Nắng chói chang, len lỏi qua kẽ lá, hòa tan vào bầu không khí trong lành, hơi se lạnh của buổi sáng. Một ngày mới bắt đầu.
Cả một đêm trằn trọc không ngủ vì lo lắng và nhớ bố, Xuân cảm thấy có chút mệt mỏi. Uể oải vươn vai, bước dọc hành lang của trường Lâm Quang, tay vẫn cầm một sập giấy mỏng.
Mới sáng sớm, cô đã có lệnh triệu tập từ Băng với cả đống công việc phải làm. Có cần phải “quan tâm” tới cô tới mức đó không chứ? Nhưng cũng không sao, cô cũng quen rồi. Dù gì tới đây cũng chủ yếu để “chạy vặt” thôi mà.
Xuân bước vào vào phòng hội học sinh, đặt nhanh sấp giấy lên bàn, rồi quay qua khởi động chiếc máy tính. Cô phải đánh lại toàn bộ đống tài liệu này để chuẩn bị cho công việc sắp tới.
Cạch…Một người nữa bước vào. Là Quyên.
Xuân hơi ngạc nhiên, cúi đầu chào nhẹ nhưng Quyên không thèm đáp, quay lưng bỏ đi thẳng vào phòng tư liệu.
Cô lắc đẩu nhẹ, rồi trở lại công việc của mình. Quyên từ trước tới giờ đã không ưa gì cô rồi mà, cũng không ảnh hưởng gì lắm. Vẫn tiếp tục và hoàn thành công việc xong xuôi, in ra, đặt lại phòng của Băng. Nó khá quan trọng nên phải giữ gìn cẩn thận.
Liếc nhìn, cũng đã 7h rồi, đến giờ học, Xuân chạy như bay về lớp cho kịp giờ trên lớp.
Bóng của Xuân vừa khuất bóng, một người con gái khác bước vào phòng, lấy trộm tập tài liệu, liếc qua với ánh mắt khó chịu và ghen tức. Tại sao công việc mà ngày xưa cô làm, giờ lại là của con nhỏ đáng ghét kia chứ? Càng ngày, Băng càng xa lánh cô. Mặc dù biết, Băng sẽ không chú ý gì tới cô, và cũng chỉ có Tiên mới có thể động vào anh nhưng trong cô vẫn luôn nuôi một hi vọng nào đó. “Lửa gần rơm lau ngày cũng bén mà”. Thế mà, con bé đáng ghét kia dám cướp mất vị trí đó của cô.
Roẹt…Cô xé toạc sấp tài liệu đó rồi ném gọn vào thùng rác, hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng coi như không có gì xảy ra.
Cạch…
Quyên bước ra từ phòng tư liệu, bắt gặp một người con gái cũng vừa bước ra khỏi phòng làm của chủ tịch hội học sinh.
Dáng người quen quen nhưng vẫn khó nhận ra đó là ai. Không biết người đó vào phòng đó làm gì vậy nhỉ?
……………………………………..
Băng bước vào phòng, nheo mắt tỏ vẻ khó chịu. Lật tìm đống giấy trên bàn nhưng vẫn không thấy cái anh muốn. Tại sao hôm nay cô ta lại bất cẩn như thế? Rõ ràng là anh đã dặn trước rồi mà.
Cạch…
Linh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Băng, lòng cô chợt xao xuyến, má hơi ửng hồng.
- Chào cậu.
Băng quay người lại, khẽ nheo mắt, lịch sự cúi chào.
- Cậu cần tớ giúp gì không? Nhìn cậu có vẻ đang… - cô bỏ lửng câu, lòng dậy lên một cảm giác hồi hộp.
Băng khẽ thở dài, đến lúc này rồi, anh đành phải nhờ người khác thôi.
- Cậu soạn lại dùm tôi tài liệu này. – anh đưa cho cô một tập giấy. Lướt mắt qua, cô chợt mỉm cười hài lòng. Cúi chào rồi quay đi. Có vẻ như cô đã làm đúng rồi. Băng cuối cùng cũng nhận ra tầm quan trọng của cô.
