Khi Như Nhất ra ngoài điện, Phong Như Cố đã moi móc hết mọi chuyện từ kiếp trước đến kiếp này của tiểu Phật tu.
Phong Như Cố: "Quan hệ giữa cha ngươi và nhị bá ngươi đã không tốt như vậy thì sao ngươi không khuyên nhủ mẹ ngươi đi."
Tiểu Phật tu đang muốn trả lời thì bị cắt ngang: "Vân Trung Quân tính khi nào xuống núi?"
Sau khi khách sáo nói vài câu thì Phong Như Cố cũng đã hiểu được ý đồ hai người đến đây, nhưng ai quy định biết rồi không được hỏi nào: "Ngày mai. Như Nhất cư sĩ muốn đi cùng ta sao?"
Như Nhất: "Đã chấp nhận lời giao phó thì phải làm hết sức mình thôi."
Phong Như Cố: "Lời này thật không giống mấy người trong Phật đạo."
"Bần tăng không trong đạo mà chỉ là người hộ Phật." Như Nhất bình tĩnh thi lễ: "Ngã phật từ bi nhưng người hộ Phật không cần từ bi. Vân Trung Quân, mời."
Có đệ tử Phong Lăng tới chỉ đường hai vị tăng nhân đến nơi ở, Như Nhất đi rồi chẳng thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng hắn, Phong Như Cố lầm bầm lầu bầu: "Tiểu Hồng Trần à Tiểu Hồng Trần. Chao ôi, lớn rồi chẳng còn đáng yêu gì nữa."
Thường Bá Ninh không biết đã đứng sau lưng y từ khi nào: "Nắng chói quá nhỉ, vào điện đi."
Phong Như Cố kéo chiếc ghế tựa bằng tre, chầm rì rì đi theo sau Thường Bá Ninh: "Sao tự dưng sư huynh lại gọi hắn tới?"
"Ta nào có mặt mũi lớn như vậy." Thường Bá Ninh bật cười: "Chỉ dựa vào giao tình giữa đệ và hắn thôi."
Phong Như Cố chỉ cười không nói.
Thường Bá Ninh đi vào điện liền ngồi lại chỗ cũ, bỏ xuống tấm vải che mắt: "Không tính báo cho hắn tình hình thực tế sao?"
"Không."
"Vì sao vậy?"
Phong Như Cố đáp lại rất nhẹ nhàng, hồn nhiên không để ý đến: "Giống với lý do không nhận hắn vào mười năm trước thôi."
Thường Bá Ninh không tán thành: ".. Như Cố."
"Sư huynh, là huynh nhờ hắn chăm sóc ta. Hắn nhận tình của ai thì cũng giống nhau cả thôi, đều sẽ cố gắng chiếu cố ta, cần nhiều lời làm chi?"
Phong Như Cố theo thói quen tìm một chỗ để dựa vào, hiện giờ Thường Bá Ninh cùng y lớn lên đang ở bên, lý nào không dựa.
Y tùy tiện nằm liền nằm hẳn lên đùi người ta, ngửa đầu lên nhìn Thường Bá Ninh: "Huống hồ, Phong Như Cố ta không phải phế nhân. Nhưng thật ra sư huynh.."
Thường Bá Ninh cúi đầu, ôn hòa nói: "Ta như thế nào?"
Phong Như Cố từ từ phun ra một ngụm khói trúc, chê cười Thường Bá Ninh, nói: "Sư huynh đường đường là chủ một núi mà lại thẹn thùng, khi nói dối cũng không dám cho người ta nhìn vào mắt."
Mặt Thường Bá Ninh hơi hơi đỏ lên: "Hắn không nhận ân tình gì của ta, tiếng 'nghĩa phụ' kia tất nhiên sẽ khiến ta hổ thẹn."
"Chịu đi." Phong Như Cố cười nói: "Dù sao cũng là cháu trai của huynh mà."
Tuy là nói như thế, nhưng người cháu trai này chẳng giống cháu trai gì cả.
Về cơ bản thì sau khi Ma đạo hoàn toàn tiêu vong, Đạo tu trên đời thịnh hành, Phật giáo dần dần được đà phát triển.
Nhưng mà Phật môn từ trước đến nay không phô trương, tĩnh tâm tu luyện, lòng đấu đá cũng không mạnh mẽ, phàm là có tỷ thí cũng không dễ dàng can thiệp vào.
Như Nhất cư sĩ, có thể coi là người Phật môn đầu tiên vang danh bên ngoài.
Nhưng mà hắn lại chẳng phải là một đệ tử cửa Phật thật sự.
Khoảng sáu năm trước, một nhóm cường giả tu tà môn đạo pháp nghe nói trong chùa Hán Sơn có ba quyển "Bảo Tích Tâm Pháp", là bảo vật được đích thân đức Phật ban tặng để trấn chùa, cực kỳ trân quý, cho dù là hòa thượng có bản lĩnh cao cường cũng không dám sát sinh chỉ có thể đánh ngất hai tiểu hòa thượng thủ sơn, lợi dụng bóng đêm, tụ tập lẻn vào.
