" Dạ Tiểu Thi Thi.
Con đang ở đâu ra đây ngay cho mẹ"
Ngọc La Lam khi nhìn thấy thành quả không còn chỗ nào có thể diễn tả của tiểu ma đầu Dạ Tiểu Thi Thi này thì lửa giận bùng phát.
Cô bé nghe thấy tên mẹ gọi mình trong tức giận thì chạy nhanh lên thư phòng làm việc của baba mình.
Nhìn thấy Dạ Khâm ba ba đang ngồi trên bàn xử lí văn kiện thì cô bé không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy vù đến chân ba Dạ Khâm.
Nhìn vẻ mặt như chứa đầy tội lỗi của tiểu công chúa bé bỏng của anh này thì anh đã đoán ra ngay chuyện gì xảy ra.
Hành động này anh đã nhìn quen đến mức mà không nhớ là mình đã nhìn thấy tình huống này bao nhiêu lần rồi.
Dạ Khâm bỏ văn kiện trên tay xuống, sau đó anh bế cô bé Dạ Tiểu Thi Thi lên, đặt ngồi trên đùi mình.
Đưa tay xoa đầu cô bé, anh cất tiếng trầm ấm vang lên.
" Hôm nay con lại làm ra điều gì khiến mẹ con tức giận đúng không ? Hay lại gây ra chuyện gì rồi.
"
Nghe ba ba đẹp trai hỏi vậy, cô bé ấm ức dúi dúi vào ngực anh, làm nũng.
" Con...!con không làm ra chuyện gì cả.
Con chỉ vặt mấy cái bông hoa thôi ".
Nghe cô bé đang làm nũng trong lòng mình, Dạ Khâm bỗng nhiên thấy ấm áp vô cùng.
Cùng lúc đó cửa thư phòng được mở ra.
Ngọc La Lam với khuôn mặt tức giận đi vào tiến đến chỗ anh và cô bé con của hai người.
" Dạ Tiểu Thi Thi xuống đây cho mẹ ngay "
" Lam Lam em đừng có quát con như vậy "
" Anh xem xem Tiểu Thi Thi hôm nay phá mất cái gì nữa "
" Không phải chỉ là mấy bông hoa thôi sao.
"
" Anh có biết con bé phát mất chậu cây nào không? Là chậu cây mẹ đi du lịch mua về cho em đấy "
" Hôm nào anh mua cho em vào chậu khác được không.
À không em muốn bao nhiêu anh mua cho em ngần ấy "
Dạ Khâm mỉm cười với Ngọc La Lam.
Cô tức giận lây sang anh.
" Anh chiều con bé đến vô pháp vô thiên rồi đấy biết không? Con gái hư là đều tại anh hết.
Anh có biết con bé đã phá bao nhiêu thứ trong tháng này rồi không? Vườn hoa cẩm tú cầu.
Bãi cỏ bị nhổ nhơm nhở.
Chậu hoa hồng vơ tung tóe.
Giàn nho quả chưa chín đã bị vặt chụi.
Anh có thấy đứa trẻ ba tuổi nào đã giống con bé chưa.
"
" Được rồi em đừng tức giận không tốt cho sức khỏe đâu.
"
Anh hiền lành an ủi cô.
Cùng với đó anh cọ cọ tay vào người bé con trong lòng.
Cô bé ngước mắt lên nhìn ba ba thì thấy anh nháy mắt ra hiệu với cô bé hướng hướng về phía Ngọc La Lam đang đứng.
Dạ Tiểu Thi Thi cũng rất hiểu ý anh từ trong lòng anh nhảy xuống đi về phía Ngọc La Lam đang đứng, bàn tay trắng trắng nhỏ nhỏ xinh xinh trắng trẻo vòng qua ôm lấy chân cô.
Đôi mắt to tròn sáng trong trẻo giống y như đôi mắt của Ngọc La Lam vậy.
Cô giả vờ không để ý đến cô bé Dạ Tiểu Thi Thi.
Còn về phần Dạ Tiểu Thi Thi thấy mami không có động tĩnh gì thì lập tức đưa tay kéo kéo áo cô.
" Mami con biết lỗi rồi "
" Con biết sai chưa "
" Con biết sai thật rồi "
" Được rồi lần này mẹ tha cho con"
" Hì hì con biết mà yêu mami nhất "
" Vậy con không phải là yêu baba nhất sao "
Dạ Khâm đi đến ôm lấy bé con bế lên rồi dùng một tay đang rảnh rang kia ôm lấy Ngọc La Lam.
" Có dĩ nhiên là con yêu ba ba rồi.
Con yêu cả hai người.
Yêu hai người nhất "
Nhìn cô bé dễ thương trên tay anh, cô bé có đôi mắt và đôi môi giống y như vợ anh \- Ngọc La Lam.
Chiếc mũi mũi cao cao giống anh mái tóc đen mượt dài dài được kết thành hai \*\*\* \*\*\* tóc xinh xinh cài nơ tím ở phía sau.
Trên người khoác chiếc váy hai dây bản to màu xanh lam đẹp đẽ.
Cô bé nở nụ cười ngọt ngào nhìn cả hai ba mẹ.
Cả nhà ba người hạnh phúc nhìn nhau..