Cùng lúc đó, Xuân đẩy cửa bước vào, mệt mỏi mang theo một chồng giấy. Vừa thấy Băng, cô đang định chào nhưng bắt gặp đôi mắt lạnh lùng kia làm cô khựng lại.
- Tại sao cô lại bất cẩn như thế? Cho dù có việc gì đi nữa cũng không được xao nhãng những việc tôi đã giao chứ. – giọng anh sắc lạnh đến khó chịu.
- Em làm gì sai sao? – cô vẫn chưa hiểu gì hết. Tại sao lại la mắng cô, mọi việc anh yêu câu cô đã làm xong hết rồi mà.
- Cô không biết thật hay giả bộ không biết thế? – giọng anh càng gay gắt.
- Em không biết thật. – cô trả lời ngay lập tức, không chút đắn đo.
- Vậy cô có lời giải thích nào về tập tài liệu sáng này tôi nhờ cô làm không? – khuôn mặt anh đanh lại.
- Em để trên bàn rồi mà. – cô thở phào, tưởng chuyện gì chứ, cô đã làm xong lâu rồi.
- Không có.
- Có mà, rõ ràng em đã đặt trên đó. – cô cải lại.
Cạch…Hà, Quyên, Tuyết bước vào, thấy tình hình giữa Băng và Xuân có phần gay gắt nên có chút thắc mắc.
- Có chuyện gì thế? – Hà hỏi.
- Không có gì. – Băng lắc đầu, quay đi, anh không muốn đôi co thêm nữa.
- Không, rõ ràng em đã đặt lên bàn rồi mà. – cô vẫn cương quyết. Hậm hực chạy vào tìm kiếm nhưng đúng là không có thật, làm cô hết sức ngỡ ngàng và xấu hổ. Làm sao cô có thể đãng trí như thế chứ.
À, đúng rồi. Lúc đó có Quyên ỏ đây.
- Chị Quyên, là chị ra sau cùng đúng không? – Xuân nhìn Quyên hỏi gấp.
- Phải, có gì sao? Mất gì à? – Quyên thờ ơ, trong lòng có chút hài lòng khi cô gặp rắc rối.
- Chị có biết sấp giấy em để trên bàn kia ở đâu không?
- Làm sao tôi biết được. – Quyên cười khẩy.
- Tại sao chị không biết được, là chị ra cuối mà…hay là…
Bốp…- Dừng lại ngay, đừng nói là cô nghĩ tối giấu nó đi đấy nhé. Đừng hạ thấp danh phẩm của tôi như mấy loại người hạ đẳng như cô. – Quyên quắc mắt.
Cái tát bất ngờ, đau điếng khiến Xuân cảm thấy choáng váng vì shock. Cảm giác bực tức, giận dữ cứ trộn lẫn vào nhau, nghèn nghẹn ở ngay cổ họng thật là khó chịu.
- Được rồi, đây là văn phòng hội học sinh, không phải là nơi để cho mọi người đánh nhau. Còn Xuân, nếu chưa làm xong hoặc không thể làm, tốt nhất là nên thẳng thắn nói thật, không nên chối quanh co như vậy. – Băng chen ngang. Giọng nói sắc lạnh, và cực kì nghiêm khắc đối với Xuân.
Cô đưa mắt nhìn anh trách móc. Anh không tin cô sao? Suốt mấy tháng qua, không đủ để anh nhận ra được bản chất của cô sao? Đã hứa nhất định sẽ làm. Đó là điều chắc chắn mà cô luôn tự dặn lòng phải làm.
Tủi thân, hụt hẫng và giận dỗi.
- Em không nói dối. Không tin anh có thể kiểm tra bộ nhớ của máy tính. Chắc chắn còn bản word ở đó, trước khi in em đã lưu lại rồi. – cô nhìn thẳng vào Băng, bình thản nói rồi quay đi, bỏ ra ngoài.
Cảm giác như bị xúc phạm ghê gớm. Khi có người không tin tưởng mình, đặc biệt người đó là anh.
Từng bước chân trở nên nặng nề, tâm trang tồi tệ một cách khó tả. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt trong cái mớ hỗn độn của cô cho tới khi cô va phải vào ai đó.