Nhưng bọn họ còn chưa đặt chân vào sơn môn thứ hai đã bị cản lại.
Nghe được tiếng kêu từ bên ngoài truyền đến, đệ tử nội môi vội vàng đứng dậy, đốt cháy cây đuốc tùng du, đi tới nơi phát ra âm thanh chém giết, vừa nhìn đã há há hốc mồm.
Thi thể đầy đất, một kiếm đoạt mạng.
Mà thiếu niên nhà Phật 17 - 18 tuổi ngồi trước tảng đá ở chùa Hàn Sơn, thanh kiếm gỗ trong tay đã nếm đủ mùi máu hóa thành màu đen sì.
Thiếu niên tên Như Nhất, là một kẻ tha phương được người tăng già nhặt về núi, đi theo lão tăng, tự nguyện ở lại ngoại môn bảo vệ chùa.
Phương trượng của Hàn Lâm Tự phán người thiếu niên này phạm vào sát giới, giải tới Giới Luật Đường, đặt tay lên đỉnh đầu hắn*, Kiểm tra linh căn, sau khi xác định hắn có Thiên Linh căn mạnh mẽ mới giải thích Phật lý với hắn: "Độ người tức độ mình. Với tài kiếm thuật của mình ngươi hẳn có thể để lại cho họ một con đường sống."
(*) Pháp Hoa Kinh nói rằng khi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni dùng Đại Pháp để thanh toán Đại Thế Chí Bồ Tát, ngài đã dùng tay phải xoa lên đỉnh của Đại Thế Chí Bồ Tát Như Nhất bình tĩnh nói: "Siêu độ, chẳng phải cũng là 'độ' sao?"
Lời này vừa dứt toàn bộ Giới Luật Đường kinh hãi.
Trưởng lão Giới Luật Đường đứng bật dậy: "Càn quấy! Đây là thứ mà ngươi học được trong chùa sao?"
Như Nhất ngửa đầu nói: "Ngài nổi sân tâm rồi."
Trưởng lão Giới Luật Đường: "..."
Như Nhất nói: "Nhưng, khi ta giết bọn họ, ta chẳng hề có sân tâm."
Trưởng lão Giới Luật Đường: "Sát sinh chính là việc tạo nghiệp, vậy mà ngươi chẳng có chút hổ thẹn nào sao?"
"Ta tạo sát nghiệp để cắt sát nghiệp. Một nghiệp trả một nghiệp." Như Nhất nói: "Cho dù có kết nghiệp quả thì ta cũng nguyện ý tự gánh vác, không cần trưởng lão bận tâm."
Sau đó Hàn Sơn Tự an táng hai vị đệ tử bỏ mình, cũng chẳng còn ý định trừng phạt Như Nhất nữa.
Như Nhất trở về ngoại môn, tiếp tục đeo kiếm mộc của hắn, vẫy nước quét nhà, một ngày như mọi ngày. Có đôi khi sẽ đi đến trước mộ phần của hai tiểu đệ tử chết thảm kia để nhổ cỏ dại, cúng vài cái màn thầu.
Hai người đệ tử này khi còn sống có giao tiếp với hắn vài lời, tính tình hắn lãnh đạm, tuy chưa từng đáp lại nhưng đều khắc ghi trong lòng.
Trưởng lão trong chùa sợ hắn gây chuyện phiền phức, thường phái hắn đi giải quyết một vài chuyện khó nhằn, đỡ cho phải ngây ngốc trong chùa.
Ai ngờ vậy mà dần dần có thanh danh.
Như Nhất đeo mộc kiếm tên "Chúng Sinh Tướng", chuôi khắc đầy kinh phật, một đường hộ Phật hộ đạo nhưng chỉ được một cái danh 'cư sĩ' phổ phổ thông thông.
Chùa Hàn Sơn cho hắn Phật danh nhưng sẽ không thừa nhận việc Phật môn nuôi ra một kẻ sát sinh.
Đến khi xảy ra huyết án ở một xưởng giết mổ, hắn tự nghĩ ra kiếm pháp Sa Bà khiến cho Phật kiếm chiếm được một vị trí nhỏ trong giới kiếm pháp.
Kiếm pháp Quy Khư của Vân Trung Quân ở Phong Lăng, kiếm pháp Sa Bà của Như Nhất cư sĩ và kiếm pháp Đạp Toa của Đoan Dung Quân ở Phong Lăng chiếm ba vị trí đầu trong Phật kiếm, Đạo kiếm.
Kiếm pháp đầu tiên ít gặp, được thế nhân mong mỏi.
Kiếm pháp tiếp theo thường gặp nhưng vẫn có người chờ được thấy chỗ ảo diệu trong đó.
Kiếp pháp cuối cùng chẳng ai gặp được mà cũng chẳng có ai muốn gặp.
