Sau khi ở trong 'Tịnh Thủy Lưu Thâm', càng hiểu thêm về Phong Như Cố, trái tim của La Phù Xuân càng thêm lạnh lẽo.
Phong Như Cố lười nhác, ngoài lạnh trong nóng, sở thích tầm thường, yêu thích những vật phẩm xa xỉ..
Bởi vì mười năm nay Phong Như Cố còn chẳng thèm xuống núi nên La Phù Xuân đành đoạn phải xuống núi hàng yêu trừ ma, đổi lấy ngân lượng để cung cấp nuôi dưỡng cuộc sống hàng ngày của sư phụ.
Quan trọng hơn là, trong mười năm nay La Phù Xuân chưa từng thấy kiếm của y ra khỏi vỏ, thế nên một nửa thức của Quy Khư kiếm pháp hắn cũng chẳng học được.
Tất cả những tiến bộ về kiếm pháp của hắn ở thời điểm hiện tại đều là tự mình ngộ ra lúc xuống núi kiếm tiền nuôi sư phụ.
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.
Rơi vào đường cùng, La Phù Xuân chỉ phải tự mình an ủi bản thân: Thôi thôi, ai bảo lúc đầu hắn lì lợm la liếm dính người ta làm chi.
Tiểu sư đệ nhập môn sau hắn ba năm, kết quả mới nhập môn cũng bị sửa họ đổi tên, cho cái danh hào 'Tang Lạc Cửu', lúc này mới khiến La Phù Xuân cảm nhận được chút an ủi vặn vẹo.
Trở về phòng, La Phù Xuân lấy ra một tờ giấy viết thư cho Tang sư đệ Tang Lạc Cửu đang làm công xa nhà để nuôi sư phụ, nói sơ qua tình hình trong núi, muốn gọi người trở về.
Khi đề bút viết chữ, trong lòng hắn vẫn nghẹn muốn chết.
Chuyện sư phụ tìm đạo lữ này vốn kỳ quái, bây giờ đạo lữ y tự mình chọn bỏ mạng, nhìn sư phụ dường như không có chút đau buồn hay miễn cưỡng nào.
* * * Vậy thì, việc y thu hắn và Tang Lạc Cửu chỉ là do tâm huyết dâng trào, khi món đồ tới tay thì chẳng còn hứng thú nữa ư?
La Phù Xuân nắm chặt bút lông, sắc mặt càng thêm khó coi.
* * *
Sau khi cánh cửa khép lại, Phong Như Cố cầm lấy cuốn hôn thư đang nằm trên cái bàn được sắp xếp ngay ngắn.
Hôn thư này tất nhiên cũng có một bản sao khác.
Một bản nằm trong tay Văn gia, một cái khác chính là cái y đang cầm.
Y nhìn hôn thư, ngây ngốc trong căn phòng tối nửa canh giờ.
Chẳng ai biết y đang nghĩ gì.
Đến ngày đầu thất của Văn tam tiểu thư, Phong Như Cố nhóm một chậu than trong phòng mình.
Một tay y cầm sính thư, một tay cầm giấy nguyên bảo được chính y gấp, đối chiếu sinh thần bát tự trên sính thư, một bên mặc niệm, một bên bỏ vàng bạc nguyên bảo* vào trong ngọn lửa.
(*) Kiểu như đồ mã ấy.
Tro bạc tựa như tuyết ngàn năm bay lên vai, lên tóc y, y cũng chẳng thèm phủi xuống.
Khi làm chuyện này, vẻ mặt của y cứ bình đạm, không có chút bi thống hay miễn cưỡng gì.
La Phù Xuân và Tang Lạc Cửu mới vừa về núi cùng nhau đứng ngoài cửa sổ.
Khác với diện mạo anh khí sáng láng của La Phù Xuân, Tang Lạc Cửu là một cậu thanh niên nhỏ trắng trẻo, sau lưng đeo một thanh kiếm sắt, vóc người tương đương với La Phù Xuân, trên người mặc một bộ trường bào, vì đi đường mệt mỏi phong trần nên có thêm mấy vết nhăn là điều khó tránh khỏi, nhưng thoạt nhìn vẫn văn nhã đẹp đẽ.
Tang Lạc Cửu rất lo lắng nói: "Sư phụ đã nhiều ngày tự nhốt mình trong phòng như vậy sao?"
Không còn nhìn thấy gương mặt kia, cuối cùng La Phù Xuân có thể thống khoái mà phát tiết bất mãn trong lòng: "Có lẽ là ngủ mất rồi."
Tang Lạc Cửu không tán thành mà liếc mắt nhìn hắn một cái: ".. Sư huynh."
"Chẳng phải trước giờ người vẫn như vậy sao." La Phù Xuân hừ một tiếng: "Trên mặt thì nhìn ai cũng có thể kết thân, thật chất là lãnh tình, vui chơi nhân gian. Trên đời này có ngàn vạn người, ta không tin có ai có thể ở trong lòng người nhiều một lúc."
Tang Lạc Cửu bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, đừng nói sư phụ như vậy."
