Nhẹ đẩy cánh cửa sân thượng quen thuộc, bước vào trong không gian yên tĩnh tuyệt vời của nó, trở về một chút bình lặng của con người trong cô nhưng đó chỉ là một lí do tại sao cô hay tới đây. Điều quan trọng chính là người con trai đang ngồi dựa vào tường đằng kia.
Xuân khẽ thở phào khi nhận ra dáng vẻ ung dung của Duy đang dự lưng vào tường. Chiếc tai phone như tách anh ra khỏi hiện thực để rơi vào cái thế giới riêng của mình, nơi mà anh có thể hoàn toàn thư giãn trong nó.
Xuân lưỡng lư, không biết có nên phá vỡ cái thế giời riêng của anh không? Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng làm phiền anh ít nhiếu, đặc biệt là sau khi cô biết anh là người mà cô cần tìm và “lôi kéo” trở về.
- Tới rồi, sao còn đứng đó? – Duy ngồi thẳng dậy, tháo chiếc tai nghe ra và quay lại mỉm cười với cô.
Thoáng chút xấu hổ, khi bị anh phát hiện và đặc biệt là nụ cười ấm áp của anh. Nó làm cô thấy thật an toàn.
- Em xin lỗi đã làm phiền anh. – cô bước tới ngồi cạnh anh.
- Cũng biết là làm phiền sao? – anh trêu trọc.
Cô đỏ mặt vì ngại. Anh có cần nói thẳng thừng thế không? Cô làm phiền cũng chỉ vì muốn biết nguyên nhân tại sao anh lại không chịu về “nhà Chính” đó chứ? Phải tìm được nguồn lửa mới dập đươc lửa chứ.
- Anh uống không? Quà xin lỗi đó. – cô đưa anh một hộp nước trái cây khi ngồi xuống cạnh anh.
- Cảm ơn. – anh đón lấy.
Cả hai rơi vào im lặng, mãi ngắm nhìn cái cao rộng, trong xanh của bầu trời để quên đi sự ngượng ngùng của người con gái.
- Anh Duy, anh biết tại sao em hay tới gặp anh đúng không? – Xuân buột miệng hỏi nhưng mắt vẫn không rời khỏi màu xanh rộng lớn kia.
Đôi mắt nâu của Duy khẽ lay động. Một cảm giác áy náy, mặc cảm thoáng qua.
- Có thể.
- Vậy em có nên biết lí do không? – cô vẫn nhìn ngắm nó.
- Em muốn biết lí do gì?
- Tất cả những gì cần biết.
- Vậy thì hỏi Băng đi.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
- Tại sao lại hỏi anh Băng?
- Vì Băng biết.
- Vậy sao ạ? – cô cúi đầu tỏ ý nghi hoặc.
- Ừ, nhưng chưa chắc sẽ nói đâu. – Duy bật cười.
Xuân im lặng. Cô biết mà. Nhưng còn một điều quan trọng hơn là lúc này, cô không muốn gặp anh.
Cả hai lại lặng ngắm bầu trời trong xanh kia, thoáng trầm trồ cái cao rộng, bao la của nó. Quả thật đứng trước thiên nhiên con người thật nhỏ bé.
- Anh đang nghe gì thế? – Xuân nhìn Duy đang mải mê nghe một bản nhạc nào đó.
- Muốn nghe không? – anh hỏi.
- Được sao? – cô hơi nghiêng đầu tò mò.
Duy bật cười, tháo một bên dây ra và nhét vào tai cô.
Tiếng nhạc dịu êm bắt đầu vang lên.
Từng chút, từng chút một.
Một bản ballad nhẹ nhàng có mang một chút âm hưởng buồn.
Nắng đang lên sau hàng cây thân quen,Nơi ta gặp nhau ngày ấy phải không em?
Ngày ngày đi qua lòng anh chợt xao xuyến.
Bao lần nắng tỏa, nắng vô tình.
Và đôi ta quen nhau cũng từ đó.