Khi hai sư huynh đệ bọn họ nói chuyện, tiểu phật tu và Như Nhất đang nghỉ chân tại nơi Thường Bá Ninh sắp xếp.
Sau khi đệ tử cáo lui, tiểu phật tu có phật tâm không ổn chẳng nhịn nổi hỏi: "Tiểu sư thúc có giao tình với Đoan Dung Quân từ khi nào vậy?"
Tiểu phật tu tên là Hải Tịnh, cũng là một trong những tăng nhân hộ chùa, vì kiếm thuật không tồi mới được Như Nhất dắt ra ngoài trải việc đời.
Khi Thường Bá Ninh ra khỏi Thanh Trúc điện, y vội vàng thoáng nhìn, trong thời gian nhắn đã hiểu được cái gì gọi là "Kinh Vị Thiên Nhân."
(*) Kinh Vị Thiên Nhân (惊为天人) Chỉ sự ngạc nhiên Người cao cao tại thượng trong truyền thuyết đột nhiên rớt đài, tiếng gọi Hải Tịnh có chút không chân thật.
Như Nhất không đáp mà chỉ cúi đầu dò hỏi: "Có phải vừa nãy Vân Trung Quan đã hỏi con cái gì không?"
Hải Tịnh: "Thưa tiểu sư thúc, Vân Trung Quân hỏi ta chút việc nhà và một ít nội tình trong chùa Hàn Sơn, khi nào thức dậy, tu khóa trong bao lâu, toàn là những việc vặt vãnh."
Như Nhất hơi trầm ngâm, đầu ngón tay di chuyển hạt châu: "Hết rồi?"
"Dạ hết rồi."
Như Nhất 'ừ' một tiếng rồi lầm vào suy nghĩ, trong lòng tụng đi tụng lại ba chữ 'Phong Như Cố' biểu tình lạnh lùng.
Phong Như Cố đoán không sai, sẽ có người phát hiện ra câu đố mà kẻ dùng đao Đường giết người kia để lại.
Như Nhất là một trong số đó.
Hung thủ đã sử dụng các thi thể rải rác khắp nơi để viết ra một chữ 'Phong' đẫm máu, và nét cuối cùng chính là đầu vị hôn thê Văn tam tiểu thư của Phong Như Cố.
Mặc kệ là vì tình hay vì thù, người phía sau màn chính là nhắm vào Phong Như Cố.
Y không trốn nhủi ở trong núi Phong Lăng mà chủ động xuống núi để điều ra vụ việc, cũng có tinh thần trách nhiệm đấy.
Nhưng tăng nhân của Hàn Sơn Tự vô duyên vô cớ bị giết chết chính là bởi vì có người muốn nhằm vào Phong Như Cố mà lấy mạng người vô tội làm đệm lưng.
Hung thủ tất nhiên rất muốn bắt, chỉ là Như Nhất phật tâm nông cạn khó có thể khiến Phong Như Cố sinh hảo cảm.
Thấy Như Nhất trầm tư, Hải Tịnh đoán hắn đang nghĩ chính sự bèn gánh lấy hết trách nhiệm của hậu bối, chủ động trải giường chiếu rót trà cho hắn.
Đương lúc đó, hắn "ồ" lên một tiếng như nhớ ra được chuyện gì quan trọng lắm.
Hải Tịnh để ý được ánh mắt Như Nhất đang nhìn mình, tiểu hòa thượng gãi gãi da đầu trơn bóng, nói: "Phải rồi, hồi nãy Văn Trung Quân có hỏi con một chuyện."
Như Nhất ra hiệu cậu có thể nói.
Hải Tịnh thật thà nói lại: "Y hỏi con, tiểu sư thúc ở chùa Hàn Sơn có vui hay không."
Như Nhất nhấc mắt, khuôn mặt có chút hoang mang, không hiểu vì sao Phong Như Cố lại hỏi như vậy. "
Thấy tiểu sư thúc tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, Hải Tịnh cũng dừng tay, dốc hết can đảm hỏi hắn câu hỏi đã lấn cấn trong lòng từ lâu.
" Thường đạo trưởng có khác với trong tưởng tượng của con. "Hải Tịnh khoa tay múa chân nói:" Thoạt nhìn.. đúng là lịch sự văn nhã, giống một người đọc sách, chẳng giống kẻ một đêm giết ngàn người trong truyền thuyết gì cả, danh 'Quỷ Tâm Quan Âm' Đoan Dung Quân.. "
Như Nhất mới vừa rồi vẫn luôn không màng hơn thua, khuôn mặt chẳng có một gợn sóng lúc này lại lạnh lẽo như băng tuyết:" Y là người tốt nhất trên đời này."
Cho dù là vì Phong Như Cố mà bỏ rơi hắn cũng không nhận lời hẹn tơ hồng, Thường Bá Ninh vẫn là người tốt nhất trên đời.
Ngày trước nếu như không có Thường Bá Ninh thì hắn chẳng sống được đến hôm nay.