- Xin lỗi. – Xuân cúi đầu nói, không ngẩng mặt lên rồi lách người qua người vừa nãy.
- Ê, tưởng đi là ngon sao? – giọng nói đanh đá, quá quắt cùng cánh tay thô bạo kéo giật lùi cô lại.
- Tôi xin lỗi rồi mà. – Xuân khó chịu nhìn lên người vừa kéo tay mình lại.
Cô giật mình. Trước mặt cô là một nhóm người, chắc cũng cỡ năm người. Là học sinh lớp A10. Có chuyện gì thế này, tại sao lại muốn gây sự chứ? Đặc biệt là khi cô đang bực mình như lúc này.
- Mày tưởng xin lỗi là xong à? – một đứa con trai bước tới trước mặt cô, xoa vai bạn gái của hắn hoặc là cái gì đó.
- Thế các cậu muốn gì? – cô sẵng giọng.
- Mày làm đau bạn gái tao vì thế mày phải chịu trách nhiệm đi chứ? – hắn khinh khỉnh nhìn cô.
Xuân khẽ nhếch mép cười. Đau? Đau cái gì vậy? Có cần làm quá thế không chứ? Chỉ là đụng nhẹ thôi mà.
- Chịu trách nhiệm gì? Chẳng lẽ là phải mang tới phòng y tế để băng bó, xem xét à hay là mang đi chụp X-quang để xem có gãy vai không nhỉ? Còn gì nữa nhỉ? À phải nằm viện nghỉ ngơi nữa chứ nhỉ? – cô mỉa mai. Tâm trạng lúc này khiến cô bất cần tất cả.
Nhận ra cái ý định đó của cô, cả đám mặt sa sầm lại, tức tối. Điều đó chẳng khó khăn mấy để nhận ra qua ánh mắt tóe lửa dành cho cô.
- Mày cẩn thận cái mồm của mày đó. – đứa con gái duy nhất trong đám và là “nạn nhân” va phải cô lên tiếng.
- Tôi nói gì sai sao? – cô bình thản đáp.
- Mày đừng tưởng học lớp A1 thì ngon đấy. Tao chả hiểu trường mình như thế nào khi cho rác rưởi vào trường nhỉ? Đã thế còn vào lớp VIP trong khi mày chẳng giàu hơn được đứa “nghèo” nhất trong lớp tao. – một tên con trai trong đám lên tiếng. Dáng người lùn, chỉ ngang cô. Khuôn mặt nhìn nhăn nhó như khỉ trông tới buồn cười.
- Rác rưởi nó cũng có cái giá của nó, đỡ hơn là tiểu nhân mà tưởng mình là quân tử. – Xuân liếc tên đó.
Bốp…Lại một cái tát trong ngày nữa. Đau rát, cay đắng và tủi nhục.
- Tao đã nói là mày cẩn thận cái miệng của mày rồi mà. – đứa con gái kia chen vào.
Nụ cười hả hê của đám đó khiến cô giận tới điên người.
- Mày nên biết rằng, trong cái trường này, mày không là cái thá gì cả. Chỉ là mạt hạng thôi. Đũa mốc mà chòi mâm xôi. May mắn được vào lớp VIP còn được vào hội học sinh, tưởng mình ngon à. – nó nói tiếp.
- Em nói đúng làm Lam ạ. – tên bạn trai của nhỏ cười.
- Em biết chứ? Ai bảo nó dám nói xấu Đạt chứ? – nó cười giả lả.
Xuân cười nhạt. Còn nịnh bợ nhau nữa chứ? Đúng là vô vị. Rõ ràng là ý của cô không chỉ nói tên “Đạt” kia mà. Khẽ lắc đầu, cô lách người đi qua đám đó, lờ đi sự giả tạo giữa hai con người kia.
- Ai cho mày đi. – lại là một tên khác kéo tay lại, đẩy cô vào tường.
Hơi nhăn mặt vì đau, nhưng tuyệt đối không có một tiếng rên nào phát ra từ cô.
- Còn gì nữa không? – Xuân hỏi. Khuôn mặt lạnh lùng.