Mưa đến chậm cho đôi ta gặp nhau,
Em ngày ấy đứng chờ sau những tán lá,
Anh vô tình bước lại chờ đợi,
Và đôi ta thấy nhau đã bao lần
Nhưng lần này có lẽ mới quen nhau.
Đông qua xuân lại tới,
Thời gian đằng đẵng trôi,
Mang theo bao kỉ niệm đôi ta bên nhau,
Vui buồn, thân thiết của đôi bạn,
Ngày xa nhau ta mỉm cười,
Che đi giọt nước mắt nuối tiếc thời qua,
Ngày em đi, anh chợt thẫn thờ
Ừ, anh chợt nhớ còn một lời anh chưa nói.
Lời yêu sao khó trao thế em?
Chỉ biết nhìn bóng em dần khuất,
Mãi mãi trôi xa vào dĩ vãng đắng cay…
Lời hát kết thúc, tiếng nhạc vẫn đang du dương như vương vấn theo lời hát. Cô chợt thấy buồn. Bài hát nghe sao mà tiếc nuối thế? Giọng hát trầm ấm, nhẹ nhàng của người hát như đang muốn tan ra vì đau đớn.
- Em nghĩ sao? – Duy hỏi khi bài hát vừa kết thúc.
- Buồn quá. – cô trả lời.
- Vậy sao?
- Nhưng nó hay. Em thích giọng của người hát lắm. Nghe thật ấm áp. – cô khẽ mỉm cười.
- Nghe ấm áp? Còn kiểu đó nữa sao? – anh nhận xét.
Cô chợt thấy xấu hổ vì cái lỗi sử dụng từ ngữ ngớ ngẩn của mình.
- Em xin lỗi, ý em là nghe giọng hát đó làm mình ấm lòng.
- Ừm. – anh mỉm cười.
- Và, sao bài này buồn thế? Tại sao không cho hai người đến với nhau chứ?
- Vì không thể? – anh ngửa người, ngước lên nhìn trời.
- Anh cho em biết tên bài hát đi. – cô nói.
- Không có.
- Hả? Thế sao được? Làm sao anh có bài đó mà không biết tên bài hát.
- Đơn giản vì không có thôi. Đây là bài hát bí mật mà. – anh nói.
Cô hơi ngờ ngờ. Giờ cô mới nhận ra giọng hát này hơi quen quen. Hình như là đã từng nghe ở đâu rồi.
I promise you that……Một đoạn nhạc ngân lên trong cô, khẽ mở ra một vài điều thú vị.
- Anh là người hát bài này sao? – cô ngạc nhiên nhìn anh.
Duy chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Cô ngơ ngác nhìn anh mà thầm khâm phục. Đúng là chỉ mới gặp mấy ngày không làm cô hiểu rõ người con trai này. Anh thật giỏi. Đẹp trai, học giỏi, hát hay, con nhà danh giá. Không biết anh có khuyết điểm gì không chứ?
Reng…Tiếng chuông vào học vang lên. Cả hai cũng phải về lớp nên đều đứng dậy và đi nhanh ra khỏi sân thượng. Nơi này khá yên tĩnh và tách biệt nên không sợ bị bắt gặp là cô đang đi với “hotboy” của trường, chắc là không phải bị đe dọa như đợt đầu năm.
Có lẽ cô đã nghĩ sai. Dù yên tĩnh thì cũng rất thu hút người khác, đặc biệt là những người trầm lặng như Băng.
Duy và Xuân gặp anh khi vừa bước xuống tới hành lang của dãy học.
Một thoáng bối rối giữa hai người. Chỉ hai người thôi.
Xuân hơi cúi chào Băng rồi quay mặt đi. Cô vẫn có chút bực bội khi nhìn thấy anh. Đó là lí do mấy bữa nay cô không chỉ tránh mặt Phong mà còn tránh thêm cả Băng. Một điều hết sức khó hiểu và vô lí.
- Chào cậu, đi đâu thế? – Duy mở lời.
- Ừ, chỉ là tiện đường đi tìm cậu thôi. – Băng đáp, dời anh mắt từ Xuân sang Duy.
- Em chào hai anh. – cô nói rồi bỏ đi
Nhưng Băng đã kịp kéo tay cô lại.