La Phù Xuân 'xùy' một tiếng, đang muốn bỏ đi thì cánh cửa kia liền mở.
Phong Như Cố từ trong cánh cửa đi ra, phủi tro bạc trên vai: "Phù Xuân, Lạc Lâu, chuẩn bị hành lý đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường."
La Phù Xuân không phản ứng kịp, nói lấp: "Đi, đi chỗ nào?"
"Đi Văn Thủy Môn trước." Trong tay Phong Như Cố vẫn cầm tẩu thuốc làm bằng trúc, hít một ngụm, phả ra một luồng khói sương: "Thuốc lá sợi, giường nệm, giấy và bút của ta cũng mang theo."
Nói rồi y liền ra ngoài.
La Phù Xuân chẳng thể nào tưởng tượng nổi Phong Như Cố thật sự muốn xuống núi, nghĩ đến khả năng có thể thấy được tư thế oai hùng của sư phụ, trong một lúc nhất thời vui mừng khôn xiết, đuổi theo bóng dáng Phong Như Cố vài bước: "Bây giờ sư phụ muốn đi đâu?" Chẳng lẽ là muốn đi lấy hai thanh kỳ binh có một không hai kia?
Phong Như Cố cầm tẩu thuốc nói: "Ta đi Thanh Trúc điện phơi nắng."
La Phù Xuân: "..."
Phong Như Cố quay lưng lại: "Các ngươi mau chuẩn bị đi nha."
Tang Lạc Cửu ôm quyền quỳ xuống đất, chẳng thèm để ý đến mất mát của La Phù Xuân, cung kính nói: "Vâng, sư phụ."
Phong Như Cố chạy nhanh đến Thanh Trúc điện phơi nắng.
Ánh mặt trời trước Thanh Trúc điện rất tốt, y rít mấy ngụm thuốc, trong hơi thở tràn ngập mùi trúc nhàn nhạt, bởi vậy mà ánh nắng chiếu trên người cũng trở nên mát lạnh hơn.
Phong Như Cố đánh một giấc ngon.
Trong mộng, có người nhắm mắt đuổi theo y, kỹ thuật rất tồi.
Phong Như Cố dở khóc dở cười bắt được người nọ từ trong chỗ tối: "Chẳng phải đã bảo con ngoan ngoãn chờ ta ở khách điếm sao?"
Thiếu niên nhỏ bé mặc bạch y, tóc đuôi ngựa cột cao cap, dáng người có vài phần phong lưu khí phách nhưng vẫn cứ dính lấy y, ôm chặt lấy thắt lưng y, không nói tiếng nào.
"Ta không bỏ rơi con đâu. Tiền khách điếm ta đã thanh toán cả rồi, chờ ta.." Phong Như Cố vỗ vỗ lên mặt mình, muốn nói lại thôi, rồi lại vỗ lên cái ót người nọ: "Chờ ta kết thúc nghi thức tế lễ Đông Hoàng rồi sẽ bảo nhị sư đệ đến đón con về núi."
Tai cánh tay nắm lấy đai lưng y thật chặt.
"Muốn ta tới đón sao?"
Tay thả lỏng ra một chút, xem như đồng ý.
"Được, ta tới đón." Thời điểm thiếu niên cười rộ lên, mặt mày liễm diễm đa tình: "Nhưng mà đến lúc đó, con sẽ không còn quen biết ta nữa."
Thiếu niên bỗng trở nên căng thẳng.
Nó tin tưởng mỗi câu Phong Như Cố nói.
Vì để đứa trẻ luôn trong cảm xúc bất an yên tâm, Phong Như Cố suy nghĩ chốc lát, đặt ngón tay lên tâm mạch của chính mình.
Trong lòng bỗng nhiên đau đớn, tựa như bị một cây kim đâm vào trong.
Cũng may tất cả chỉ trong nháy mắt.
Y trích một ít máu đầu tim mình, giữ trên đầu ngón tay biến nó thành một sợi tơ hồng, kéo tay trái đang ôm lấy thắt lưng mình, cột sợi tơ hồng kia lên ngón út người nọ.
Thiếu niên đưa ngón tay út đến bên tai, từng tiếng tim đập rộn ràng lọt vào tai.
Phong Như Cố nửa đùa nửa thật nói: "Nghe cái này, coi như ta vẫn đang ở bên cạnh con vậy, buổi tối có thể ngủ ngon. Chỉ cần là ta còn sống thì nhất định sẽ đến đón con. Đến lúc đó hãy bỏ cái này ra nhé."
"Nghĩa phụ.."
Phong Như Cố dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên cánh môi nó: "Sau này về Phong Lăng rồi nhớ sửa thành sư phụ đấy."
Trong giấc ngủ, Phong Như Cố nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.
Tiếng bước chân này có chút không tầm thường, không giống đệ tử tu luyện công pháp Lăng Phong do vậy Phong Như Cố mở bừng mắt.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi giày phật tử màu trắng cùng bộ tăng bào màu bạch kim được thêu hoa sen phù văn.