- Bọn tao đang nói chuyện với mày mà. – tên đó quát.
Liếc nhanh qua phù hiệu.
- Cậu là Quang đúng không? Từ khi tôi đặt chân vào trường này, tôi hoàn toàn chưa quen bất cứ người nào tên Quang, có nghĩa là giữa tôi và cậu không có mối quan hệ nào khác ngoài mối quan hệ giữa hai người xa lạ. Vậy cậu có gì muốn nói sao? – cô nói một tràng dài, khiến có bọn thoáng đơ mặt.
- Có chứ. Bọn…bọn tao, trong trường ai chả biết mày. – tên đó ấp úng.
- Vậy sao? Tôi nổi tiếng nhỉ? – cô nhướn mày, cười nhạt.
- Bọn tao ai cũng ghét mày. – hắn nói tiếp.
Cô vẫn nhìn hắn mà không nói gì.
Thấy được sự “ngớ ngẩn” và ấp úng của bạn mình, một tên cao to hơn hẳn đẩy hắn ra, đứng đối diện cô.
- Nói ngắn gọn, là không ai ưa cái loại tầm thường như mày, vì thế bọn tao muốn và sẽ làm mày phải biến khỏi đây. Chắc hẳn sẽ có người thích lắm đó.
- Vậy các bạn tính làm gì nhỉ? – cô cười nhạt.
- Làm gì nhỉ? – hắn cười đểu, từ từ tiến sát tới cô.
Cô hơi mất bình tĩnh, nhìn hắn rối tới đám bạn của hắn, có chút lúng túng. Cô quay lưng bỏ người đi, lại bị hắn kéo tay lại, đè mạnh lên tường.
- Đau quá, thả tôi ra. – giọng cô trầm xuống, có chút sợ hãi. Bàn tay thô bạo của hắn đang cố khơi lại một phần những gì cô đã cố xóa bỏ suốt hơn một tuần qua.
- Sao thế? Nãy mạnh miệng lắm mà. – Đạt tiến tới, giữ chặt tay còn lại.
- Chắc mày cũng biết bọn tao tính làm gì rồi nhỉ. – con nhỏ kia, lôi chiếc máy quay ra, bắt đầu khởi động.
- Không đuổi mày đi được, chi bằng làm cho mày tự bỏ đi, đã thế lại còn “giải trí” một tí. Lợi cả đôi đường nhỉ? – tên cao to kia cúi xuống, đè sát người cô vào tường, trong khi cô vẫn đang cố giãy giụa để né tránh nó.
- Đây là trường học, các người định làm gì thế? – cô hét lên, nỗi sợ lại dâng lên.
- Nhưng ở đây làm gì có ai chứ? – hắn bình thản đáp.
Cô chợt khựng lại. Tại sao lúc nãy cô lại ngu ngốc đi ra nơi vắng vẻ này chứ? Chỉ vì tâm trạng không tốt thôi mà.
Cố gắng nuốt khan nước mắt, dùng hết sức đẩy hai tên con trai kia ra. Bàn tay thô bỉ của chúng, lân la sờ soạng khắp người cô, làm dậy lên cái cảm giác kinh tởm, ghê sợ.
Là ai? Tại sao chứ? Chẳng lẽ vì nghèo mà cô bị khinh ghét thế sao?
Cô hét lên nhưng bị một tên khác bịt lại, đè chặt vào tường, một tên khác đang định giở trò đồi bại. Chúng cố gắng kéo tuột chiếc áo khoác ra, mặc cho cô đang điên cuồng vùng vẫy.
Hơi nóng từ những tên con trai kia dồn dập, dồn dập lấn lướt khắp người cô, khiến cô như mụ người đi, đầu óc trống rỗng.
Reng…reng…Tiếng chuông vào lớp bất ngờ làm cả bọn kia xao lãng.
- Nhanh lên mày, vào lớp rồi kia. – tiếng con gái thúc dục.
Một thoáng tỉnh táo trở lại, cô dùng hết sức đẩy ngã một tên rồi lao người bỏ chạy, mặc cho cả đám đó là hét, đuổi theo.
