã trở về, sau khi thay quần áo thì nhanh chóng tẩy trang trước bàn trang điểm, không ai để ý đến phòng thay đồ góc tường này có hai người ở bên trong.

Tiểu Song tỉnh táo lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Người đó là ai?

Ai ở cùng với anh Mạt?

Không, đây không phải là vấn đề. Vấn đề là có rất nhiều người ngoài kia. Nếu ai đó phát hiện ra thì sao?!

Đây có phải là nơi làm những chuyện này?

Tiểu Song đứng trước tấm rèm mỏng, giống như một người chết đứng canh giữ cổng thành, nhìn những người khác trong phòng thay quần áo, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Một nam diễn viên bước tới nói với Tiểu Song: “Bọn tôi vừa hẹn đi ăn tối cùng nhau. Anh và Mạt Minh cùng đi nhé”.

Tiểu Song khóe miệng nhếch lên, cười tự nhiên nói: “Anh Mạt hiện tại có việc riêng, không đi được”.

“…”

Tựa hồ cảm giác Mạt Minh đã thay quần áo quá lâu, nam diễn viên theo bản năng liếc nhìn về phía tấm rèm, Tiểu Song cảnh giác dịch một bước, chặn tầm mắt của nam diễn viên, khuôn mặt tươi cười. Cũng may kia nam diễn viên kia không nghĩ quá nhiều, xoay người rời đi.

Tiểu Song thở ra một hơi dài, lần đầu tiên kể từ khi làm trợ lý của Mạt Minh, áp lực lại lớn như thế này.

Ở trong phòng thay đồ…

Mạt Minh bởi nụ hôn mãnh liệt này cơ hồ đầu óc mất đi suy nghĩ, chân mềm nhũn thân thể suýt nữa trượt xuống tường, vòng tay qua cổ Hàn Thiệu Chu, eo cũng bị Hàn Thiệu Chu ngang ngược ôm lấy.

Một lúc lâu sau, Hàn Thiệu Chu mới ngẩng đầu lên.

Mạt Minh thở dốc, đầy chật vật, vẻ mặt xấu hổ, trong mắt lộ ra tia hồng quang do thiếu dưỡng khí một chút, Hàn Thiệu Chu cảm thấy Mạt Minh giống như con ốc bị vỡ vỏ, lòng hắn chợt dịu lại.

“Tại sao anh lại đến đoàn làm phim?” Mạt Minh bình phục hô hấp, nhỏ giọng nói: “Đồng nghiệp của em đang ở bên ngoài, nếu bị phát hiện em sẽ chết mất”.

“Thật sự không nhịn được…” Hàn Thiệu Chu nắm tay Mạt Minh, cúi đầu hôn, sờ sờ ngón tay lạnh lẽo của Mạt Minh, trầm thấp cười nói: “Anh rất nhớ em”.

Cứ tưởng chỉ là suy nghĩ một chút, nhưng hiện tại nhìn thấy người, trái tim kích động đến phát run.

“Em không nhớ đến anh sao?” Hàn Thiệu Chu nhìn Mạt Minh, “Chúng ta đã hơn một tuần không gặp.”

Mạt Minh cười cười, ngẩng đầu hôn một cái lên mặt Hàn Thiệu Chu: “Để em nghĩ”. 

————-