Sau lưng người nọ đeo một thanh kiếm gỗ đen láy, bên trên khắc đầy kinh phật, chỗ hổ khẩu tay trái đeo một chuỗi hạt châu, bên trên chạm nộ mục kim cương, râu tóc đầu đủ. Màu sắc phật châu đỏ thẫm, khiến ngón tay hắn càng trở nên sạch sẽ thon dài.
Ngón út tay trái hắn có một đường màu đỏ, mới nhìn thì tưởng là tơ hồng nhưng nhìn kỹ thì nó đã ngấm vào da, không biết là vết bớt hay là miệng vết thương.
Ngoại trừ cái này ra thì trên người hắn hoàn toàn không có thứ trang sức thừa thãi nào khác, khí độ quanh thân lạnh lùng, vành tai có một nốt ruồi đỏ trời sinh, càng khiến cho hắn có thêm vài phần nhan sắc.
Nếu Yến Giang Nam ở đây, chắc chắn sẽ cảm thán sao một người mỹ mạo như thế lại muốn đi làm hòa thượng.
Phong Như Cố bỗng ngây ngốc ngượng nửa thân mình dậy, nhất thời không biết là thực hay là mộng.
Người tới có lẽ biết y, thi lễ: "Văn Trung Quân."
Phong Như Cố há mồm: "Ngươi.."
Y còn chưa nói hết, người ta đã bước đi mất hút.
Phong Như Cố cúi đầu, phát hiện trong lúc ngủ đã mở phanh phần áo trước ngực, có lẽ hơi khó nhìn trong mắt người Phật môn.
Nhưng y lười kéo lại, tùy ý để hai tay ra sau đầu, quay lại nhìn bóng lưng người nọ.
Nhờ động tác này mà xương quai xanh vốn nửa che nửa lộ liền hiện ra không sót gì.
Đi cùng với người nọ là một tiểu Phật tử khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhìn theo người nọ tiến vào Thanh Trúc điện, biết thân phận mình không đủ nên tự giác ở lại ngoài điện, thoáng nhìn một cái liền bị hình ảnh của người nam tử thả rông ngực, quần áo xộc xệch này làm kinh ngạc, thầm niệm vài câu 'a di đà phật' mới dám mở miệng hỏi: "Xin hỏi, ngài có phải Văn Trung Quân?"
Phong Như Cố cầm tẩu thuốc, cười mà không đáp.
Tiểu Phật tử là người biết lễ nghĩa, biết bối phận người này không thấp, vội bái một cái.
"Tiểu hòa thượng." Người ta không đáp lời y, ấy vậy mà Phong Như Cố lại thân thiết hẳn lên, nâng tẩu thuốc phiện cười tủm tỉm: "Tên người là gì?"
Trong Thanh Trúc điện.
Thường thì Thường Bá Ninh sẽ không đeo khăn che mắt ở trong nhà nhưng hôm nay phá lệ, che đôi mắt kín mít.
Nhìn thấy người tới, y khách khí tiếp đón: "Như Nhất cư sĩ."
Thanh niên hai mươi bốn tuổi khí chất trầm ổn như đá cổ, sắc mặt trầm tĩnh, không có nhiều biểu cảm, khom người cúi đầu, bày ra mười phần lễ tiết: "Đoan Dung Quân."
Thường Bá Ninh đưa đến một tách trà thơm: "Làm phiền cư sĩ Như Nhất đi một chuyến rồi. Điều tại hạ thỉnh cầu trên thư đã viết rõ:" Sư đệ Phong Như Cố của ta muốn xuống núi điều ra việc giết người bằng đao Đường, thời trẻ y kết thù với ma đạo, kẻ thù rất nhiều, chỉ mang hai đệ tử xuống núi thì ít có chút không ổn lắm. Để phòng vạn nhất, thỉnh cầu Như Nhất cư sĩ chiếu cố một bên. "
" Chùa Hàn Sơn cũng có Phật tu bị giết. "Âm thanh Như Nhất phát ra vừa dễ nghe vừa thanh lãnh:" Bần tăng thân là tăng nhân hộ chùa cũng muốn đi đến Văn Thủy Môn điều ra chuyện này. Nếu Đoan Dung Quân tin tưởng bần tăng, bần tăng tất sẽ chiếu cố Văn Trung Quân thỏa đáng. "
" Đa tạ. "
" Khách khí. "Như Nhất hơi hơi nhướng mi, trong ánh mắt thanh lãnh nhất thời có chút độ ấm:" Cho dù nghĩa phụ giao cho ta chuyện gì ta cũng không từ chối.'
Thường Bá Ninh mới vừa bưng chén trà lên đã bị sặc một ngụm nước.
Y mím môi, miễn cưỡng nói: "Không cần.. khách khí."
Lời editor: Bạn La Phù Xuân kiểu: Nhắn tin cho crush Phong Như Cố. Đợi mãi đợi mãi chẳng thấy crush rep ib, trong lòng căm phẫn, đang muốn uncrush thì nghe điện thoại ting ting thế là lại crush người ra :)) fanart của Như Nhất và Phong Như Cố