Cô chạy mãi, đi mãi, hoàn toàn không một định hướng. Mặc cho nỗi sợ hãi, nhục nhã lấn át cả tâm trí. Tại sao nước mắt lại không thể chảy ra? Là do cô đã tự hứa sẽ không khóc trước mặt những kẻ xấu tính kia phải không?
…………………..
Bị đẩy mất ngờ, làm tên kia loạng choạng té, kéo theo tên bạn bên cạnh cùng té lên nhau. Hắn vẫn còn bị shock vì cú “tấn công” bất ngờ của con nhỏ kia. Chỗ bị đẩy vẫn hơi ê ê, hắn thấy tức. Vội vùng dậy, đuổi theo con bé đó cùng đám bạn.
Mặc dù hắn ghét nó nhưng trong thâm tâm cũng có chút áy náy khi cả một đám xúm lại, bắt nạt một đứa con gái yếu đuối.
Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng quá. Dù gì con bé đó chết vẫn tốt hơn là hắn chết. Chỉ cần khiến con bé đó có thể tự rút khỏi trường này, thì hắn có thể thoát khỏi cái lớp A10 “mạt hạng” của trường này.
………………………
Bước chân loạng choạng, vội vã, run rẩy từ từ phá vỡ cái không gian yên tĩnh quanh đây. Theo sau đó là những tiếng ồn ào, gấp gáp, xấu xa, thỉnh thoảng có vài tiếng la hét gì đó.
Tất cả những thứ đó đang làm phiền tới khung cảnh trong lành nơi đây. Cái nắng cũng trở nên gay gắt. Gió cũng trở nên mạnh bạo, đập vào những cánh cửa một cách dồn dập bực tức.
Người con gái kia chạy mãi, hoàn toàn không có ý thức gì về phương hướng mình đi.
Cầu thang.
Cô chạy mãi, chạy mãi.
Một cánh cửa xuất hiện. Vội vã xô mạnh nó và lao vào.
Thì ra là sân thượng.
Nắng chan hòa, dịu nhẹ, len lỏi qua từng kẽ lá. Một góc nhỏ của dàn cây trông thật mát mẻ, nhưng nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì với cô lúc này cả.
Đường cụt rồi. Đi đâu đây chứ?
Câu hỏi luẩn quẩn trong đầu.
Tiếng bước chân vội vã đang vang lên càng lúc càng to dần ở phía sau.
Cô hốt hoảng nhìn quanh, chợt phát hiện có một góc khuất, vội vã chạy nhanh ra đó.
Á…Cô khẽ rên lên khi vấp phải cái gì đó. Có người, người này đang ngủ thì phải.
Đám người kia càng lúc càng gần, cô gần như tuyệt vọng, phải làm sao bây giờ?
Và bất ngờ, cô bị một cánh tay kéo xuống, cùng lúc đó cánh cửa bị bật mở một cách thô bạo.
Reng…reng…Tiếng chuông vào lớp bất ngờ làm cả bọn kia xao lãng.
- Nhanh lên mày, vào lớp rồi kia. – tiếng con gái thúc dục.
Một thoáng tỉnh táo trở lại, cô dùng hết sức đẩy ngã một tên rồi lao người bỏ chạy, mặc cho cả đám đó là hét, đuổi theo.
Cô chạy mãi, đi mãi, hoàn toàn không một định hướng. Mặc cho nỗi sợ hãi, nhục nhã lấn át cả tâm trí. Tại sao nước mắt lại không thể chảy ra? Là do cô đã tự hứa sẽ không khóc trước mặt những kẻ xấu tính kia phải không?
…………………..
Bị đẩy mất ngờ, làm tên kia loạng choạng té, kéo theo tên bạn bên cạnh cùng té lên nhau. Hắn vẫn còn bị shock vì cú “tấn công” bất ngờ của con nhỏ kia. Chỗ bị đẩy vẫn hơi ê ê, hắn thấy tức. Vội vùng dậy, đuổi theo con bé đó cùng đám bạn.
Mặc dù hắn ghét nó nhưng trong thâm tâm cũng có chút áy náy khi cả một đám xúm lại, bắt nạt một đứa con gái yếu đuối.
