Tô vũ cùng Hạ Mộc bị kinh hách mà nhìn ra cửa bỗng thấy Hạ Cẩn hai mắt đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm bàn tay không an phận của Hạ Mộc đang làm càn trên ngực Tô Vũ. thấy tình hình không ổn Hạ Mộc thu tay về, lạnh mặt nhìn kẻ phá đám.

Tô Vũ thần trí mê sảng mơ màng nhìn người đi vào không cách nào phân biệt được ai với ai.

-"nàng bị sao?"

nhìn thấy Tô Vũ như vậy Hạ cẩn không nhịn được đau lòng mà lên tiếng hỏi.

-"mất quá nhiều máu, hơn nữa còn trúng mị dược."

Hạ Mộc giọng nói còn non nớt không khàn khàn từ từ như Hạ cẩn nhưng vẫn mang theo nét làm người thích thú.

Hạ Mộc tuy chỉ là một thiếu niên, nhưng sinh ra đã không giống vẻ bề ngoài yếu đuối của hắn, hắn là một người vô cùng tâm ngoan thủ lạt, nếu không thì vì sao một người võ công tốt như Hạ Vũ lại có thể chết dưới tay hắn?

-" mị dược?" 

nghe được từ này Hạ Cẩn ngẩn người nhìn Tô Vũ  sau đó tức giận vung nắm đấm đấm vào mặt Hạ Mộc

-"biết vậy ngươi còn lợi dụng lúc này làm chuyện xằng bậy với nàng?" 

Hạ Cẩn tức giận vô cùng, nếu biết trước đưa Hạ Mộc cho Tô vũ hắn sẽ nảy sinh ý đồ không tốt với nàng thì có chết Hạ Cẩn cũng không làm như thế, đáng tiếc trên đời này không có liều thuốc mang tên hối hận, hắn mà biết Mộ Hoằng kia cũng là một tai hại có khi nào sẽ thắt cổ chết không? đáng tiếc, để sau này nói đi.

-"ta không sai." 

Hạ Mộc bị một quyền của Hạ Cẩn đánh vào mặt chảy máu miệng, nhưng hắn quật cường không để mất tôn nghiêm trước mặt Hạ Cẩn

-" ngươi không sai? thật buồn cười." 

Hạ Cẩn giận quá hóa cười muốn giết người

-"ngươi nghĩ ngươi đang làm gì?" 

-"làm việc mà những người yêu nhau vẫn làm, không phải sao? hay là Hạ đế làm việc đó miệt mài quá độ nên ngay cả ý nghĩa của nó cũng quên?"

-"hồ nháo." 

Hạ Cẩn tức giận lại một lần nữa đấm vào mặt Hạ Mộc khiến trên mặt hắn tím bầm một mảng

-"vì sao?" 

Hạ Mộc chua chát trong lòng

-"tình cảm của ngươi vốn dĩ sai rồi..."

cũng giống ta, đoạn tình cảm này vốn dĩ đã sai

-"ta yêu nàng, ngươi nói đi ta sai chỗ nào?"

Hạ Mộc quật cường đứng dậy lau đi máu ở khóe miệng, trừng mắt nhìn Hạ Cẩn.

-"Hạ Mộc, ngươi và nàng là loại quan hệ gì ngươi còn không rõ sao?" 

Hạ Cẩn tức đến bả vai đều run rẩy, hắn nghĩ cả năm trời hắn cũng không tức giận như vậy.

-" là loại quan hệ gì? không phải giống ngươi sao, đại ca."

Hạ Mộc cười gằn

-" vì sao ngươi thì được còn ta thì không? ngươi nói đi?"

-"ta và ngươi...khác biệt."

Hạ Cẩn đuối lý, đúng vậy, nếu nói như vậy hắn cũng không có tư cách trách móc Hạ Mộc, chỉ là hắn không cam tâm, vì sao sự việc lại thành ra thế này, người yêu hắn hắn không thể báo đáp, người hắn yêu lại vì hiểu lầm mà căm ghét hắn, hắn chỉ là một con rối, ngay đến cả tư cách yêu người kia hắn cũng không có.

-"khác biệt thế nào, ngươi là ca ca nàng, ta là đệ đệ nàng, khác biệt như thế sao, Hạ đế?" 

Hạ mộc châm chọc Hạ Cẩn cũng châm chọc quan hệ của hắn và nàng...đệ đệ...chói tai quá, không muốn nghe từ đó chút nào...