- Khoan đã.
Cô không nói gì, quay qua nhìn anh.
- Tôi xin lỗi, có lẽ hôm đó tôi hơi nóng vội, đúng là tôi đã thấy bản tài liệu đó. – Băng vội giải thích.
Đôi mắt trong veo kia thoáng rung động. Lời xin lỗi của Băng làm cô cảm thấy có chút thoải mái, hài lòng.
- Không cần xin lỗi đâu ạ. Là do em bất cẩn. – cô lắc đầu.
Băng không nói gì.
- À này, hai người đang định bỏ rơi tôi đó sao? – Duy chen vào, làm cả Băng và Xuân đều bối rối.
- Em xin lỗi.
- Đùa thôi mà. Băng, cách xưng hô của cậu như thế có gọi là quá lạnh lùng không? Dù gì cũng đã sống chung một nhà hơn năm tháng rồi gì nữa. – Duy nói.
- Vậy sao? – Băng hỏi.
- Em thấy thế ổn rồi, không có gì đâu mà. – cô lắc đầu. Từ dưng cô lại thấy ngượng.
- Đổi cách xưng hô đi nào. Cũng đã biết nhau rồi mà. – Duy nói tiếp.
- Ừ. Được rồi. – Băng gật đầu, khuôn mặt thanh tú của anh thoáng có sự bối rối. Sao anh hôm nay lại dễ bắt nạt thế nhỉ.
- Thôi, em phải đi thật rồi. Chào hai anh. – cô cúi đầu rồi bỏ đi.
Một phần vì không muốn phải vào lớp trễ hơn, có lẽ phần còn lại là cô muốn trốn khỏi cuộc đối thoại của hai người kia. Nó đang làm cô phải xấu hổ. Từ trước tới giờ, xưng hô giữa cô và Băng chỉ là như vậy, nếu đổi sang như cách Phong và những người khác thì có quá thân mật không nhỉ?
Cái này lại là một vấn đề được cường điệu hóa. Mọi người vẫn gọi như thế thì tại sao đối với Băng cô lại cảm thấy xấu hổ chứ?
…………………………….
- Cậu gặp cô ấy rồi sao? – Băng hỏi Duy khi cả hai bước song song, dọc hành lang để về lớp.
- Sao? Không được à? – Duy hỏi vặn lại.
- Không…ý tớ là… Băng lắc đầu.
- Được rồi, không cần phải giải thích đâu.
Băng lưỡng lự, định nói gì đó rồi lại thôi.
Cả hai im lặng suốt dọc đường đi, dường như mỗi người đều đang cố gắng kìm nén câu hỏi trong lòng mình vì một lí do nào đó. Và có lẽ Duy là người không thể tiếp tục giữ nó lại’;
- À, chuyện tối hôm đó tớ có nghe rồi. Là thật sao? – giọng của Duy có chút ngờ vực.
Băng chợt hiểu ý của Duy. Khẽ thở dài một lúc, anh gật nhẹ.
- Thật khó hiểu. Cậu ấy hoàn toàn không nhớ gì trước đó cả. – anh tiếp lời.
- Vẫn chưa điều tra ra sao?
- Ừ, vẫn thế.
- Cậu có vẻ quan tâm tới việc này quá nhỉ?
- Không…chỉ là nó có ảnh hưởng tới chúng ta một chút mà thôi. – Băng đáp nhưng cũng không thực sự hiểu ý của câu nói đó.
- Vậy sao?
Băng gật đầu. Duy thấy vậy cũng khẽ mỉm cười tán đồng, rồi cả hai lại tiếp tục im lặng hết quãng đường về lớp.
Băng đang nghĩ vu vơ về một điều gì đó, một điều khiến anh phải khổ tâm rất lâu. Biết bao giờ anh mới có thể bỏ gánh nặng đó xuống chứ?
Và nụ cười nhẹ của người con gái kia chợt xuất hiện trong đầu. Nó làm anh thấy bình tĩnh đôi chút. Có khi nào, người đó có thể giúp anh không???