Đó chỉ là một suy nghĩ thoáng quá. Dù gì con bé đó chết vẫn tốt hơn là hắn chết. Chỉ cần khiến con bé đó có thể tự rút khỏi trường này, thì hắn có thể thoát khỏi cái lớp A10 “mạt hạng” của trường này.
………………………
Bước chân loạng choạng, vội vã, run rẩy từ từ phá vỡ cái không gian yên tĩnh quanh đây. Theo sau đó là những tiếng ồn ào, gấp gáp, xấu xa, thỉnh thoảng có vài tiếng la hét gì đó.
Tất cả những thứ đó đang làm phiền tới khung cảnh trong lành nơi đây. Cái nắng cũng trở nên gay gắt. Gió cũng trở nên mạnh bạo, đập vào những cánh cửa một cách dồn dập bực tức.
Người con gái kia chạy mãi, hoàn toàn không có ý thức gì về phương hướng mình đi.
Cầu thang.
Cô chạy mãi, chạy mãi.
Một cánh cửa xuất hiện. Vội vã xô mạnh nó và lao vào.
Thì ra là sân thượng.
Nắng chan hòa, dịu nhẹ, len lỏi qua từng kẽ lá. Một góc nhỏ của dàn cây trông thật mát mẻ, nhưng nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì với cô lúc này cả.
Đường cụt rồi. Đi đâu đây chứ?
Câu hỏi luẩn quẩn trong đầu.
Tiếng bước chân vội vã đang vang lên càng lúc càng to dần ở phía sau.
Cô hốt hoảng nhìn quanh, chợt phát hiện có một góc khuất, vội vã chạy nhanh ra đó.
Á…Cô khẽ rên lên khi vấp phải cái gì đó. Có người, người này đang ngủ thì phải.
Đám người kia càng lúc càng gần, cô gần như tuyệt vọng, phải làm sao bây giờ?
Và bất ngờ, cô bị một cánh tay kéo xuống, cùng lúc đó cánh cửa bị bật mở một cách thô bạo.
- Nó đâu rồi. – Lam vừa hỏi vừa thở.
- Ai biết, chắc chắn nó lên đây, chia nhau ra tìm đi. – bạn trai của nhỏ đó lên tiếng.
- A, có người kìa. – Đạt hét lên, khi nhìn thấy một bóng người ở một góc khuất đằng sau dàn cây.
Cả đám chạy ùa lại. Một thoáng ngỡ ngàng, bối rối và xấu hổ.
Là một cặp tình nhân đang “hôn” nhau cực kì thắm thiết.
Người con trai ngồi đối diện với đám đó, vòng tay qua ôm trọn thân hình nhỏ bé của người con gái kia vào lòng. Dường như giữa hai người đó, xung quanh đây chỉ là thế giới riêng của họ. Nụ hôn nhẹ nhàng, nồng cháy kia có vẻ như khiến cả đám kia thấy lúng túng, có một vài đứa quay đi nhưng Đạt thì ngược lại, hắn sẵng giọng:
- Này, có thấy đứa con gái nào đi ở đây không?
Bị làm phiền ngay lúc “mùi mẫn” thế này, làm cho chàng trai kia có vẻ khó chịu trông thấy rõ. Khẽ ngồi thẳng người dậy, cánh tay vẫn ôm chặt người con gái kia vào lòng. Anh nhìn đám đó với anh mắt dửng dưng.
Chiếc khuyên tai bạc lấp lánh ở tai trái, mái tóc ngắn cá tính, nụ cười nửa miệng của người đó làm cả bọn giật mình, bối rối, sợ sệt bước lùi lại mấy bước. Riêng Lam, mặc dù sợ nhưng không khỏi đỏ mặt trước vẻ hút hồn tự nhiên đến chết người của chằng trai đó.
- Anh…anh Duy… - Quang ấp úng.
- Có chuyện gì mà mọi người ồn ào vậy? – anh tỏ vẻ phật lòng.
- Bọn em chỉ tìm người thôi mà. Anh có thấy đứa con gái nào qua đây không? – tên cao cao kia vội hỏi.