-"ta chỉ là...chỉ là...cũng thật yêu thương nàng." 

Hạ Cẩn im lặng nhắm mắt, không muốn nói thêm một lời nào nữa, càng nói càng trở nên đau lòng

-"bức bối khó thở quá..."

mà Hạ Mộc cũng không muốn ở trong phòng, đẩy cửa đi ra để Hạ Cẩn trong phòng cùng Tô Vũ

-" Cẩn..."

Tô Vũ mờ mịt sợ hãi nhìn người vừa đến, Hạ đế, hắn đến làm gì, không phải những việc kia là do hắn...Tô Vũ bỗng đau nhức đầu, hai tay ôm lấy đầu lăn lộn trên giường

-"đau...đau..."

thấy vậy Hạ Cẩn hoảng sợ vội chạy ra ngoài túm Hạ Mộc vào

vừa vào tới nơi đã thấy Tô Vũ ôm đầu trên giường, mày nhăn thành một đoàn, hốc mắt vô tri vô giác chảy ra hai dòng nước mắt.

-"tỉ tỉ, ngươi làm sao, đau thế nào nói ta nghe." 

Hộc tiến tới ôm nàng vào lòng, lồng ngực thiếu niên có chút nhỏ nhưng vô cùng ấm áp khiến Tô Vũ yên tâm dựa vào

-"đầu ta...thực đau..."

Tô Vũ suy yếu nói không thành lời

-"ta đến xem." 

Hạ Mộc nghe nói vậy liền cầm tay nàng lên bắt mạch, thấy không có gì bất thường mới buông tay nàng xuống, hai tay thuần thục đặt ở thái dương xoa bóp đầu cho nàng, Tô vũ lúc này mới nhìn qua Hạ Cẩn.

-"ca...ta không sao..."

Tô Vũ áy náy nhìn Hạ Cẩn, cơn nhức đầu vừa nãy mang lại cho nàng một đoạn kí ức, của Hạ vũ và Hạ Cẩn khiến Tô Vũ cảm thấy có lỗi, nàng không biết rõ sự tình lại đến đây đã oán hận Hạ Cẩn

-"ta...ta...không sao là tốt rồi."

không khí có chút bối rối, hắn nghĩ đến thăm nàng nhưng nàng nói vậy làm hắn không có lí do gì lưu lại, cũng không muốn rời đi

-"đại ca...lại đây..." 

Tô Vũ biết sự ngập ngừng của hắn, đưa tay vẫy hắn lại

-"ta không sao, ngươi yên tâm, đại cuộc hoàn thành, chúng ta một nhà lại đoàn tụ."

một nhà, cụm từ này, nếu như hắn không có tình cảm với nàng, nếu như hắn chỉ xem nàng như em gái thì tốt biết bao, một nhà này, hắn lại chỉ có thể làm đại ca nàng, mà Hạ Mộc cũng vậy, chỉ có thể làm đệ đệ nàng, chua, cay, đắng, chát...có nhiều lúc hắn ước, giá như đại nghiệp lâu thành một chút, bọn họ sẽ không cần công khai danh phận, lén lút một chút cũng tốt, ít ra hắn còn tự huyễn hoặc rằng mình không phải ca ca của nàng.

-" Vũ nhi, sau này ca ca sẽ kiếm cho muội một tân lang tốt, tài giỏi hơn ta, sẽ không khiến muội chịu ủy khuất như ta, cũng không khiến muội đau lòng như ta...xin lỗi...ta vô dụng..."

cả ba người bỗng chốc im lặng, không khí càng trở nên nặng nề, Hạ cẩn xoay người phi thân qua cửa sổ bỏ lại Hạ Mộc cùng Tô Vũ, trúc gian chỉ có một chiếc giường làm cho Hạ Mộc và Tô Vũ nằm chung, Tô Vũ không nghĩ gì không có nghĩa là Hạ Mộc không nghĩ gì, được đồng giường cộng chẩm với người mình yêu có bao nhiêu hạnh phúc cơ chứ.

Hạ Mộc hạnh phúc ôm eo, gục đầu vào hõm vai Tô Vũ, hắn mới chỉ là thiếu niên nên vóc người nhỏ nhắn ngang tầm Tô Vũ, cả hai không mộng mỉ ngủ đến sáng