Anh khẽ nhún vai.
- Từ này giờ, ở đây chỉ có tôi và bạn gái của mình thôi. Phải không em? – anh âu yếm hỏi, tay nhẹ vuốt mái tóc dài.
Cô gái đó khẽ gật đầu, có chút e ngại nhưng vẫn không chịu quay đầu lại.
- Nhưng rõ ràng là… - tên đó bướng bỉnh tiếp tục.
- Có sao? Hay là cô ta nhảy xuống rồi nhỉ? – giọng anh trầm xuống, đưa ánh khó chịu nhìn cậu ta.
- Chắc không đâu ạ. – Đạt nghi hoặc. – À, bạn gái của anh…
- Cậu nghĩ cô ấy là người các cậu tìm sao? – anh mắt của anh trở nên sắc lạnh đến đáng sợ.
- Ồ, tất nhiên là…không rồi ạ. – Lam đẩy vai tên bạn đó ra để an ủi.
Anh chỉ gật đầu nhẹ, quay mặt đi nhưng trông vẫn còn tỏ ý không hài lòng lắm.
Cả đám cũng nhận ra được điều đó trong anh, không ai dám hó hé phản đối một gì nữa, mà chỉ dám nhìn chằm chằm vào anh.
Anh thì ngược lại, lờ đi sự tồn tại ồn ào của bốn con người kia, chỉ quan tâm tới độc một cô gái đang ở trước mặt mình. Nụ cười ấm áp biết bao, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ ần cần, anh khẽ vuốt ve mái tóc dài thướt tha của cô. Cánh tay rộng lớn luôn che chở, bảo vệ cho cô. Anh khẽ hôn nhẹ lên má cô. Cô chỉ dám cúi đầu e ngại.
Nó làm cho Lam thoáng ghen tị. Nghĩ lại tên bạn trai hiện tại mà trong lòng cũng thấy ngán ngấm. Không biết cô gái kia là ai, mà sung sướng thế.
- Nếu mọi người không phiền, tôi muốn ở đây một mình. Mọi người đã làm cô ấy sợ rồi đó, phải không em? – giọng nói ngọt ngào, trìu mến biết bao.
- Bọn em xin lỗi. Nếu thấy có đứa con gái nào ở đây thì hãy nói với tụi em nhé. – tên bạn trai của Lam cười nịnh bợ.
Anh chỉ nhếch mép mỉm cười, không nói gì. Cả bọn đứng im, nhìn cặp “tình nhân” ở trước mặt mình một lúc rồi cũng lẳng lặng rút đi.
- Này, anh Duy có bạn gái rồi à? – Lam nói, không giấu nỗi sự thất vọng ở trong đó.
- Ừ, không biết đó là mỹ nhân nào nhỉ? – Đạt thắc mắc.
- Bỏ qua chuyện đó một bên đi. Quan trọng bây giờ là phải tìm ra con nhỏ kia. Nó mà để lộ tin này, thì chúng ta chết chắc. – tên con trai cao to nhất đám đó nói.
- Ừ nhỉ. Không biết nó trốn đi đâu rồi. Rõ ràng tao thấy nó chạy lên sân thượng mà. Trên đó chỉ có mỗi anh Duy và bạn… - Quang nói nhưng khựng lại.
Cả nhóm nhìn nhau bối rối, một suy nghĩ bất ngờ xuất hiện trong mỗi người. Không khí nặng nề đến đáng ghét.
- Không…không thể nào…loại người như nó không may mắn thế đâu. – Lam khẳng định nhưng vẫn không giấu nỗi sự ngờ vực trong đó.
………………………………….
Đám người ồn ào kia đi khỏi, trả lại sự yên tĩnh vốn có ban đầu của nó.
Chàng trai kia vẫn đang ôm chặt “bạn gái” của mình một cách thoải mái nhất, cho tới khi không còn nghe tiếng bàn tán của họ, nhưng anh vẫn không có ý định là sẽ bỏ tay ra.
- Được rồi đó. Làm ơn buông tôi ra. – Xuân đẩy chàng trai kia ra thật mạnh. Khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ.
Cô nhớ lại lúc này, khi đang chạy trốn, tự dưng bị một cánh tay kéo xuống đúng lúc vội vã đó và chưa kịp hiểu gì, một nụ hôn bất ngờ từ đâu của một người con trai lạ hoắc đã đặt trên môi cô. Không kịp đẩy anh ta ra, thì những người kia đã chạy vô, mà có đẩy cô cũng không thể đẩy.
Do tình hình đưa đẩy khiến cô vô tình trở thành “bạn gái” bất đắc dĩ của anh ta. Mặc dù không nhìn nhưng có vẻ người này là một người tầm cỡ, mới có thể khiến cho năm người kia phải cụp đuổi quay đi như con chó con.
Ngay khi Xuân nhìn vào khuôn mặt đó, cô đã nhận ra được nét quen thuộc đó. Là người mà cô đã gặp ở dịp lễ hội và tại bữa tiệc hồi cô còn ở Canada.
- Là anh sao? – cô hỏi.
Anh mỉm cười đáp lại, không nói gì, nhẹ tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
Cô cũng im lặng vì biết câu hỏi đó hơi thừa. Cả hai đều biết như thế mà.
Duy. Cái tên khiến cô phải suy nghĩ.
Một người có thể khiến người khác phải run sợ khi bắt gặp.
Một người có thể xuất hiện và ra vào bữa tiệc của tập đoàn AJ một cách tự nhiên.
Và điều quan trọng là đôi mắt. Màu nâu, mang một khí chất đặc biệt nào đó mà cô có thể nhận ra được từ bốn người cháu kia của chủ tịch.
Cô ngẩn người ra.
- Anh có phải là cháu của chủ tịch tập đoàn AJ không? Và là em họ của anh Băng ấy? – cô ngập ngừng.
- Em họ của Phong, Vũ và là anh của Triệt nữa. – người con trai kia bình thản đáp.
Giây phút đó như ngừng lại. Cô đã gặp người thứ hai mà cô cần phải gắp sao? Quan trọng hơn là cô đã từng gặp anh hai lần rồi nhưng vẫn không biết. Đáng ra cô phải nhận ra sớm chứ?
Nhưng lúc này, trong cô lại cảm thấy mau thuẫn, không biết mình phải làm gì đây chứ.
- Tại sao anh lại không nói cho em biết sớm? – cô tiến lại gần anh, kéo mạnh vai áo, tỏ vẻ bất mãn.
- Để em tự nhận ra không phải hay hơn sao? – Duy ngồi thẳng lưng dậy, nhìn cô và mỉm cười.
Nụ cười đẹp đẽ đó sao lại đáng ghét thế chứ.
Anh nhìn cô đang quì bên cạnh mình. Bộ dạng nhếch nhách, quần ào xộc xệch và còn bị đuổi theo nữa nên anh cũng đoán ra được một phần.
Anh biết chuyện này xảy ra cơm bữa ở cái trường này nhưng cũng không khỏi tội nghiệp cho cô.
Ánh mắt hiền dịu chợt khựng lại, anh chợt nở nụ cười gian tà:
- Nếu em không che áo lại thì anh sẽ nghĩ là em đang cố ý quyến rũ anh đó.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, vội cúi xuống nhìn chợt nhận ra bộ dạnh hớ hênh của mình. Chiếc cúc áo bị bung ra, chắc là do lúc nãy. Hơi đỏ mặt quay đi, lúng túng túm lấy cổ áo. Chiếc áo khoác của cô đã bị vứt ở chỗ kia rồi, giờ phải làm sao chứ?
Đang lúc bối rối, Duy ném chiếc áo khoác của anh về phía cô.
- Cho mượn đó, nhưng phải trả đó.
Xuân đỏ mặt, lí nhí cảm ơn rồi mặc vội vào.
Cả hai ngồi bên nhau trong im lặng. Mỗi người tự chìm đắm trong cái không gian riêng của chính bản thân họ, tự an ủi và trầm mặc. Có một điểm chung giữa họ, có lẽ chính là cái tâm trạng ngổn ngang rối bời chăng?